Truy đuổi
Đêm khuya thanh vắng, bốn bề yên tĩnh.
Tận cùng về phía đông của đông khu, các gian phòng đều không hề sáng đèn, bởi vì không có người ở. Duy chỉ có căn phòng cũ của Lý Vũ và Công Tôn Hạo là có chút ánh sáng le lói hắt qua ô cửa sổ.
Sau nhiều ngày bị giam giữ, Lý Vũ cuối cùng cũng được thả, nhưng Văn Hạc không thu nhận hắn nữa nên đành phải về lại nơi đây, thấm thoắt đã gần một tháng trôi qua.
Lúc này, hắn đang ngồi khoanh chân trên giường, thân mặc một chiếc áo mỏng, nhắm mắt tu luyện. Đến khoảng đầu canh hai, con mắt mở ra, hắn lau nhẹ mồ hôi trán, bước đến chiếc bàn gần cửa sổ, ngồi xuống rót một chén nước uống cho đỡ khát.
Bỗng một trận gió nổi lên, mang theo hương vị của cây cỏ mùa thu lùa vào phòng. Nhìn qua khung cửa, thấy trăng tháng tám sáng vằng vặc, muôn sao lấp lánh khung trời, Lý Vũ chợt cúi đầu trầm mặc.
Ngẫm lại những chuyện đã xảy ra, hắn cảm giác tựa như là một giấc mộng. Tại đó, hắn biến thành một con người khác, hung hăng, ngang tàng, xấc láo, trái ngược hẳn với chính hắn thường ngày. Nhưng tại sao lại như vậy, hắn thật sự không biết được.
Thậm chí, Lý Vũ còn không dám chắc chắn rằng mình có thật sự không ăn trộm áo yếm hay không. Bởi lẽ Văn Hạc cũng đã xác nhận điều đó, mà lão thì chẳng việc gì phải nói dối.
Vả lại, xung quanh nơi ở của Văn Hạc có bố trí trận pháp, chính mắt hắn nhìn thấy một vị trưởng lão, trông khá lợi hại, bị hạ gục khi cố bắt hắn, vậy thì ai có thể tiến vào để cất giấu tang vật, vu oan cho hắn?
Có đôi lúc, hắn hoài nghi rằng, lẽ nào mình bị mộng du?
Lý Vũ không có câu trả lời, nhưng hắn biết, cuộc sống vẫn còn đang tiếp diễn, không thể cứ dành tâm trí cho việc ấy mãi được.
Linh khí ở ngoại môn không được nồng đậm, hắn phải đến Khai Linh viện mỗi ngày giống như trước kia. Lệnh bài đã bị Văn Hạc thu lại, hắn phải ra ngoài làm bất cứ nhiệm vụ nào có thể nhận để kiếm điểm cống hiến.
Và bởi lý lịch không sạch sẽ, hắn không có quyền lựa chọn, mà được chỉ định những công việc thuộc dạng thấp hèn nhất trong mắt kẻ khác. Hắn không ngại điều này. Chỉ là đi đến đâu, hắn cũng bị mọi người ghét bỏ, xa lánh, dành cho hắn những cái nhìn ác cảm hằn học.
Kể cả bằng hữu duy nhất là Lâm Du Du cũng tìm cách tránh né hắn, không còn mời mọc dụ dỗ mua thức ăn. Vị sư huynh ở quầy cơm quen thuộc cũng cắt bớt một ít rau dưa của hắn.
Mấy chỗ khác thì càng tệ hơn, hoặc lấy giá gấp đôi, hoặc xén nửa khẩu phần, chẳng thể lấp đầy bụng. Giang Hạ thì khỏi phải nói, đến tận bây giờ nàng vẫn còn treo tấm biển “không bán đồ ăn cho nam nhân”.
Những thứ đó khiến Lý Vũ, trong một vài khoảnh khắc cô đơn, chợt nhận ra mình không thuộc về xã hội này. Hắn lại thấy nhớ nhà. Nhưng nhà ở đâu, làm sao để về, hắn vẫn chưa hỏi ra được một chút manh mối gì.
Trước mắt, Lý Vũ chỉ còn cách cố gắng tu luyện để khẳng định bản thân. Nhờ cần cù chịu khó, lại có sẵn nhiều kiến thức bổ trợ, tốc độ tăng tiến tu vi của hắn cũng không đến nỗi nào, hai ngày trước đã bước vào khai linh cảnh tầng ba. Tuy nhiên, Thường đạo sư nói như thế vẫn là quá chậm.
Cộc cộc.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, Lý Vũ hỏi vọng ra bên ngoài:
“Ai đấy?”
“Ta là Lương Bán Duyệt, muốn gặp Lý sư đệ có chút việc.”
Giọng nói êm tai, nhưng khá lạ lẫm. Nhưng Lý Vũ vốn không quen biết mấy người, thấy lạ cũng không phải là lạ.
Hắn khoác thêm áo rồi đứng dậy mở cửa. Bên ngoài là một thanh niên trắng trẻo cao ráo, mặt vuông trán rộng, mày sắc như kiếm, môi đỏ như son, tay cầm quạt giấy, phong thái nho nhã, khiến cảnh sắc xung quanh như nhiễm phải một tầng gió xuân phơi phới.
Phía sau còn có một thanh niên khác, thấp hơn người trước vài phân, tóc búi cao lên là vừa bằng, khí chất ngời ngời chẳng hề kém cạnh, tay cầm một chiếc đèn lồng. Lương Bán Duyệt ôm quyền nói:
“Nghe danh Lý sư đệ đã lâu, nay mới được tận mắt chứng kiến dung nhan, thật là hạnh hội.”
“Sư huynh quá lời rồi.” Lý Vũ đáp, không giấu được vẻ khó hiểu.
“Muộn thế này còn làm phiền Lý sư đệ, thật có lỗi quá.” Thanh niên mỉm cười, tự giới thiệu lại tên họ lần nữa rồi chỉ vào người đi cùng mình.
“Còn đây là Mai sư đệ, tên là Diễm Hàng. Hai chúng ta là thành viên của Vũ Tích Hàm Xuân hội, đêm khuya lặn lội đến đây chính là muốn mời Lý sư đệ tham gia cùng cho vui.”
Sau đó y lấy ra một tấm thiệp hồng.
“Đây là thiệp mời, nếu Lý sư đệ có hứng thú thì cứ đến bất kỳ lúc nào cũng được, sẽ luôn có người tiếp đón tận tình.”
Lý Vũ nhận lấy, mời hai người Duyệt, Hàng vào trong ngồi uống nước, nhưng cả hai nói đêm đã khuya nên đành từ biệt ra về. Đi được một đoạn, Mai Diễm Hàng bỗng hỏi:
“Lương sư huynh sao lại có hứng thú với tên tiểu tử này như vậy?”
“Bởi vì Lý sư đệ rất có tiềm năng.” Lương Bán Duyệt đáp, tiếp tục bước về phía trước, vừa đi vừa nói:
“Hội của chúng ta mới thành lập chưa được bao lâu, muốn cạnh tranh được với Thu Phong đường thì không thể thiếu những người như Lý sư đệ được. Mặt khác, ta vẫn thường nghe bọn sư đệ sư muội nói rất nhiều thứ hay ho về Lý sư đệ, cho nên cũng muốn đến gặp một lần xem sao.”
“Nhưng đệ thấy, hắn chỉ làm mấy loại nhiệm vụ hèn hạ, làm sao đủ điểm cống hiến để đóng phí hội viên định kỳ chứ?”
“Cái này đệ lại sai rồi.” Lương Bán Duyệt dừng lại, mỉm cưởi đáp.
“Có cha mẹ nào mà không thương con? Những thứ đệ thấy chỉ là vẻ bề ngoài để làm yên lòng các vị sư muội đó thôi, làm gì có chuyện Văn trưởng lão không âm thầm theo sát Lý sư đệ.”
“Vả lại, đệ chưa nghe tin đồn Văn trưởng lão lúc trẻ cũng giống như vậy sao, thế nên chắc chắn không có chuyện Văn trưởng lão tức giận vì những việc Lý sư đệ đã làm được.”
Tin đồn mà họ Lương nhắc tới, chính là do Lan Cẩm Sinh sau khi nghe tin Lý Vũ bị trừng phạt quá nhẹ, cảm thấy vô cùng bất bình, trong lúc thiếu kiềm chế đã nói ra “bí mật” của Văn Hạc cho các tỷ muội nghe.
Biết là lỡ lời, lại sợ bị truy cứu nên nàng đã dặn các tỷ muội giữ kín bí mật giúp mình. Các tỷ muội của nàng cũng hiểu rõ điều này, gật đầu răm rắp, mỗi khi kể cho ai nghe xong đều dặn người đó là nhất định không được nói cho người thứ tư biết.
Thế là chưa đầy mười ngày, từ ngoại môn cho đến nội môn, đâu đâu cũng là người thứ tư. Văn Hạc tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Mặc dù rất tức giận, nhưng lấy thân phận thái thượng trưởng lão mà đi chèn ép một nữ đệ tử nhỏ bé thì rất khó coi, Văn Hạc chỉ có thể quay sang mắng tông chủ một trận cho bõ tức, còn tông chủ thì chẳng hiểu nguyên cớ tại sao.
Mà sau nhiều ngày rình rập không có động tĩnh gì, tông chủ đành phải quay về Xích Dương phong để xử lý công vụ, Công Tôn Khánh cũng là như vậy, chỉ còn lại một mình Văn Hạc âm thầm theo dõi trong bóng tối.
Lúc này, Lý Vũ chờ hai vị sư huynh đã đi xa, mới đóng cửa phòng rồi mở thiệp mời ra xem. Hắn không biết rằng ở bên ngoài cửa sổ, dưới bóng trăng, có một bóng đen đang dần hiện ra, mỗi lúc một rõ ràng hơn.
Cái bóng in hằn trên bức tường, dán chặt ở đó, hệt như ai dùng bút mực để vẽ lên. Nó khẽ rung rinh chuyển động, nhấp nhô lên xuống, đặt đỉnh đầu của mình ngang khe cửa, sau đó chui tọt vào bên trong.
Một trận gió mạnh đột ngột thổi tới, xô ngọn đèn rơi xuống đất, viên nguyệt quang thạch vỡ tan ra, ánh sáng vụt tắt. Lý Vũ khẽ nấc lên một tiếng, gục đầu xuống bàn, chìm vào hôn mê.
Lẽ ra, Văn Hạc phải nấp ở gần đó để trông chừng Lý Vũ mới đúng. Nhưng vừa nãy, lão thấy Lương Bán Duyệt với Mai Diễm Hàng đến tìm hắn, nghi ngờ có kẻ sai khiến nên bám theo hai người này. Đến khi đi qua ba bốn đoạn đường, lão mới giật mình nói:
“Bị lừa rồi!”
Văn Hạc lập tức quay trở lại, thấy trong phòng tối thui, vội đáp xuống đạp tung cánh cửa, ánh mắt như điện từ trên người Lý Vũ quét ra xung quanh.
Dưới ánh trăng vừa tràn vào, một vệt đen vội rút nhanh về phía cửa sổ, chui qua cái khe hẹp ở đó.
“Muốn trốn!” Văn Hạc hừ lạnh một tiếng, bàn tay phải khép lại, nghiêng nghiêng vạch ra một đường từ bên trái qua.
Ken két!
Chợt có tiếng gió rít gào tê dại vang lên. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một luồng tử sắc đao quang phóng ra, bên trên chằng chịt vệt lôi điện sẫm màu, chớp mắt chém lên cái bóng.
Bóng đen rất nhanh, nhưng chưa kịp chui hết qua khe cửa đã khựng lại, bị cắt làm đôi. Một nửa bắn lên cửa sổ, một nửa bám dính trên bức tường phía ngoài, hóa thành hai bãi mực lỏng, từ từ chảy xuống rồi khô dần.
Văn Hạc khẽ hừ lạnh, phẩy tay áo một cái, phóng thẳng ra ngoài, đồng thời truyền âm gọi tông chủ tới tiếp ứng.
Tại nơi nền trời gió thổi mây bay, hàng vạn tinh quang đang thi nhau lấp lánh, chợt xuất hiện một bóng người nhỏ bé, đứng ngay bên dưới vầng bán nguyệt.
Mái tóc hoa râm phất phơ, bạch sắc trường bào tung bay phần phật, thân ảnh Văn Hạc bềnh bồng giữa không trung, đôi mắt tựa như mãnh ưng tìm kiếm con mồi của mình.
Từ trên người lão tràn xuống một luồng uy áp khổng lồ, bao phủ toàn bộ khu lầu các. Bất chợt, lão xoay mạnh đầu, vung tay trảm vào một gốc cây nằm ở rất xa về phía nam.
“Không ổn!” Một tiếng kêu chỉ vừa khẽ vang lên, đao quang đã tìm đến nơi, xuyên qua tầng lá rậm rạp rồi rạch một đường mảnh mai trên nền đất.
Rào! Rào! Rào!
Một hàng cây cối nghiêng mình đổ rạp, cành lá thi nhau rơi xuống, lộ ra những vết cắt phẳng như gương.
Trên nửa chiếc lá, một con sâu đang say sưa thưởng thức bữa ăn khuya của mình, hoàn toàn không biết rằng nửa đoạn thân sau đã đứt rời. Ngay cả khi chất dịch trong người đã chảy ra hết, nó vẫn không hề hay biết gì.
Đột nhiên, một con rắn nhỏ màu đen từ bụi cây vụt chui ra, nhắm thẳng về phía căn phòng của Lý Vũ lao tới. Chỉ có điều, tiểu hắc xà chưa đi được bao xa, đã bị hai vệt tử sắc quang tuyến chém làm ba, hóa thành vũng nước mực đọng trên mặt đất.
Bên cạnh gốc cây, bóng dáng Văn Hạc lập lòe không rõ ràng, cảm tưởng như ánh trăng trên cao có thể xuyên thấu. Lão nheo hai mắt nhìn quanh, đột nhiên biến mất lần nữa, chỉ để lại một tiếng hừ lạnh rất khẽ.
Trên rừng cây cổ thụ nằm ở hướng đông nam, thân ảnh Văn Hạc hiển hiện giữa không trung, đánh ra một đạo tử sắc quang tuyến. Không dừng lại, lão lập tức nghiêng người lao thẳng tới, nhanh như gió lốc, theo sát ở phía sau.
“Roẹt” một tiếng, mảnh rừng bên dưới chớp mắt ngả xuống như rơm rạ. Một cái bóng đen tại nơi đó nhảy lên, vùn vụt lao đi. Văn Hạc đạp mạnh bàn chân, gia tăng tốc độ bản thân, gắt gao bám riết lấy.
Mỗi bước chân đưa tới, Văn Hạc lại vung tay trảm một đạo tử lôi đao quang về phía trước. Hắc y nhân vừa chạy vừa né, không ngừng luồn trái lách phải, nhưng tốc độ vẫn không hề suy giảm. Sau một hồi truy đuổi, khoảng cách giữa hai bên vẫn không có dấu hiệu rút ngắn lại.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy hai cái bóng vùn vụt bay qua, vẽ nên những đường gấp khúc màu đen trắng. Hai người đi đến đâu, cây cối ầm ầm đổ rạp xuống ở đó, chẳng mấy chốc đã đốn hạ cả cánh rừng.
Hắc y nhân không chỉ thân thủ nhanh nhẹn, khả năng xoay chuyển cũng rất linh hoạt, có thể nói là cao thủ trong việc chạy trốn. Càng truy đuổi, Văn Hạc càng tin tưởng người này là gián điệp của môn phái khác, nhất định phải bắt về.
Nếu là lúc toàn thịnh, Văn Hạc tin chắc đã sớm vượt lên hắc y nhân. Nhưng bởi vì rình rập hắn bấy lâu nay, lão vẫn chưa trị dứt điểm thương thế trong người, không thể vận dụng hết tu vi của mình.
Hai thứ độc kia vô tình kết hợp với nhau, quả thật gây cho Văn Hạc không ít phiền toái. Mặc dù vậy, lão cũng đã có chuẩn bị khác. Chờ khi đến gần biên giới khu vực ngoại môn, lão chợt vung tay trái ra, bóp chặt một mảnh ngọc rồi khẽ quát:
“Lên!”
Một bức màn hư ảo đột ngột hiện ra ngay trước mặt, hắc y nhân không kịp phản ứng, va vào đó rồi bật ngược lại vài bước.
“Để xem ngươi chạy đâu cho thoát!”
Một tiếng hừ khẽ vang lên, từ trên thân thể Văn Hạc bỗng tản mát ra một luồng khí tức băng hàn lạnh lẽo, tuy vô ảnh vô hình mà lại có thể khiến cho cả nhiệt độ xung quanh cũng đột ngột hạ thấp xuống.
Lão trảm liên tiếp năm đạo tử lôi đao quang, khóa chặt vị trí của hắc y nhân, sau đó tung người lên cao. Bàn tay trái đặt xuôi trước ngực, ngón cái kẹp lấy ngón trỏ. Bàn tay phải xòe ra, đưa lên như muốn nắm lấy bầu trời.
Trong sát na, tại khoảng không phía trên ấy, từng vòng tử sắc quang mang liên tiếp hiện ra, chất chồng vào nhau, kiềm nén vô số tia lôi điện như bầy long xà điên cuồng nhảy múa, âm thanh gào thét rền rĩ, tỏa sáng rừng rực một vùng.
Thân hình Văn Hạc lơ lửng giữa không trung, gầy gò nhưng mang đến cảm giác sừng sững tựa một ngọn núi lớn. Bởi uy áp trên người lão đã đạt đến mức cực kỳ khủng khiếp, đâu khác nào lôi thần giáng thế.
Lão nhìn chằm chằm hắc y nhân, hai mắt cũng dần lấp lánh sắc tím. Bàn tay phải lạnh lùng ấn xuống.
“Kình lôi mãn thiên!”
Đăng bởi | ngotieuki |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 12 |