Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lên đường về nhà

Tiểu thuyết gốc · 2684 chữ

Tư Không cùng Chu Phúc đi đến từng con phố, đúng như Tư Không đã từng nói trước đó, hắn đến thành cũng chỉ đi dạo thế nhưng ánh mắt của hắn liên tục dòm ngó nhiều nơi, ánh mắt hắn mang theo loại chờ mong nào đó.

Sự thật hắn đang tìm hai thân ảnh trong ký ức của mình ngày đó gặp gỡ, ngày đó hứa hẹn, thế nhưng mặc cho Tư Không tìm kiếm cỡ nào cũng không thể thấy được bóng người cần thấy.

Hắn không hiểu vì sao mình phải đi làm chuyện này, chuyện này giống như ở sâu trong linh hồn của hắn thúc dục hắn nhất định phải đi, thế nhưng vòng đi vòng lại khắp cả một vài con phố cũng không thấy được thân hình quen thuộc đó.

“Lão Tư a, cái chân của ta nó không chịu đi nữa rồi, ngươi rốt cuộc đang tìm ai a”

Chu Phúc đi ở phía sau vừa uể oải vừa than ngắn than dài với Tư Không, sắc mặt của gã có phần khó coi, dường như lòng vòng một đoạn đường khiến cho gã cũng có chút chóng mặt không chịu nổi.

Tư Không đi ở phía trước đột nhiên dừng lại rồi nhìn đối phương, hắn hơi suy nghĩ rồi khẽ thở nhẹ ra một hơi, sau đó nhìn Chu Phúc rồi lên tiếng.

“Đến chỗ này nữa rồi về”

Nói xong hắn không đợi Chu Phúc mở lời liền kéo gã đi, Chu Phúc chỉ biết thở ra một ngụm trọc khí rồi không tình nguyện đi theo, gã đã mệt lắm rồi.

“Thật sự không hiểu nổi ngươi, thôi vậy thôi vậy, lão tử chính là người bạn duy nhất của ngươi trong thư viện a, cái này là huynh đệ đồng cam cộng khổ a”

Chu Phúc xụ mặt đi theo, Tư Không ở phía trước nghe gã nói liền có chút cổ quái nhìn, đối với lời nói của người này hắn không phản bác cũng không có ý kiến nào.

Mà sự thật đúng là như vậy, tính cách của hắn ít nói có thể nói là rất kiệm lời thế nhưng có một vài người hắn phải đối xử khác, Chu Phúc này là một người trong số đó.

Hai người vòng trái vòng phải, tới một góc phố rồi đi vào một quán ăn bên lề đường, quán ăn bây giờ cũng không có nhiều người thế nhưng mùi bánh màn thầu quen thuộc tỏa ra khiến cho hai mắt của Chu Phúc bỗng nhiên phát sáng lên.

Đây là quán ăn có bán thanh sắc màn thầu mà ngày đó khi lần đầu đến nơi này, Tư Không theo Lâm Tú nho sư của mình vào đây để ăn, cũng ngay ở đây gặp được Tiểu Như.

Chu Phúc vội vàng ngồi vào bàn ăn, thời gian cũng đã quá nửa ngày hai người chưa ăn gì cho nên có chút đói, Tư Không cũng như thói quen rồi gọi món, lát sau hai cái bánh màn thầu thanh sắc được một vị tiểu nhị bưng lên.

Khung cảnh vẫn như trước, một năm qua đi cũng không khiến cho quán ăn này có nhiều thay đổi, sau khi ăn xong Chu Phúc khẽ nấc một cái rồi bày ra một bộ mặt thỏa mãn.

Tư Không cảm nhận từng hương vị quen thuộc, hắn ăn rất chậm rãi nhưng chắc là vì đói cho nên cũng nhanh chóng ăn hết cái màn thầu này, sau khi uống một cốc trà thơm, hắn đang định đứng lên đặt bánh để đem về thì Chu Phúc ở một bên đã đưa tay ra chặn hắn.

“Để ta trả tiền cho, ngươi là huynh đệ của Chu mỗ”

Tư Không nhìn gã một chút rồi cười cười, hắn không nói gì nhưng Chu Phúc vẫn hiểu được đối phương đây là không khách sáo.

Thời gian rất nhanh trôi qua, hai người rời khỏi quán ăn này rồi đi về hướng thư viện, Chu Phúc thì thỏa mãn nhưng Tư Không lại trầm mặc.

Ban nãy hắn đặt bánh như vô tình mà hỏi thăm tin tức về Tiểu Như và gia gia của nàng nhưng tiểu nhị năm ấy quát mắng Tiểu Như bây giờ vẫn ở nơi này lại lắc đầu mờ mịt giống như không nhớ gì.

Mới đầu Tư Không cho rằng gã cố ý nhưng lát sau hỏi rõ hắn mới hiểu rằng vị này không biết gì thật.

Tiền thừa mà Lâm phu tử năm đó để lại hiện tại vẫn còn ở đó, vị tiểu nhị kia có hỏi Tư Không có muốn lấy lại không.

Việc này đương nhiên hắn sẽ lắc đầu, sau khi cùng Chu Phúc đặt mỗi người ba cái màn thầu thanh sắc, hai người cũng tùy đó mà trở về.

“Ngươi sớm biết cái tiệm đó ăn ngon sao không nói sớm”

Chu Phúc không biết nghĩ gì đột nhiên mặt mày có chút buồn bực quay qua than thở với Tư Không.

Tư Không lúc này vẫn đang suy tư về chuyện ở quán ban nãy, nghe Chu Phúc nói hắn liền nhíu mày rồi nhìn qua, ánh mắt của hắn lúc này như có loại lực lượng nào đó làm cho ánh mắt Chu Phúc đột nhiên cũng lóe lên nhưng trên mặt lại có biểu hiện chột dạ.

Tư Không không có để ý đến đối phương nữa, hắn suy xét cuối cùng tự cho là hai người bọn họ đã đi khỏi Thụy Tư thành mà mưu sinh nơi khác rồi.

Sắc trời đã về chiều, tiết khí lại bắt đầu trở nên hơi se se lạnh, Tư Không cùng Chu Phúc chân trước chân sau mà đi, thời gian trôi qua đến khi ánh mặt trời nhuộm đỏ cả một góc trời thì hai người mới về đến thư viện.

Chu Phúc thì định nướng trước hai cái bánh mà gã đã mua ở phố Tây để thử trước hương vị, mặc cho gã lấy lý do rất hợp lý thế nhưng Tư Không ngăn lại rồi trực tiếp cự tuyệt.

Lý do rất đơn giản, đêm qua có người đã phát hiện ra mất trộm măng, sau khi nghe Tư Không nói đến chuyện này, Chu Phúc có chút xấu hổ rồi cũng dẹp luôn ý định nướng bánh nữa.

“Tốt nhất hôm nay không nên nhóm lửa, để người hôm qua mà biết được ta sẽ trốn trước, hết đông lập xuân còn sợ không có thời gian à tên ham ăn này”

Tư Không trừng mắt với đối phương rồi thấp giọng, hai người ban nãy có chút khó chịu với nhau thế nhưng rất nhanh đã làm hòa..

Chào tạm biệt Chu Phúc, nói đúng hơn là đuổi tên hay gây họa này về, Tư Không lại trở lại với căn nhà tranh bằng trúc, bầu bạn cùng với hắn vẫn là ánh nến và cuốn sách.

Hắn nhìn về hướng của khung trời quê nhà, lòng vừa trông ngóng vừa có chút bồn chồn, một lát sau trên gương mặt thanh tú của hắn, dưới ánh nến lập lòe đột nhiên nở một nụ cười, hắn hiểu được loại cảm giác này, đây là cảm giác mong đợi khi đi xa rồi quay về quê nhà.

Sáng sớm, rạng mây của trời thu tựa như từng cuốn tranh đang cuộn lại, tạo thành từng dải từng dải vắt ngang qua bầu trời dường như sắp báo hiệu một mùa tuyết rơi sắp đến.

Ánh nắng bình minh mặc dù đã chiếu xuống đại địa xua tan đi màn sương giá ban đêm thế nhưng cảm giác se se lạnh vẫn không có giảm bớt mà ngược lại khiến cho người ta cảm thấy có chút khó chịu.

Bảy ngày trôi qua nhẹ nhàng không một chút dấu vết, Tự Thiên thư viện đã ban bố lịch nghỉ từ ba ngày trước, ngày hôm nay chính là ngày thứ ba từ khi lịch nghỉ được phát ra.

Ngôi nhà tranh trên đồi tre, thiếu niên ôm tay nải đứng ở trước hiên nhìn ngắm ngôi nhà đã đồng hành với mình một năm trời, hôm nay thiếu niên lên đường trở về nhà, trở về ngôi nhà nhỏ ở Thác thôn, trở về với mái ấm của mình.

Trước khi về, hắn phải đi đến một nơi.

Theo bước chân thiếu niên mà đi, con đường xuống dưới quảng trường của thư viện lúc này đã tràn ngập lá vàng từ gốc cổ thụ lớn rụng xuống làm cho nơi này có một chút xơ xác.

Nhưng vì quảng trường thuộc về tổ đường, hôm nay ngày nghỉ cho nên không có người qua lại, khi nhìn đến cảnh này lại cho người ta cảm nhận được một vẻ tiêu điều vắng vẻ.

Bước chân của thiếu niên vẫn không dừng lại, hắn đi qua quảng trường, đi qua giáo đường rồi đến một dãy nhà.

Ánh mắt của hắn nhìn về một ngôi nhà đơn giản ở phía trước, ánh mắt mang theo vẻ cung kính, chân bước về hướng ngôi nhà kia mà đi.

Vừa đến nơi hắn đã thấy có một người đang ngồi ở một bên ghế mỉm cười ôn hòa nhìn hắn.

“Ta tưởng tiểu tử con quên mất lời ta dặn rồi”

Lâm Tú nhìn người học trò của mình rồi mỉm cười, âm thanh ôn hòa của y cũng tùy đó mà cất lên.

“Lão sư, con..”

Tư Không cung kính khom người hành lễ, rồi lại gãi đầu không biết nên nói gì, hắn quả thật đã quên.

“Ngồi đi”

Lâm Tú ôn hòa mỉm cười, y vẫy vẫy tay bảo Tư Không ngồi xuống một bên ghế còn lại.

Tư Không cũng không chần chờ, hắn cung kính ngồi ở một bên rồi yên lặng.

“Vài hôm trước ta có đi vào trong Tàng Kinh các, ở đó ta tìm được một quyển sách cổ rất đặc biệt, con chờ ở đây một chút ta vào bên trong đem nó ra”

Nhìn Tư Không, Lâm Tú ôn hòa lên tiếng, nói xong y liền đứng dậy đi vào bên trong, không lâu sau y lại đi ra, trên tay đang cầm một quyển sách.

Đặt quyển sách ở trên mặt bàn rồi nhìn Tư Không, Lâm Tú như có điều suy nghĩ rồi lên tiếng.

“Quyển sách này có hơi đặc biệt, ta cũng không biết nên nói như thế nào, nghĩ đến con thích đọc sách cho nên ta muốn để cho con tìm hiểu nó, cố gắng a”

Nói xong, Lâm Tú cho vị học trò này của mình một ánh mắt cổ vũ.

Mà Tư Không có chút ngạc nhiên nhìn đối phương, lát sau hắn cầm quyển sách lên không có xem xét ngay mà một lần nữa cung kính hành lễ.

“Đa tạ lão sư”

Lâm Tú khoát tay mỉm cười, y vỗ vỗ vai Tư Không rồi dặn dò hắn cẩn thận đi đường.

Sau khi tiễn đưa Tư Không trở về, Lâm Tú trên mặt thu lại vẻ mỉm cười rồi như có như không nhìn vào một góc nhà, nơi đó bỗng nhiên không gian hơi vặn vẹo rồi như có như không xuất hiện một thân hình hư ảo hình như cũng đang ngóng nhìn y.

Một lúc lâu sau Lâm Tú nhàn nhạt truyền ra lời nói, ánh mắt của y vẫn thủy chung nhìn về hướng mà Tư Không đã rời đi.

“Hắn là đệ tử của Lâm mỗ..”

Bóng đen im lặng không trả lời, một khắc sau cái bóng hơi vặn vẹo rồi biến mất không một vết tích, thế nhưng lại có một âm thanh tựa như thở dài mang theo sự khó hiểu quanh quẩn ở phòng khách.

“Ngươi hà tất phải như vậy…”

Lâm Tú coi như không nghe thấy, y vẫn ngóng nhìn ra xa lại nhìn lên bầu trời, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

Tư Không đã trên đường trở về nhà, hắn cầm trên tay quyển sách mà Lâm Tú đưa cho hắn, vẻ bề ngoài của nó vàng ố cũ kỹ không biết đã nhiễm bao nhiêu bụi bặm của năm tháng, trên bìa sách trước sau không có một chữ nào, mép sách thì trông rất tả tơi, nhưng kỳ lạ là khi hắn định mở ra thì lại rất khó khăn giống như rất nặng.

Tuy cầm trên tay rất nhẹ thế nhưng cố hết sức Tư Không mới lật ra được trang bìa nhưng hắn lại rất ngạc nhiên, quyển sách này trống không không có một chữ nào, trang đầu chỉ có duy nhất một chữ đỏ tươi như máu.

“Niệm ?” Tư Không có chút ngạc nhiên trong lòng hơi khó hiểu, chữ “niệm” này không biết có ý là gì, hắn lại lật qua trang tiếp theo nhưng vẫn như trước không có một chữ, trầm ngâm một lúc sau cuối cùng hắn lại cất quyển sách này vào tay nải.

Tư Không nghe theo sự an bài của Lâm Tú mà lên một chiếc xe ngựa để đi về nhà, ban đầu hắn muốn tự đi bộ trở về nhưng Lâm Tú không cho phép, hắn nghe đối phương nói đi bộ phải hơn bảy ngày mới về đến nhà, đường xá xa xôi mà thời gian không lâu tuyết sẽ rơi xuống, xe ngựa nhanh hơn chỉ mất hơn ba ngày đường đi.

Đi qua Thụy Tư thành, hắn bảo với vị phu mã dừng lại trước một quán ăn, là quán ăn mà vài ngày trước hắn có đến đặt ba chiếc thanh sắc màn thầu để đem về cho người nhà.

Xe ngựa dần di chuyển ra khỏi thành, dọc theo con đường cũ mà Tư Không từng đi đến Tự Thiên thư viện, trong lòng hắn không khỏi có chút cảm xúc ngổn ngang, Tư Không liền ngồi ở cửa xe và ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.

Tư Không nhìn lên bầu trời và nhìn những áng mây trôi nổi, nhìn gió vờn trên những tán cây, cuốn đi những chiếc lá vàng còn lưu luyến ở trên cành cây đong đưa xuống mặt đất.

Hắn nhắm mắt rồi hít sâu vào một ngụm thanh khí, tâm thần thả lỏng hơn không ít, một năm rời xa quê nhà, đối với một cái thiếu niên mười tuổi mà nói cho dù có chút đặc biệt nhưng vẫn không tránh khỏi được một loại dao động tâm tình.

Về nhà thăm cha mẹ sau một khoảng thời gian ở một nơi xa, cảm giác trong lòng có chờ mong, có vui mừng, cũng có một chút lo lắng, cảm xúc ngổn ngang không nói lên lời.

Người xa xứ, nói không nhớ thì lại càng nhớ, trong cái tâm của mỗi người mặc cho đi đến một địa phương, mặc cho đã quen thuộc với không khí ở một nơi ban đầu được cho là xa lạ nhưng tận sâu ở trong lòng vẫn luôn tồn tại những hình ảnh gắn liền với tuổi thơ, gắn liền với quãng thời gian đẹp nhất, ngây ngô, đơn thuần.

Loại tâm tình này theo thời gian dần dần lắng đọng xuống, Tư Không cũng coi như lần đầu cảm nhận được loại biến hóa ở trong lòng mình, loại bấp bênh thấp thỏm này liền hóa thành một cái mỉm cười tràn ngập sự chờ mong.

Cảm xúc không tả hết được bằng chữ, vì thế đơn giản mà nói đó là cảm giác đi rồi trở về.

Ngồi trên xe ngựa ngắm nhìn quang cảnh đang chạy lùi về phía sau, con đường về nhà của hắn cứ như vậy trôi qua, cảnh sắc quen thuộc mà xa lạ của một năm hắn sống cứ thế xa dần theo từng vòng xoay của bánh xe ngựa cho đến khi khuất bóng trong ánh chiều tà.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.