Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu niên Tư Không

Tiểu thuyết gốc · 2885 chữ

Mùa thu đến, mang theo những làn gió mát mẻ như muốn thổi bay cái nóng nực còn dư lại của mùa hè đã qua.

Tiết trời an bình như thế năm nào cũng diễn ra tựa như một vòng xoay của thời gian, theo vòng tuần hoàn mãi không có điểm cuối.

Âm thanh xào xạc của từng nhành cây, tán lá đong đưa khi bị những làn gió luồn qua.

Cơn gió khẽ phất phơ, thổi qua mặt đất nhẹ nhàng nâng một vài chiếc lá bay lên.

Từng chiếc lá theo làm gió lại một lần nữa bay lên, thu hút những chiếc lá trên tán cây đã ngả vàng theo mùa, cuốn theo rồi rụng xuống giống như đã đi đến khoảnh khắc cuối cùng của nó vậy.

-Một vòng, một vòng, lá rụng rồi lại mọc, ta giống như đã quên đi điều gì, không nhớ rõ.. không nhớ rõ…

Tiếng thì thào của một thiếu niên đang thẫn thờ, hắn ngồi ở trên bờ sông, nhìn dòng nước êm đềm chảy xuôi, thẫn thờ.

Ánh mắt của hắn rất mê man, sau khi nhìn dòng nước, hắn lại nhìn những nhành dương liễu mọc gần bến đò cách đó không xa, nhìn chúng nó đang không ngừng đong đưa theo làn gió.

Thiếu niên thu hồi tầm mắt, hắn lại ngước nhìn ra xa, nhìn theo dòng nước chảy, vẻ mặt rất mờ mịt.

Trạng thái của hắn giống như bị dòng nước cuốn đi tâm hồn mà thẫn thờ, thiếu niên bỗng nâng tay lên, xoè ra một ngón tay rồi không ngừng quấy vào trong hư vô như đang làm điều gì.

-Không nhớ ra.. không có ý nghĩa nào, vì sao lại phải làm như vậy, dòng nước… năm tháng, ta quên đi điều gì sao..?

Thiếu niên mờ mịt nhìn hư vô trước mặt, hắn không thấy gì, vừa thì thào hắn vừa thu tay lại, tiếp tục trầm mặc.

Hành động như thế giống như việc làm này hắn đã làm rất nhiều lần nhưng vẫn không có kết quả, có chăng chỉ có sự mê man trong đôi mắt càng lúc càng hiện rõ hơn.

Ánh mắt tuy rằng mờ mịt, nhưng gương mặt của thiếu niên lại cực kỳ thanh tú, ánh mắt thâm thúy như chứa đựng cả một bầu trời.

Thâm sâu tĩnh lặng khiến cho người khác khi nhìn vào sẽ cảm nhận được một loại mênh mông vô tận như muốn cuốn đi tâm hồn.

Loại ánh mắt này không thể tồn tại trong mắt của một thiếu niên mới lớn, thế nhưng hết thảy lại hiện rõ ở trên người của thiếu niên, khiến cho nét mặt thanh tú của hắn càng có thêm một nét cuốn hút nào đó khó nói rõ.

Một bộ áo vải đã ngả màu được hắn mặc ở trên người, khi đưa mắt nhìn kỹ, có thể thấy được những đường thêu dệt tinh xảo trên chiếc áo vải này.

Đường chỉ thêu cùng sợi vải được dệt rất tốt, có thể nhìn ra được người đã làm ra chiếc áo có tay nghề rất khá, dẫu sao một chiếc áo được làm ra cũng tốn rất nhiều công sức của một người.

Thiếu niên ngồi ở trên một hòn đá thẫn thờ nhưng hắn vẫn chú ý đến chiếc áo, cố gắng tránh cho nó không bị dính bẩn bởi vì hắn rất trân trọng chiếc áo này.

Cái áo này chính là món quà mà mẫu thân của hắn đã tặng nhân ngày sinh nhật mười tuổi của thiếu niên.

Trước mặt hắn là một cái cần câu bằng tre, thiếu niên đã ngồi ở nơi này cả ngày nhưng vẫn chưa câu được con cá nào, có thể hôm nay hắn không gặp may mắn hoặc bởi vì hắn luôn thẫn thờ cho nên đã bỏ lỡ đi những cơ hội nâng lên cần câu.

Lúc này ánh mặt trời đã bắt đầu chuyển qua hoàng hôn, tầng mây xa xa ở hướng đông bị ánh nắng cuối ngày rọi vào đều bị nhuộm đỏ một mảng.

Hắn lại một lần nữa mờ mịt nhìn dòng nước êm đềm của con sông đang chảy, nhìn lên bầu trời rồi lại nhìn bến đò, từng chiếc lá lại bay lên, thiếu niên lại một lần nữa đưa tay của mình ra vung vẩy nhè nhẹ trước mặt rồi lại nắm lấy.

Như một vòng tuần hoàn, mỗi khi có một cơn gió thổi đến thì thiếu niên lại nâng tay lên sau khi cơn gió thổi qua hắn hạ tay xuống, mà thiếu niên lại càng mờ mịt hơn.

Mặc dù vẫn như cũ, vẫn không có điều gì xảy ra nhưng hắn vẫn như trước vẫn nâng tay lên quấy vào hư vô trước mặt.

Trong mắt khi thì hiện ra sự mờ mịt, khi thì có một chút tinh quang khẽ lóe lên nhưng rất nhanh lại ảm đạm.

Hết thảy hắn không rõ vì sao mình lại làm như vậy nhưng từ sâu trong tiềm thức của thiếu niên, hắn phải làm như vậy, như là một chuyện nào đó rất quan trọng, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.

-Ta quên gì sao.. là đang câu cá hay là nhìn dòng nước chảy.. quên rồi, lại lần nữa..

Thiếu niên một lần nữa lại thì thào, một lần nữa lại nâng tay lên, thần sắc lại thẫn thờ.

Bến đò hay ở trên bờ người qua lại cũng không lạ lẫm gì với thiếu niên đang ngồi ở bờ đê câu cá, hắn cũng giống như bọn họ đều là người dân của một cái thôn nhỏ nằm ven một con sông, thôn này có tên là Thác thôn.

Mỗi ngày vào giữa buổi, mọi người đều thấy hắn đem cần câu ra ngồi trên bờ sông, ngồi duy nhất một chỗ rồi ngơ ngẩn, liên tục đưa tay ra vuốt vuốt vào không khí.

Hành động kỳ lạ này khiến cho rất nhiều người trong thôn cảm thấy nghi hoặc.

Ban đầu có người nói cho phụ mẫu của hắn biết, chỉ là nhìn mãi cũng thành quen, sau một thời gian cũng không có ai bận tâm mà nhắc nhở nữa.

Từng chiếc thuyền đến rồi đi, cũng mang theo từng người qua lại trên bến đò, phía xa xa có những con thuyền với sọt cá lớn trở về, tiếng gọi đò, tiếng hò quanh quẩn một vùng, rất náo nhiệt.

Chỉ là khi đi ngang qua chỗ thiếu niên ngồi, nhìn thấy hắn đang ngồi ngơ ngẩn ở đó, ánh mắt của từng người đều mang theo vẻ khó hiểu cùng vẻ bất đắc dĩ.

Nhưng thiếu niên coi như không thấy, không để ý mà vẫn nâng tay lên vung vẩy xong rồi lại hạ xuống.

Bởi vì lúc nào thiếu niên cũng ngơ ngác kỳ quái như thế nên người dân ở Thác thôn thường gọi hắn bằng một cái tên thân thương chính là Tiểu Ngốc Tử.

Mặc dù gọi thiếu niên bằng cái tên rất thân tình nhưng những người lớn trong thôn lại âm thầm cấm túc con cái của mình, không cho chơi với thiếu niên.

Bọn họ lo lắng, một khi con của bọn họ chơi với Tiểu Ngốc Tử sẽ lây nhiễm sự ngu ngơ của hắn mà trở nên quái dị, chính vì vậy mà từ nhỏ đến lớn thiếu niên không có một người bạn nào trong thôn.

Thiếu niên cũng không để ý, hắn cũng chấp nhận cái tên Tiểu Ngốc Tử mà tùy ý cho mọi người gọi mình.

Nhưng thiếu niên biết tên của mình không gọi là Tiểu Ngốc Tử.

Tên của hắn gọi là Tư Không, là cái tên mà phụ mẫu đã đặt cho hắn.

Tư Không không rõ vì sao mình lại như vậy, vì sao hắn luôn ngơ ngẩn liên tục nâng tay lên hạ tay xuống.

Phụ mẫu hắn cũng rất phiền muộn vì điều này nhưng bọn họ cũng không có ghét bỏ sự quái dị này của hắn mà ngược lại lúc nào cũng động viên khuyên nhủ hắn.

Trong trí nhớ của Tư Không, từ khi hắn có nhận thức cho đến hiện tại cũng chỉ có phụ mẫu cùng với một người muội muội kém hơn hắn hai tuổi là luôn luôn thật tâm đối xử với hắn, hết thảy bởi vì hắn có sự kỳ quái nên mọi người mới tránh xa.

Năm nay Tư Không đã mười tuổi, ở tuổi này các bạn đồng trang lứa bây giờ đều đang học ở trường tư thục trong thôn.

Vốn dĩ Tư Không cũng có thể đi học nhưng một tháng trước, nho sư dạy học ở trong thôn có nói với Tư Không rằng hắn không cần phải đến lớp nữa.

Sau khi biết nguyên nhân mình bị thôi học, Tư Không ban đầu là sững sờ nhưng hắn cũng không có buồn bã bởi hắn được vị nho sư này đề cử đến một ngôi trường lớn hơn.

Vị nho sư kia nói cũng bởi hắn học một hiểu mười, thêm vào đó gã cũng chỉ bất đắc dĩ mới đưa ra quyết định.

Tư Không nghe thoáng qua vị nho sư kia nói cái gì hắn có ngộ tính rất lớn cho nên đã dạy hết cho hắn những gì y biết.

Đối với lời giải thích này, Tư Không có chút ngờ vực nhưng cũng không quá bận tâm.

Nhớ khi còn ở trên lớp tư thục trong thôn, Tư Không thường hay hỏi những câu khiến cho vị nho sư kia cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Đồng thời Tư Không cũng cảm thấy mình cũng không học được nhiều điều trong thời gian qua, không phải không nhiều mà vì hắn thấy không đủ so với nhu cầu của mình đối với kiến thức.

Cái gì là đạo?

Năm tháng có phải hay không tựa như dòng nước không ngừng chảy xuôi?

Lá rụng có phải vì tân sinh hay vì nhân sinh của nó đã đến điểm cuối cùng ?

Với những câu hỏi này, mặc dù vị nho sư kia đã cho hắn rất nhiều đáp án nhưng Tư Không lại cảm thấy không hài lòng với câu trả lời của gã.

Chính vì thế nên nhiều lúc hắn đều ngẩn ngơ giống như đang tự suy ngẫm.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng, trong mắt mọi người trong thôn, Tiểu Ngốc Tử là một đứa trẻ đặc biệt, đặc biệt quái dị.

Lúc này trời đã về chiều, Tư Không hoảng hốt nhìn mặt nước của con sông đang phản chiếu lại chiều tà, vẻ mờ mịt trên mặt hắn đã biến mất thay vào đó là nụ cười khổ.

-Hỏng rồi, lần này về muộn nữa nương sẽ đánh đòn ta mất.

Tư Không gãi gãi đầu thở dài, hắn thu lại cần câu rồi đứng lên, vừa xoay người lại thì thấy ở trên bờ đê có một cô gái bộ dáng khoảng chừng tám chín tuổi đang chống nạnh, đứng trừng mắt nhìn hắn.

-Tiểu Nguyệt.. muội..

Tư Không không có gì bất ngờ, hắn gượng gạo cười cười rồi nói.

-Ca ca, huynh ngày nào cũng đi câu, về muộn thì không nói, đi câu thì không được một con nào đem về.

Cô nhóc này là muội muội trong nhà của hắn tên là Tư Nguyệt, người trong nhà thường gọi nàng là Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt có mái tóc đen nhánh cùng làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong suốt ánh lên sự hồn nhiên ngây thơ, khuôn mặt như búp bê thêm vào đôi gò má như hai cái bánh bao trông cực kỳ đáng yêu, tựa như tinh linh trong trời đất vậy.

Lúc này hai tay của nàng đang chống nạnh, trên gương mặt bày ra một bộ dáng rất hung dữ, đôi mắt long lanh đang trừng lớn, lườm Tư Không.

Tư Không cũng quen với việc hay được muội muội của hắn gọi về, hắn không để ý đến tiểu muội của mình đang cố ra vẻ tức giận, trong mắt hắn tiểu oa oa nhà mình lúc này lại rất đáng yêu.

Tư Không khẽ lắc đầu, vừa mỉm cười, hắn vừa rời khỏi bờ đê mà đi lên đường lớn.

Vừa lên, Tư Không đưa tay ra khẽ xoa đầu muội muội, Tiểu Nguyệt lúc này nâng cái cằm lên hừ một cái nhưng vẫn ngoan ngoãn để cho ca ca mình xoa đầu.

Nàng vừa mới đi học về, biết được ca ca mình hay ngồi ở nơi này cho nên mới đi ngang qua để gọi.

-Ngày nào cũng đi câu, cá ở bờ sông muội nghe các thúc bá trong thôn bảo ở đó không có mà huynh vẫn ngồi đó để câu, thật không hiểu nổi.

Hai người cùng đi về nhà, dọc đường đi Tiểu Nguyệt liên tục lẩm bẩm rồi xụ mặt.

Tư Không mỉm cười xoa đầu tiểu muội nhà mình, hắn nhìn đến sắc trời, thật lâu sau Tư Không khẽ thở nhẹ một tiếng rồi nói.

-Câu cá cũng không phải câu cá, ca ca của muội đang câu tâm mình, tìm con cá có câu trả lời của ta.

Nghe như vậy, Tiểu Nguyệt lại quay qua lườm hắn một cái rồi bĩu môi, những câu như thế này hình như nàng đã nghe rất nhiều lần.

Tiểu Nguyệt cảm thấy có chút đau đầu, nàng hơi lắc đầu rồi bất đắc dĩ lên tiếng.

-Ca ca, ca nói câu này đã là bao nhiêu lần rồi, một tháng trước cũng nói như thế, cái gì mà câu nhân sinh, muội không hiểu

Những lời nói như thế mỗi lần nàng gọi ca ca của mình trở về nhà là lại được nghe, mỗi lần nghe xong nàng cảm thấy rất kỳ quái.

-Nha đầu ngốc…

Tư Không lắc đầu không để ý mà cười trêu ghẹo một câu.

Tiểu Nguyệt lườm lườm nhưng trong đôi mắt hồn nhiên kia lại khẽ cong, trên gương mặt cũng nở một nụ cười rất khả ái.

Mặt trời đã muốn lặn, ánh nắng buổi xế chiều chiếu lên thân hình của hai huynh muội tạo thành hai cái bóng kéo dài ở trên mặt đất.

Hai người đi trên con đường vào trong thôn, mà từng góc của Thác thôn, lúc này khói bếp đã bắt đầu nổi lên.

Không gian nơi này tràn đầy hương khói của bếp củi, từng nhà từng nhà đều đang bận bịu nấu cơm chuẩn bị cho bữa tối.

Trong sự mông lung này, thoang thoảng còn có tiếng nói chất phác và đơn điệu của người dân, cũng có tiếng trẻ con cười đùa vui vẻ, thi thoảng lại truyền ra một vài câu đồng dao.

Mặc dù trong không khí truyền đến mùi của khói bếp củi thế nhưng không có làm thôn nhỏ trở nên ngột ngạt, ngược lại dưới không khí này, toàn bộ ngõ ngách của Thác thôn vào cuối ngày đều tràn ngập vẻ yên bình, giản đơn và ấm cúng.

Vùng thôn quê nào cũng đều có dáng vẻ như vậy, trong bình dị của khói bếp đều ẩn chứa sự ấm áp, đều xuất phát từ tấm lòng của người dân mà ảnh hưởng đến bầu không khí nơi đây.

Thác Thôn như cái tên gọi của nó bởi vì nơi này có một dòng thác chảy xuống ở phía đầu của thôn.

Dòng nước tạo thành một con suối chảy xuyên qua thôn, theo dòng mà chảy ra con sông lớn, nước suối trong vắt tựa như mặt gương có thể dùng soi mặt được, làm cho phong cảnh của nơi này thêm phần mỹ lệ hơn.

Là một thôn nhỏ trong vùng, vốn điều kiện trong thôn sẽ có chút khó khăn nhưng bởi vị trí nằm ven sông cho nên sẽ khá hơn rất nhiều.

Công việc mưu sinh chủ yếu của người dân nơi này đến từ việc bắt cá ở dưới sông mà sống, cũng có canh tác thêm lương thực theo mùa vì thế người dân ở trong thôn có thể sống một cuộc sống không nói là giàu sang nhưng cũng gọi là đầy đủ.

-Ca, vài ngày nữa huynh đi đến Thụy châu theo học, ở đó đừng có kì kì quái quái như ở nhà nữa nhé.

Vừa đi, Tiểu Nguyệt ở một bên khẽ ghé vào tai của ca ca rồi thấp giọng lên tiếng.

Tư Không nghe hiểu được nha đầu này có ý gì, sau khi cười cười, hắn liền xoa đầu Tiểu Nguyệt một cái nhưng không nói.

Nhà của hai người bọn họ nằm tại một góc nhỏ trong thôn, đường trong thôn rất dễ đi tuy nhiên vẫn phải đi qua cây cầu được bắc ngang qua con suối chảy giữa thôn mới có thể trở về.

Cũng không mất nhiều thời gian, rất nhanh từ xa nhìn lại, hai huynh muội một trước một sau đã thấy được cánh cửa quen thuộc của nhà mình.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 119

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.