Gia đình nhỏ ở Thác thôn
Gió chiều thu lại nhẹ nhàng lướt ngang qua không trung, mang theo sự mát mẻ, ẩn ẩn còn có một cảm giác se se lạnh của mùa đông sắp tới truyền vào từng ngõ ngách trong thôn.
Trong làn gió, có cỏ non xào xạc, có các bụi tre lâu năm mọc trong những bụi rậm, theo làn gió mà nhẹ nhàng đong đưa, truyền ra từng tiếng canh cách hòa lẫn vào trong ánh chiều tà.
Trên con đường đất bằng phẳng, trong ánh hoàng hôn đầy yên bình của một vùng thôn quê nhỏ, hai người huynh muội men theo con đường quen thuộc trong thôn mà về nhà.
Ngôi nhà mang vẻ đơn sơ mộc mạc, cửa cổng được làm bằng những cành tre đóng lại với nhau, ngôi nhà tranh ba gian, bốn vách tường được đắp bằng đất sét cùng với cỏ khô trông có phần cũ kỹ.
Nhà không lớn, nhưng lại rất đầm ấm, xung quanh là khu vườn, tại đó có thể thấy đã được trồng các loại rau thường có ở trong nhân gian.
Một ngôi nhà tranh ba gian, một khu vườn rộng đương nhiên cũng không thể thiếu được gian phòng bếp.
Phòng bếp cũng rất nhỏ gọn và đơn sơ, lúc này từ trong gian bếp cũng đang có từng làn khói bay lên, hòa vào trong ánh chiều tà.
-Cha, nương, bọn con về rồi.
Vừa về đến trước cửa, Tiểu Nguyệt liền cao giọng gọi lớn một tiếng, nói xong nàng liền chạy thẳng vào nhà.
Tư Không khẽ lắc đầu cười, hắn cũng chậm rãi đi vào, chỉ là khi vừa bước vào, sắc mặt của hắn bỗng nhiên lại có biến hóa.
Thiếu niên ngây ngô cười cười một chút, theo ánh mắt của hắn nhìn đến, tại phía đằng trước có một vị “đại nhân” đang trừng mắt nhìn hắn.
Người này đứng khoanh tay, trên tay đang cầm một vật như là thần binh lợi khí khiến cho Tư Không có chút xoắn suýt cùng chột dạ ở trong lòng.
-Nương.. con về rồi..
Tư Không cười khổ, hắn hơi cúi đầu xuống rồi thấp giọng, đối với hắn mà nói người mà hắn sợ nhất đó chính là mẫu thân của mình.
Một bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu hắn, Tư Không có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân, Tư Không có chút bất ngờ vì lần này bản thân lại không bị ăn đánh đòn.
-Không nhi ngoan, ta biết con thích câu cá nhưng đừng có bỏ bê việc học hành của mình, sắp đi đến Thụy châu theo học thì phải cố gắng hơn, cha con và nương đều hy vọng con thành đạt a.
Mẫu thân của Tư Không khẽ xoa đầu hắn, nhẹ giọng nói, nàng cũng không muốn đánh đòn đứa nhỏ này mà chỉ cầm roi hăm dọa.
Trước đây từng đánh qua nó một lần, nguyên nhân cũng bởi vì không chịu được sự bực bội trong lòng.
Khi đó đứa nhỏ này không thành thật, nó đã nói dối là mình đi học nhưng thực ra nó đã trốn để đi câu cá.
Trong lòng nàng, đứa trẻ này rất tội nghiệp, nàng và phu quân của mình đều rất thương con cái.
Chưa kể từ nhỏ đến lớn, cậu con trai nhà mình đều có biểu hiện kỳ quái khiến hai người rất phiền muộn và không khỏi lo lắng.
Thấy mẫu thân không đánh đòn, trong lòng Tư Không cảm thấy có chút nhẹ nhõm, hắn nhìn người rồi nhây ngô cười gãi đầu một chút.
Một lát sau, Tư Không như có điều suy nghĩ, hắn nhìn mẫu thân rồi hỏi.
-“Nương, Thụy châu cách nhà mình có xa không?”
-“Ta không biết, từ trước tới nay nương con cũng chỉ đi đến Đại Mã trấn là xa nhất chưa có đi đâu xa hơn”
Mẫu thân của Tư Không ôn nhu xoa đầu hắn rồi trả lời.
Tư Không yên lặng không nói, hình như hắn có điều suy nghĩ.
Đối với trường mới, Tư Không lại không quá quan tâm, thêm vào đó hắn cũng không muốn đi xa.
Từ nhỏ lớn lên trong thôn, Tư Không biết được nơi mà hắn sinh sống là một cái thôn nhỏ gọi là Thác thôn thuộc địa phận của một cái trấn tên là Đại Mã trấn.
Đại Mã trấn là một trong những trấn thuộc Thanh châu, mà Thanh châu đối với một thiếu niên như hắn mà nói là rất rộng lớn.
Thanh châu cũng không phải là một cái địa phương duy nhất trong mảng trời đất này, theo thời gian Tư Không theo học tại trường tư thục trong thôn, hắn biết được còn có mấy châu nữa thuộc địa phận của một cái tiểu quốc, quốc gia này có tên là Thiên Hồng quốc.
Tư Không đứng đó yên lặng để cho mẫu thân xoa đầu, bộ tóc của hắn không có rối tung mà nhè nhẹ theo bàn tay ôn nhu của người, mượt mà được vuốt xuống.
Hắn hỏi mẫu thân như vậy bởi vì hắn suy nghĩ đến gia cảnh nhà mình.
Nhà hắn làm nghề dệt vải, cuộc sống trước đó cũng coi như đầy đủ, có cơm ăn có áo mặc.
Yên bình như thế, vốn không phải lo nghĩ gì nhiều.
Nhưng có một lần bầu trời đổ mưa rất nhiều, mưa như trút nước, cả nửa năm không ngớt.
Dù không có cảnh lũ lụt thiên tai nhưng lại có sự ảnh hưởng đến toàn bộ người dân trong thôn cũng bao gồm cả gia đình hắn.
Một năm đó đến nay đều khó khăn, tơ tằm không cách nào nuôi được vì cứ nuôi lại tổn thất hơn nửa giống, chất lượng cũng đều không đạt yêu cầu nên không thể dệt được vải tốt.
Cũng vì không có vải tốt để bán nên gia cảnh nhà hắn càng ngày càng túng thiếu.
Tỉ như đôi khi chỉ ăn qua loa cho đủ bữa, có bữa thì ăn tạm bát cháo trắng, mà trời đương nhiên cũng không tuyệt đường lui của người.
Trong thời gian này, mặc dù khó khăn nhưng việc trồng trọt lại không có ảnh hưởng, như lúa với khoai đều có thu hoạch rất khá, rất được mùa.
Tư Không suy nghĩ, một lát sau hắn nhìn mẫu thân của rồi lên tiếng, ánh mắt mang theo sự tĩnh lặng, ẩn chứa đựng sự kiên định cùng quả quyết.
-Nương, hay con không theo học ở Thụy châu nữa dù sao gia cảnh của chúng ta có hạn, Tiểu Nguyệt cũng cần học hành, nương và cha để đó cho muội ấy, con ở nhà phụ hai người làm việc nuôi tằm là được.
Coi như Tư Không hiểu chuyện nhưng khi mẫu thân nghe hắn nói, trên gương mặt của nàng lại hiện ra vẻ không vui rồi trừng mắt với hắn.
-Hai huynh muội con đứa nào cũng không được bỏ bê, Không nhi con nếu chịu hiểu cho cha mẹ thì không nên bỏ lỡ con đường học hành
Nàng biết đứa trẻ nhà mình rất hiểu chuyện, nghe hắn nói như vậy, trong lòng cũng có sự phiền muộn.
Nàng biết cả năm nay đều khó khăn, tiền dành dụm đều để cho hai huynh muội theo học, số còn lại vẫn cố gắng mua giống sâu tằm, nuôi để dệt vải nhưng dường như ông trời đã biến đổi tính tình vậy.
Trước đây, việc nuôi tằm vốn đã không dễ nhưng vẫn có thể đều đặn thu được tơ đạt chất lượng mà dệt thành vải.
Nhưng qua một trận mưa kinh thiên kia, thời tiết và thiện địa như đã biến đổi, tằm nuôi một ngàn chỉ sống được hai trăm.
Tình cảnh vốn đã khó khăn nay lại càng túng quẫn hơn.
Khẽ xoa đầu đứa nhỏ này, nghĩ đến thời gian nó còn nhỏ đến hiện tại nàng lại càng thương đứa con của mình hơn.
-Tiểu tử, cha mẹ con có thể vất vả nhưng con cũng không cần lo lắng quá, tuổi còn nhỏ thời gian còn nhiều, tương lai cũng là như thế, cứ an tâm đi.
Trong nhà bỗng truyền ra giọng nói ôn hòa tràn ngập vẻ ấm áp và quan tâm.
Từ bên trong đi ra một người đàn ông trẻ tuổi khoảng tầm hơn ba mươi, trên khuôn mặt đang nở một nụ cười có sự ấm áp, thi thoảng còn liếc mắt cười cười với người đứng bên cạnh Tư Không.
Người này là phụ thân của thiếu niên tên là Tư Hoành, còn mẫu thân của hắn gọi là Lý Hân.
Mẫu thân của Tư Không có mái tóc dài nhưng lại quấn lại thành một búi tóc trên đầu, một thân mặc bộ quần áo bằng vải do tơ tằm dệt thành
Màu áo vải đã có chút phai màu nhưng nét tinh xảo đẹp đẽ trong thiết kế của nó vẫn như trước không giảm.
Thiếu phụ tuy cũng ngoài ba mươi nhưng nàng lại có nét đẹp nhỏ hơn so với tuổi của mình, lúc này nàng cũng đang trừng mắt phượng, lườm lườm với gã chồng trước mặt.
Tuy xinh đẹp là thế nhưng vẫn có khí chất của một người phụ nữ đã trưởng thành, tuy gia đình khó khăn là vậy nhưng tình cảm của hai người không có mảy may cải biến, chấp nhận cùng nhau đồng cam cộng khổ, cái gọi là đầu bạc răng long đều thể hiện rõ trong từng ánh mắt của hai người.
Tư Không cúi đầu không nói, một lát sau lại có một bàn tay có chút thô ráp xoa lên đầu hắn khiến cho mái tóc của hắn hơi rối tung.
-Ngươi đấy tiểu tử thối, cha biết tiểu tử con đang nghĩ gì trong đầu nhưng hết thảy đều vì tương lai, còn sau này muốn nghĩ cho phụ mẫu hai người chúng ta thì đợi tiểu tử con lớn rồi tính, vậy đi.
Cha của Tư Không cười cười vỗ vai hắn.
Gã biết trong mắt người ngoài, đứa trẻ nhà mình có chút kỳ quái nhưng chính gã mới hiểu được đứa nhỏ này nó rất hiểu chuyện, suy nghĩ cũng như vậy, đã ra dáng không giống một thiếu niên có thể so sánh.
Chính vì điểm này mà sau khi nghe nho sư của con trai mình nói rằng muốn chuyển Tư Không lên trên Thụy châu để theo học một ngôi trường nổi tiếng, lúc đó y rất vui mừng
Trò chuyện một hồi, sau khi ánh mặt trời đã tắt, từ trong nhà của Tư Không có ánh nến truyền ra, có bữa cơm bốn người, đầm ấm.
Từng tiếng căn dặn và dự tính của phụ mẫu không ngừng nói với thiếu niên, thiếu niên cũng yên lặng mỉm cười lắng nghe.
Một bữa cơm, chứa bao nhiêu kỳ vọng của phụ mẫu đối với thiếu niên.
Cứ thế sau khi cả nhà bàn chuyện một phen nên chuẩn bị như thế nào cho Tư Không, một ngày đơn giản của hắn cứ như vậy chậm rãi kết thúc.
Một đêm không ngủ.
Đây thỉnh thoảng đã là thói quen của Tư Không, mặc dù hơi kỳ quái nhưng cả nhà hắn cũng quen.
Mà một đêm này, Tư Không cũng như thói quen mà ngồi ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời giống như thường lệ.
Trăng rất sáng, ánh trăng rơi vào trong mắt khiến cho Tư Không có phần hoảng hốt.
Giờ khắc này, nếu có người nào đó có năng lực nhìn thấy ánh mắt của hắn sẽ bị làm cho giật mình, bởi vì mắt phải của hắn lúc này lại như có một mảnh tinh không đang quay tròn.
Mà mắt trái của hắn lại giống như mặt trăng, tỏa ra ánh sáng nhu hòa như đang giao thoa cùng với ánh trăng trên bầu trời, nhưng hết thảy chỉ diễn ra trong vài nhịp hô hấp.
Mi tâm truyền ra từng trận đau nhói, Tư Không khẽ nhắm mắt lại, lấy tay xoa xoa mi tâm của mình.
Thật lâu sau Tư Không mở mắt nhìn vào quyển sách đang đọc dở ở trên bàn, bên cạnh quyển sách còn có một bức phong thư.
Bức phong thư này chính là bức thư từ một cái thư viện lớn ở Thụy châu gửi cho hắn.
Thở sâu một chút, Tư Không cầm trong tay bức thư rồi chậm rãi đọc.
Nội dung bên trong cũng không có dài dòng, chỉ đơn thuần chào hỏi thiện ý rồi nói cho hắn biết thời gian để chuẩn bị cùng với khi nào khởi hành.
Có một điều đặc biệt nữa chính là sẽ có người đón hắn chứ không để cho hắn tự đi, đi đến một châu khác cũng không tính là gì nhưng đường xá xa xôi, chưa kể đến hắn chỉ là một cái thiếu niên.
Tư Không hạ bức thư xuống rồi một lần nữa ngơ ngẩn, hắn lại đưa tay lên vuốt vuốt vào không khí, một lần rồi lại một lần.
-Lại như vậy nữa, cha mẹ có dặn ta sau khi đến trường học mới không nên làm như vậy nữa, phải thay đổi thói quen này a
Khựng lại bàn tay, Tư Không khẽ nắm chặt, sau khi trầm ngâm hắn thở dài một chút rồi thu tay lại.
Tư Không nghĩ nghĩ, nếu thói quen này mà làm như vậy ở một địa phương khác hình như không tốt.
Hắn đứng dậy rồi thổi tắt ánh nến, lát sau Tư Không nhẹ nhàng mở cửa nhà chính rồi đi ra ngoài, ngồi ngẩn ngơ ở một cái ghế giữa sân nhà, ngồi đó ngóng ánh bình minh.
Thời gian cũng không lâu trôi qua, ánh bình minh sáng sớm lại đến, một màn đêm qua khi Tư Không nhìn ánh trăng lại một lần nữa xuất hiện.
Nhưng lần này lại là mắt phải của hắn biến thành mặt trời.
Một loại cảm giác đau nhức kịch liệt từ trong đôi đồng tử truyền vào mi tâm rồi ập vào đại não khiến cho Tư Không nhanh chóng nhắm chặt mắt, trên miệng cũng khẽ rên lên một tiếng.
Thật lâu sau Tư Không mở mắt ra, nhưng vừa mở mắt hắn liền giật mình mà khẽ hô một tiếng, thêm vào đó cũng suýt chút nữa té ngã khỏi chiếc ghế.
Hắn nhìn Tiểu Nguyệt, lúc này nàng đang chớp chớp ánh mắt thơ ngây của mình, có chút khó hiểu nhìn hắn.
-Ca, huynh không ngủ mà lại đi ra ngoài này ngồi là thế nào?
-Tiểu Nguyệt, muội đừng hù dọa ta như vậy chứ, hôm nay muội không đi học hả?”
Tư Không có chút bất đắc dĩ, hắn khẽ hít vào một hơi, Tư Không đưa tay ra nhéo má muội mình một cái rồi cười nói.
Tiểu Nguyệt bị véo má có chút không phục nhưng cũng không có cách nào phản kháng, nàng từ nhỏ đến lớn đều bị người ca ca này của mình nhéo má, cha mẹ cũng thi thoảng nhéo má, vì thế mà cái má của nàng như trở thành hai cái bánh bao trông rất đáng yêu.
Tiểu Nguyệt xoa xoa má của mình rồi trừng mắt nhìn ca ca rồi lên tiếng.
-Ca ca a, huynh cứ suốt ngày ngơ ngẩn, hôm nay muội được nghỉ học.
-Ra là vậy, mà cha nương đi đâu rồi hay hai người lại lên trấn?
Tư Không hơi xoa xoa mi tâm một phen rồi cười cười hỏi Tiểu Nguyệt.
-Hai người đã lên trấn từ sớm, cha mẹ có dặn dò muội, không được để huynh đi câu nữa, nếu không khi trở về nương sẽ đánh đòn cả hai.
Tiểu Nguyệt nhăn mũi lại rồi chống nạnh lên tiếng, thần sắc của cô nhóc cố gắng khiến cho mình nghiêm nghị nhưng nhìn thế nào cũng thấy được hai cái má bánh bao của nàng lại vô cùng đáng yêu.
Tư Không lại đưa tay ra nhéo một cái rồi cười lên, Tiểu Nguyệt lại càng uất ức hơn nhéo vào hông của ca ca một cái.
Sau khi thỏa mãn cười cười tinh nghịch một chút, tiểu cô nương liền chạy vào trong nhà.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 142 |