Tai bay vạ gió
Gió ngừng thổi, mây ngừng bay, cứ ngỡ thời gian ngưng đọng.
Ánh trăng đột nhiên biến mất, khuất sau bức màn màu tím.
Một tiếng động lớn vang lên, giống như bầu trời vừa nứt toác, làm giật mình hết thảy sinh mệnh trong phạm vi ngàn dặm.
Theo hướng thủ ấn của Văn Hạc đánh xuống, hàng loạt tia sét rầm rầm phóng ra, như bầy lôi long điện xà gào thét cuốn về phía hắc y nhân, chớp mắt nuốt trọn thân ảnh y vào trong, điên cuồng cắn xé.
Nhưng đợt lôi điện thứ nhất còn chưa kết thúc, đợt thứ hai, thứ ba đã nối tiếp ngay phía sau. Tổng cộng sáu đợt, càng về sau càng dày đặc hơn trước, trùng trùng điệp điệp, chất chồng lên nhau, uy lực bỗng chốc tăng lên gấp trăm lần.
Mặt đất, lấy nơi hắc y nhân đứng làm trung tâm, không ngừng sụp xuống, đồng thời tỏa ra vô số vết nứt kỳ dị, rộng hàng trăm dặm, tựa hồ có một cái cây khổng lồ vừa bị nhổ lên, không cam lòng lưu lại dấu vết của gốc rễ tại đó.
Bên trong những khe nứt, lửa âm ỉ cháy hừng hực, chói đến bỏng mắt, tưởng như có một dòng sông nham tương ngầm chảy ngang qua, bốc lên khói mờ, khiến cho không gian cũng trở nên vặn vẹo.
Văn Hạc thu tay lại, gắt gao nhìn xuống phía dưới, khẽ nhíu mày. Ở đó, có một thứ vừa đen thui vừa dài loằng ngoằng đang giãy giụa, trông như một con lăng quăng cỡ lớn. Ngay khi lôi điện vừa tan, nó cũng nhanh chóng rút ngắn thân thể, bề ngang phình to ra, lại biến thành hắc y nhân.
“Ngươi là ai?” Văn Hạc quát hỏi.
Trong giới hạn tu vi hiện tại, chiêu vừa rồi là một trong những tuyệt kỹ mạnh mẽ nhất lão có thể thi triển. Tổng cộng bảy tầng, lão chưa luyện xong, nhưng chỉ có một sơ hở duy nhất, vậy mà hắc y nhân vẫn dựa được vào đó né tránh, thật sự không thể tin nổi.
Hắc y nhân không trả lời, bật cười quang quác như tiếng vịt kêu, tất nhiên chỉ có đồ ngu mới nói. Văn Hạc cũng hiểu điều này. Miệng hỏi, nhưng thân hình lão lập tức sấn tới, bằng tốc độ kinh người vung ra một trảo. Hắc y nhân không chờ lão lại gần, liền ném ra bốn quả cầu nhỏ rồi quát:
“Hủ cốt trần, bạo!”
Văn Hạc giật mình một cái, vội xoay người lách ngay sang trái, bàn chân đạp mạnh đẩy thân hình lùi về sau mấy chục trượng.
Hủ cốt trần là một thứ kịch độc của Âm Dương môn, tuy chưa từng gặp nhưng nghe nói dính phải sẽ khiến cho xương cốt nát vụn, kinh mạch thối rữa, toàn thây chảy nước, dòi bọ sinh sôi, chết trong đau đớn, cực kỳ tàn độc.
Nhưng khi nhìn lại, thấy bốn viên tiểu cầu lụp bụp vỡ ra, hóa thành một đám khói bụi xanh đỏ tím vàng, Văn Hạc mới biết đó chỉ là mấy thứ màu vẽ bán đầy ngoài chợ.
Mà phía bên kia, hắc y nhân cũng tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi ấy, vòng qua trận pháp tiếp tục chạy trốn.
Văn Hạc giải trừ trận pháp, lập tức truy đuổi theo. Một lúc sau thì đến gần phạm vi Lục Dương phong, lão ném lệnh bài của tông chủ lên cao, hô to một tiếng, lệnh cho đệ tử canh gác ở đó mở ra hộ phong đại trận.
Đám đệ tử không biết có chuyện gì, nhưng thấy lệnh bài như thấy tông chủ, không dám hỏi nhiều, liền phân chia nhau đứng vào vị trí, khởi động hàng loạt các cơ quan.
Bỗng thấy đất rung núi chuyển, tiếng nổ ầm ầm, rồi một bức màn khổng lồ màu xanh lục cứ thế hiện ra. Trên dưới tựa như nối liền trời đất, hai bên kéo dài không thấy điểm cuối.
Từ trên cao nhìn xuống, bức màn có hình dạng như chiếc phễu, một cạnh phóng về phía bắc là hướng Tử Dương phong, một cạnh phóng về phía tây nam là hướng Thanh Dương phong.
Hướng hắc y nhân đang bỏ chạy có phần hơi xuôi về phía lòng phễu. Y biết lúc này chuyển hướng đã không kịp, mà nếu để Văn Hạc lệnh cho Thanh Dương phong cũng mở ra trận pháp, hai tầng tiếp nối với nhau thì càng nguy hiểm.
Hắc y nhân tiến sát bức màn, lấy ra mấy chục mảnh trận khí bằng kim loại xếp thành ba hàng ngang, hai tay không ngừng khua khoắng trước mặt, vẽ đủ thứ kỳ dị nhưng vô hình lên bức màn.
Đúng lúc này thì Văn Hạc tìm tới, không biết người kia đang làm gì nhưng nhất định phải ngăn cản, liền đánh một chưởng vào hậu y. Hắc y nhân liền cắm xuống đất một lá cờ màu vàng có chữ “kim”, quay lại đối chưởng với Văn Hạc.
Khoảnh khắc song chưởng giao nhau, Văn Hạc bỗng cảm thấy lôi điện trong hữu chưởng quay ngược trở lại cắn trả chính mình, đánh bật lão văng đi cả trăm trượng, xô gãy liên tiếp hàng chục thân cây to mới dừng lại.
“Nghịch chuyển càn khôn quyết? Ngươi là người của Hồi Đạo tông?” Văn Hạc ôm ngực đứng dậy, ống tay áo rách tả tơi, đầu tóc rối bời, chòm râu vương vãi một ít máu tươi.
Nếu không phải lão đang trúng độc, chỉ dám vận dụng năm thành tu vi, lại bị chiêu thức của bản thân đánh trả làm cho bất ngờ, hắc y nhân chắc chắn đã không thể đắc thủ dễ dàng như vậy. Lão gằn giọng nói:
“Từ xưa đến nay, hai tông chúng ta nước sông không phạm nước giếng, các ngươi trà trộn vào Thất Dương tông, làm đủ trò ma quỷ là có ý gì? Muốn gây chiến sao?”
“Ta… ta…” Hắc y nhân ấp úng, hết nhìn Văn Hạc lại nhìn bàn tay phải. “Ta xin lỗi, ta không cố ý.”
Thái độ của y trông rất thành khẩn. Nhưng càng như thế, Văn Hạc càng thấy giống như đang cố trêu tức mình. Chỉ một thoáng không kìm được cơn giận, độc tố trong người bỗng mất kiểm soát, lão phun một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Lúc này, nếu như hắc y nhân muốn hạ sát thủ, Văn Hạc rất khó để chống cự. Nhưng một người như lão sao có thể đứng im chịu trận. Lão nuốt một viên đan dược, âm thầm vận linh lực cho một đòn phản kích, chỉ cần hắc y nhân động thủ thì cũng đừng hòng lành lặn rời khỏi đây.
“Kẻ nào dám làm loạn Thất Dương tông?” Bỗng có một tiếng quát dữ tợn vang lên, nhìn lại thì thấy một mỹ phụ trung niên đang gấp rút bay tới.
Dáng người nàng hơi thấp, gương mặt hơi tròn, tóc búi cao cài trâm hình cánh phượng, thân khoác một bộ lục sắc trường bào, chính là Lục Dương phong chưởng tọa, Diêu Hồng Tiên. Vừa rồi nghe thấy tiếng Văn Hạc, cho nên nàng mới chạy đến xem thử có chuyện gì.
Hóa ra Văn Hạc đang đánh nhau với một kẻ lạ mặt. Tuy nhiên, lão mới là người rơi vào thế hạ phong, điều này khiến nàng rất bất ngờ. Nhưng nàng không vì thế mà sợ hãi, chỉ là đang ở xa không kịp tiếp ứng, bèn quát lên để làm chậm hành động của kẻ địch.
Quả nhiên, hắc y nhân thấy có thêm người tới thì không dám ham chiến, lập tức bước lùi lại rút lấy cây cờ, vẽ tiếp vài nét rồi vỗ mạnh xuống. Đám trận khí trên mặt đất bỗng bắn ra những tia sáng, hội tụ tại một điểm trên bức màn màu xanh lục, nhanh chóng mở ra một lỗ hổng.
Hắc y nhân lắc lư uốn éo thân mình, lại biến dài ra như con lăng quăng cỡ lớn, chui qua cái lỗ vừa xuất hiện. Văn Hạc muốn kìm chân y, liền lao tới phóng ra một trảo. Hắc y nhân, trong hình dạng kỳ quái, vẫn có thể quát lên:
“Đạp thiên hài!”
Rồi một vệt hồng quang bay ngược về phía sau. Văn Hạc không dám khinh suất, đành phải nghiêng người né tránh, nhưng chỉ thấy một chiếc giày thêu hoa màu đỏ của nữ nhân, bay vụt qua trước mắt rồi rơi xuống ở cách đó không xa.
Mà lúc này, hắc y nhân đã chui ra bên ngoài trận pháp. Mấy thứ trận khí cũng vừa hết tác dụng, lóe lên một cái rồi hóa thành tro bụi. Bức màn liền trở về trạng thái ban đầu, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Hắc y nhân nhìn chằm chằm vào chiếc giày, dường như rất luyến tiếc, nhưng rồi cũng cúi đầu bỏ đi. Lúc Diêu Hồng Tiên tới nơi thì bóng dáng hắc y nhân đã ở rất xa. Nàng ngoảnh mặt về phía Lục Dương phong quát:
“Mau đóng hộ phong đại trận!”
Đám đệ tử trông coi trận pháp nghe thấy, nhưng trước đó không lâu Văn Hạc cầm lệnh bài tông chủ bảo khai trận, giờ chưởng tọa lại bảo bế trận, thật sự không biết phải theo bên nào.
Diêu Hồng Tiên tức giận quát lên lần nữa, bấy giờ đám đệ tử sợ quá mới đóng lại trận pháp. Tuy nhiên, hắc y nhân đã hoàn toàn biến mất, không để lại chút tăm tích, biết đường nào mà truy đuổi.
“Không cần đuổi.” Văn Hạc nói.
“Nhưng sư thúc… A, người bị thương rồi?” Diêu Hồng Tiên quay lại, hốt hoảng khi trông thấy bộ dạng của lão.
“Không sao, tĩnh dưỡng mấy tháng là khỏi thôi.”
Văn Hạc nhặt chiếc giày dưới đất, định lên Lục Dương phong nghỉ ngơi một lát rồi mới quay về dược cốc. Đúng lúc ấy thì tông chủ đáp xuống, lò dò bước lại gần. Sẵn chiếc giày trên tay, Văn Hạc liền ném luôn về phía tông chủ rồi mắng:
“Ta gọi ngươi từ lúc canh hai, mà đến tận canh tư ngươi mới chịu ló mặt ra, bộ ngươi bị điếc à?”
“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Tông chủ né chiếc giày, nhăn mặt nói. “Nhận được truyền tin của sư thúc là ta lập tức tới ngay, nhưng sư thúc lại đi đâu mất. Nếu không phải sư thúc bỏ đi chỗ khác, hai người chúng ta hợp lực là đã bắt được hắn rồi, giờ lại còn muốn trách ta?”
“Đừng có mà lý do lý trấu…” Văn Hạc ho sù sụ, tức mình quát, nhưng lại chợt thay đổi thái độ. “Khoan đã, ngươi nói cái gì cơ?”
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Văn Hạc, tông chủ liền giải thích là vừa nãy, sau khi tìm tới chỗ Lý Vũ, lão phát hiện có một kẻ mặc áo đen rình rập gần đó nên đuổi theo, nhưng đến đây thì đột nhiên mất dấu, rồi lại gặp hai người Văn Diêu.
Văn Hạc thấy trên người tông chủ đúng là có dấu vết đánh nhau thật, cũng từ từ kể lại việc lão truy đuổi một kẻ áo đen khác. Lão nói xong, ba người sáu con mắt nhìn nhau, trầm mặc một hồi lâu. Diêu Hồng Tiên nói:
“Chuyện này có hấp tấp cũng chẳng giải quyết được gì, trước mắt mời sư thúc đến Lục Dương phong nghỉ ngơi điều trị thương thế đã, rồi sau đó sẽ thong thả tính tiếp.”
Hai người kia khẽ gật đầu, cùng nàng ta đi lên Lục Dương phong.
Cạnh bên chân núi, mặt trời đang dần ló ra, chiếu xuống những tia nắng đầu tiên của ngày mới.
Lý Vũ giật mình tỉnh dậy, cảm thấy lờ đờ uể oải. Hắn khẽ xoay cái cổ, vỗ nhẹ hai vai, nhíu mày nói:
“Sao tự nhiên ta lại ngủ gật ở đây nhỉ?”
Chợt thấy có vết mực đen trên cửa sổ, hắn đứng dậy, vừa lầm bầm vừa tìm một cái khăn để lau. Nhưng chỉ mới chạm nhẹ vào đó, cánh cửa liền răng rắc rơi ra, kế đến là cả mảng tường cũng bất ngờ đổ ầm xuống.
Một màn bụi bặm bay lên rồi tán đi. Trên những cành cây, gió không ngừng xào xạc, chim cất tiếng hót líu lo, nắng ban mai cũng đang ấm dần lên. Chỉ có Lý Vũ vẫn chưa hiểu chuyện gì, cứ đứng ngây ra như phỗng.
“Chắc là do xui thôi.” Hắn khẽ thở dài, thu dọn đồ đạc rồi ghé qua phòng sự vụ báo lại chuyện này, sau đó thì đi đến Khai Linh đường.
Khi trời chạng vạng tối, Lý Vũ quay trở về. Lúc này, phòng ốc đã được sửa sang như mới, lại còn quét tước sạch sẽ từ ngoài vào trong. Hắn tấm tắc khen rồi ngồi xuống bàn nghỉ ngơi. Chợt thấy có tờ giấy, hắn cầm lên xem, bỗng thất thanh la một tiếng:
“Cái gì?”
Bên trong tờ giấy chính là các khoản chi phí cho việc sửa lại căn phòng, tổng cộng hết ba mươi bảy ngàn điểm cống hiến, hẹn trong mười ngày phải trả đủ.
Lý Vũ cảm thấy hoang mang. Từng ấy cống hiến, cho dù hắn dành cả ngày để bổ củi gánh nước, nạo vét kênh mương, dọn dẹp nhà xí… quần quật suốt một tháng ròng cũng không kiếm ra được.
Mà lần trước đánh nhau với Công Tôn Hạo, hắn làm thủng mất cái nóc nhà nhưng có ai đòi tiền đâu.
Trầm mặc một hồi lâu, Lý Vũ thò tay vào túi lấy lệnh bài ra xem, chợt có một vật theo đó rơi xuống, nhìn lại thì là tấm thiệp mời của Lương Bán Duyệt.
“Vũ Tích Hàm Xuân hội rốt cuộc là gì nhỉ?”
“Hôm trước quên hỏi cho rõ, không biết ở đó có việc gì làm không?”
“Hi vọng không phải lừa đảo đi.”
“Ai dà, mình nghĩ nhiều quá rồi.”
Lý Vũ nhìn qua tấm lệnh bài, thấy chưa có nổi hai ngàn cống hiến, lại khẽ thở dài rồi cất cả hai thứ vào túi. Trước mắt, hắn dự định cứ đến cái hội kia xem thử, nếu ở đó không giúp được gì, vậy thì chỉ còn cách tìm Văn trưởng lão nhờ giúp đỡ.
Mặc dù không quen cầu cạnh người khác, nhưng nếu không trả được nợ, giống như việc không nộp lên đủ cống hiến hàng tháng, Lý Vũ nghe nói là sẽ bị đày đến những nơi rất xa xôi, làm việc như nô lệ đến suốt đời.
Trường hợp khá hơn, hắn sẽ được xung vào quân đội, điều đi trấn thủ các vùng biên giới, đánh nhau với yêu thú hoặc những môn phái có ý đồ xâm lấn. Mà với tu vi hiện tại, chỉ cần có biến cố xảy, e là hắn rất khó tự đảm bảo được tính mạng của chính mình.
Đăng bởi | ngotieuki |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 15 |