Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cha, nương, con về rồi !

Tiểu thuyết gốc · 2795 chữ

Thời gian không vì vầng thái dương xuống núi, không vì rạng mây biến mất cũng không vì lá thu phiêu lạc mà đình trệ, mà bánh xe chạy trên con đường từ Thụy châu, từ Tự Thiên thư viện trở về Thanh châu, trở về thôn nhỏ mang theo thiếu niên cuối cùng cũng đã đến nơi cần đến.

Xe ngựa chạy trên đường, tiếng vó ngựa lạch cạch, tiếng bánh xe đụng phải hòn đá dọc đường khiến cho xe rung lắc, thời gian ba ngày đường trở về nhà, tâm trạng của thiếu niên cũng sớm bình ổn trở lại thế nhưng cảm giác chờ mong ở trong lòng không những giảm bớt mà còn dâng lên theo thời gian.

Thiếu niên ngồi nhìn ngắm bầu trời rồi khẽ mỉm cười, bên cạnh là vị phu mã cũng như có như không đang nhìn hắn, ba ngày này hai người cũng có nói chuyện qua lại cũng sớm quen thuộc lẫn nhau, sự quen thuộc này tựa như lúc thiếu niên mới bắt đầu rời khỏi nhà khiến cho hắn có chút nhớ lại.

Xe ngựa đã đi đến Đại Mã trấn, sau khi yêu cầu vị phu mã dừng lại ở nơi này, thiếu niên cung kính cúi đầu cáo biệt cũng như cảm tạ vị này đã giúp đỡ hắn dọc đường trở về, đây là lễ nghi cơ bản nên có mà hắn đã được học từ nhỏ.

Vị phu mã kia cũng mỉm cười rồi đáp lễ, sau khi hai người cáo biệt lẫn nhau liền mỗi người một hướng, thiếu niên đi vào Đại Mã trấn còn vị phu mã lại trở về Tự Thiên thư viện.

Đại Mã trấn ,tuy rằng nơi này diện tích không bằng Thụy Tư thành thế nhưng nơi được xem là nút giao của cả Thanh châu đương nhiên có điểm đặc biệt của nó.

Người đến người đi, tiếng chào hàng, tiếng cười nói, tiếng bước chân qua lại khiến cho nơi này trở nên nhộn nhịp, hàng quán san sát nhau, độ phồn vinh cũng coi như rất khoa trương.

Tư Không ngóng nhìn một hồi, ánh mắt của hắn nhìn vào con đường chính trước mặt, Tư Không nhớ không lầm điểm cuối của con đường này có nối liền với một con đường đất bằng và dẫn đến một hướng đi, hắn biết chỉ cần đi theo đó là sẽ trở về Thác thôn, là đường về nhà.

Tư Không bước đi, vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, hắn nhìn nơi mà cha mẹ mình hay đến bán vải để trang trải cuộc sống cho gia đình.

Hắn cũng biết, cơ nghiệp của Tư gia cũng có một phần ở nơi này, việc làm ăn cũng coi như rất ổn định, còn về phía sau thế nào Tư Không không quan tâm, đối với gia tộc gì đó hắn cũng không có phần thiện cảm nào, hết thảy đều vì những hồi ức từ nhỏ cho đến hiện tại.

Thời gian học ở Tự Thiên thư viện một năm, đối với những nơi khác sẽ thu một số khoản nhưng ở nơi này trừ lúc bắt đầu nhập học phải đóng một trăm văn tiền thì mỗi tháng thư sinh theo học ở thư viện còn được phụ cấp cho một khoản để hỗ trợ cho việc sinh hoạt.

Tư Không cũng không ngoại lệ, thế nhưng từ nhỏ hắn đã hiểu được sự quý giá của đồng tiền cho nên chi tiêu một năm qua vô cùng tiết kiệm, cũng vì vậy trong túi vải của hắn cũng tích lũy không ít, hắn nghĩ một lát liền mua vài cây kẹo hồ lô cho muội muội, một chút đồ ăn cho nhà mình.

Sau khi xong việc, Tư Không rời khỏi trấn, bước lên con đường trở về thôn nhà, trấn này cách Thác thôn khoảng độ mười dặm đường, vì vậy Tư Không sẽ phải mất một khoảng thời gian nữa mới trở về đến nơi.

Vì Thác thôn và Quỳ thôn vốn cùng nằm chung một hướng của con đường lên trấn, nên đi qua Quỳ thôn là sẽ tới Thác thôn.

Quỳ Thôn nhân khẩu cũng không hơn kém Thác thôn là bao, người dân hai thôn cạnh nhau sinh sống rất yên bình, Tư gia ở Thác thôn là gia tộc có tiếng, mà ở Quỳ thôn cũng có một gia tộc cũng không kém phần, đó là Ngô gia.

Tư Không đã đi tới đoạn đường cái ở Quỳ thôn, nhìn phía xa xa hắn có thể thấy được những ngôi nhà, những tán cây quen thuộc và đặc biệt dòng thác nước kia.

Nhưng hết thảy cảnh đẹp đều tùy theo cái nhíu mày của hắn mà trở nên lu mờ bởi vì hắn thấy được một đám thiếu niên đang trêu ghẹo một tiểu cô nương.

Tư Không từ xa đưa mắt nhìn lại, tiểu cô nương kia là muội muội của hắn, Tiểu Nguyệt.

Một đám thiếu niên trêu đùa một đứa con gái, thấy ánh mắt đơn thuần của nàng đang lườm lườm, trên mặt hiện ra vẻ không vui, khi thấy nàng nhăn hai hàng lông mày lại nhất thời đều phá lên cười ha hả.

Tuy là một đám thiếu niên mặt mày thanh tú nhưng lại cứ thế đứng trêu ghẹo một đứa con gái, hành động này trong mắt Tư Không giống như là một đám ô hợp.

Tiểu Nguyệt sắc mặt có chút khó coi, nàng đã bị đám thiếu niên này chặn lại cũng non nửa nén hương thời gian khiến cho công chuyện của nàng bị đình chỉ, mặc dù đám người này không có hành động quá phận nào thế nhưng ngôn từ lại có chút khó nghe.

Tư Không nhìn một chút, hắn nhìn ở dọc đường thấy được một cái nhánh tre đã khô, sau khi nhặt lên hắn chậm rãi từng bước một đi lại chỗ muội muội cùng đám thiếu niên kia.

Thần sắc hắn bình tĩnh đi đến, Tiểu Nguyệt đột nhiên nhướng mày hiện ra sự kinh hỉ rồi vẫy vẫy cánh tay của mình về hướng Tư Không, trên gương mặt tràn đầy sự vui vẻ.

Một tháng trước Tiểu Nguyệt có nhận được bức thư của ca ca gửi về nhà nói rằng sẽ trở về, hôm nay nàng hiển nhiên muốn đi đón hắn thế nhưng lại bị đám thiếu niên của Quỳ thôn chặn đường cho nên lỡ mất nhiều thời gian.

Đám thiếu niên khoảng năm người lúc này thấy đối phương vẫy tay về hướng đằng sau liền kinh nghi quay đầu lại nhìn, sau khi phát hiện người đến chỉ có một mình Tư Không, cả năm người đều nhìn nhau rồi cười cợt.

Tư Không đi lại gần, đang định lướt qua đám người để dẫn Tiểu Nguyệt về nhà thì một người trong năm thiếu niên bỗng nhiên đi ra chặn lại, thần sắc có chút kiêu ngạo, gã hất cằm lên rồi mở lời.

“Đường này là do ta mở, ngươi..”

Gã chưa nói xong, Tư Không không nói hai lời trực tiếp quất ra một roi, hắn không muốn nói gì, hắn cũng không quan tâm đám người này thế nào vì sao trêu ghẹo muội muội của hắn.

Thân là ca ca, hắn chỉ muốn bảo vệ Tiểu Nguyệt bởi vì nàng là muội muội của hắn.

Roi tre rất dẻo, loại cảm giác này đương nhiên là không dễ chịu, một tiếng roi quất lên trên người cực kỳ quen thuộc rơi vào trong tai Tư Không.

Mà thiếu niên kia lúc này đã ôm bả vai rồi lùi lại, ở bắp tay y lúc này có một vết lằn do roi quất mà xuất hiện, ánh mắt của thiếu niên kia trợn ngược lên vì đau đớn, miệng phát ra âm thanh tức giận.

“Chết tiệt tiểu tử ngươi dám đánh ta, các huynh đệ bắt hắn lại”

Tư Không kéo Tiểu Nguyệt chạy nhanh, hắn không thể đánh lại đám người này cho nên phải bỏ chạy, thế nhưng dường như sức lực của năm người có chút khỏe hơn Tư Không cho nên gần như đuổi theo sát phía sau.

Mắt thấy như thế, Tư Không ném cho Tiểu Nguyệt cái tay nải của mình, hắn đột nhiên dừng lại rồi xoay người, cái roi troi tay cũng tùy theo đó mà vung ra, gần như hắn dùng hết sức của mình.

Tình huống rất bất ngờ, năm thiếu niên kia chưa kịp phản ứng thì cây roi đã quất lên trên mặt cả năm người, roi tre để mà đánh những thiếu niên này đương nhiên có tính thương tổn rất lớn.

Thế là năm tiếng kêu rên khác nhau phát ra, năm người đều bưng mặt lùi lại, trong mắt đã có chút lan ran cùng một phẫn uất nhìn Tư Không, có thể thấy được ở một bên mặt của cả năm người đều có một vệt dài đỏ ửng.

Ánh mắt Tư Không lạnh lùng nhìn năm người thiếu niên, bọn họ tính ra thì cũng chạc tuổi của hắn, bình thường mà nói nếu hắn một mình đối mặt sẽ không thể làm gì được nhưng một roi của Tư Không vừa rồi đã có tính uy hiếp rất lớn.

Năm người im lặng nhìn Tư Không, đặc biệt là một thiếu niên đứng ở giữa, ánh mắt của thiếu niên này rất khác với những người còn lại.

“Ngươi là người của Tư gia ?”

Đột nhiên thiếu niên kia nhìn Tư Không rồi truyền ra câu hỏi.

“Không phải”

Tư Không ngắn gọn trả lời, hắn hơi nâng cây roi trong tay lên chắn trước người như muốn ra tay một lần nữa.

“Hừ, chúng ta quay về thôn”

Trong mắt đám thiếu niên bỗng nhiên hiện ra sự khẩn trương, mà thiếu niên vừa hỏi Tư Không hừ một tiếng rồi lôi đám bạn của mình đang còn chút bực tức mà xoay người hướng phía Quỳ thôn mà đi.

“Ngô Hổ, ngươi cứ thế bỏ qua cho tên kia à? Năm người chúng ta khi nãy có thể đánh cho hắn nằm ra đó kêu cha gọi mẹ rồi, tức chết ta, hừ”

Một thiếu niên trong nhóm hình như có chút không cam tâm bèn nhỏ giọng lên tiếng.

“Ít nói lại, nếu hắn không phải người của Tư gia..”

Thiếu niên tên Ngô Hổ kia trong mắt hiện ra chút âm trầm rồi nhìn người vừa truyền ra lời nói, người kia bỗng nhiên im lặng, hiển nhiên trong nhóm năm người, Ngô Hổ có tiếng nói rất lớn.

Chuyện ở nơi này theo sự rời đi của năm thiếu niên kia mà kết thúc, Tư Không lạnh nhạt nhìn năm người rời khỏi, hắn ném cái roi tre qua một bên đường rồi quay người lại xoa đầu Tiểu Nguyệt.

“Nha đầu ngốc, muội đi lên đây sao không gọi cha đi cùng”

Tư Không ôn hòa truyền ra âm thanh, mà Tiểu Nguyệt không trả lời vội mà túm lấy tay áo của ca ca rồi hì hì mỉm cười.

Tư Nguyệt ôm cánh tay ca ca của mình, nhí nhảnh cười, như là con sóc nhỏ nhảy nhót mà vui vẻ vì ca ca của minh đã trở về, sự hồn nhiên kia khiến cho ai thấy cũng muốn nhéo má nàng một cái.

“Ca, cha thời gian gần đây hình như bị bệnh”

Tiểu Nguyệt đang cười bỗng nhiên nét mặt hơi buồn rầu rồi nhỏ giọng lên tiếng.

“Cha bị sao?”

Tư Không kinh nghi nhìn muội muội rồi hỏi, Tiểu Nguyệt lắc đầu hình như không rõ tình huống cụ thể.

Trong lòng Tư Không đột nhiên cảm thấy có chút bất an, hắn kéo tiểu muội nhanh chóng chạy về, dưới ánh nắng buổi chiều tà chiếu lên thân hình của hai người chiếu ra hai bóng ảnh kéo dài dưới mặt đất.

Mùa Đông rất nhanh sẽ đến, Thác thôn không có quá nhiều thay đổi, chỉ là hiện tại mọi người đang xếp củi để chuẩn bị đốt sưởi ấm chống rét vào đông, hết thảy đều rất bận rộn, đây cũng là thói quen hàng năm để chống lại cái rét của ngày tuyết rơi.

Tư Không cùng Tiểu Nguyệt một mạch chạy về nhà, vừa đến hắn đã thấy một người ôm một chút củi khô mà xếp vào trong nhà bếp, hình dáng ấy là một người thiếu phụ, là mẫu thân của của hắn và muội muội.

Nàng hiện giờ đang xếp củi thêm vào trong bếp, dọn dẹp vài thứ, cũng thổi lửa để sắc một ấm thuốc, trên khuôn mặt của người thiếu phụ đó có chút mệt mỏi, có thể nhìn ra sức khỏe của nàng không được tốt, nhưng trên ánh mắt đó vẫn có chút hiền từ và dịu dàng, giống như không để ý tới sự mệt mỏi của bản thân.

Nàng vừa đặt một bó củi tiếp theo xuống, ánh mắt có phần hy vọng nhìn vào ấm thuốc đang sôi trên bếp lửa.

Đột nhiên, mẫu thân của Tư Không ngoảnh đầu nhìn ra ngoài hướng cửa chính, trên gương mặt mang sự mệt mỏi kia bỗng nhiên có nụ cười đầy ấm áp hiện ra.

“Nương, con về rồi”

Tư Không nhìn mẫu thân, nhìn ra được sự mệt mỏi trên khuôn mặt của người trong lòng thiếu niên không khỏi sinh ra sự lo lắng và buồn bã.

Hắn thương cha mẹ, thương hai người vất vả.

Tiểu Nguyệt nhào vào lòng của mẫu thân tựa như con mèo con, Tư Không mỉm cười nhìn hai người, nội tâm mặc dù có phần lo lắng nhưng lại cảm thấy như thế này dường như rất yên bình, rất ấm áp.

“Con trai, trở về là tốt”

Mẫu thân của hắn mỉm cười ấm áp nhìn, cái nhìn này khiến cho sống mũi của hắn có chút cay cay.

Từ nhỏ đến lớn, hắn hình như chưa bao giờ khóc qua một lần nhưng lúc này hình như cảm xúc có chút không giống với trước đây.

“Lão đại.. về nhà rồi a”

Trong nhà lúc này bỗng nhiên có một giọng nói cùng với tiếng ho khan đầy mệt mỏi truyền ra, Tư Không nghe thấy liền nhìn qua, thần sắc có chút lo lắng.

Mẫu thân của hắn cũng nhìn lại, trong đôi mắt hiền dịu của nàng lúc này bỗng có chút phiền muộn cùng với lo âu, hiển nhiên trong thời gian qua bệnh tình của phu quân không có nhiều tiến triển.

“Nương, người đừng lo lắng, con vào nói chuyện với cha một lát”.

Tư Không an ủi mẫu thân, hắn đi vào trong nhà, lúc này ở bên trong vẫn có tiếng ho khan mang theo sự mệt mỏi.

Trong ánh đèn dầu lấp lóe, một người đàn ông khuôn mặt gầy gò và tái nhợt nhưng ánh mắt rất hưng phấn đang nhìn đứa con trai của mình, y có bệnh trong người thế nhưng lúc này như không có để ý mà nở nụ cười đầy vui vẻ.

“Thế nào, tiểu tử con sao một năm đã về nhà rồi ?”

Cha của Tư Không nén lại cơn tức ngực vì bệnh tình rồi ôn hòa truyền ra lời nói.

Tư Không mỉm cười giấu đi sự lo lắng trong lòng, hắn đỡ cha mình dậy rồi rót cho người một cốc nước.

“Cha, không phải là ta nhớ người sao”

Tư Không cười cười trả lời, mà cha hắn nghe xong liền cười lên đầy vui vẻ thế nhưng do bệnh trạng cho nên lại ho một hơi dài.

Cha con hai người cứ vậy rồi nói chuyện, Tư Không hỏi về sức khỏe của cha mình nhưng ông luôn miệng bảo không sao, bệnh tình cũng tiến triển tốt.

Tư Không cười coi như yên tâm, nhưng hắn lại không yên lòng, chỉ là cười rồi chuyển chủ đề nói chuyện khác để tránh cho cha mình nghĩ nhiều, hắn kể cho cha mình một năm qua của hắn, kể về Chu Phúc, kể về Lâm Tú lão sư.

Mùa đông năm nay dự là sẽ lạnh hơn, nhưng đối với thiếu niên mà nói, mùa đông năm nay dường như không ảnh hưởng nhiều với hắn, có cũng chỉ là ở bên ngoài.

Tuyết rơi chỉ có thể đọng lại trên mái tóc chứ không thể đọng lại trong lòng của thiếu niên, hết thảy bởi vì hắn đã về nhà.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.