Đến Thủy Lưu trấn
Tư Không yên lặng không nói thêm gì, hắn đang chờ đợi xem Chu Phúc muốn nói điều gì nhưng dường như đối phương cũng không biết phải mở lời ra làm sao, đối với điều này, Tư Không cũng không có gì lạ lẫm.
“Lão Tư, cái này ngươi hỏi không có đầu đuôi gì..”
Chu Phúc gượng gạo cười, quả thực điều mà Tư Không hỏi, hắn suy nghĩ như thế nào cũng không có chút manh mối nào để trả lời.
Tư Không nghe đối phương nói ra, hắn lắc đầu rồi cười cười không nói thêm gì nữa, nhưng Chu Phúc hình như có chút không cam lòng vẫn bám riết không buông, nằng nặc hỏi cho bằng được.
“Lão Tư, ngươi mơ thấy không phải là đứa con gái nhà lành nào đó a”
Chu Phúc như nghĩ đến điều gì liền bày ra một bộ dạng không cách nào tin , gã hoảng hốt lùi lại rồi chỉ tay vào người Tư Không, hai mắt càng khoa trương hơn trợn trừng lên, lát sau càng là vò đầu.
“Hỏng, mới tí tuổi đầu đã mơ mộng hão huyền chuyện tình ái, không được, đại đạo còn ở phía trước, Tư Không, Chu mỗ kịch liệt phê bình ngươi”
Chu Phúc làm ra một bộ dáng nghiêm nghị như là trưởng bối đang dăn dạy vãn bối trong nhà, hắn nghĩ nghĩ thế nào càng là nhíu mày rồi nhìn hằm hằm Tư Không.
Tư Không có chút cổ quái nhìn đối phương đang bày ra cái bộ dáng như những lão đầu lớn tuổi bên ngoài, nhìn Chu Phúc, Tư Không có chút bất đắc dĩ rồi lắc đầu.
Thật lâu sau, Tư Không hạ quyển sách trong tay xuống rồi nhìn lên bầu trời, âm thanh mang theo sự mờ mịt từ trong miệng hắn cũng tùy theo đó mà truyền ra.
“Ngươi bớt lại, ta không phải mơ đến chuyện này, ta mơ là mình chết đi rồi sống lại, ngươi giải thích kiểu gì?”
Chu Phúc nhíu mày, lời nói của Tư Không hình như đã gợi cho y nhớ lại một chút chuyện nào đó mà bản thân đã quên.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, trong mắt của Chu Phúc bỗng nhiên hiện ra một tia u mang nho nhỏ không thể dò xét, hắn nhìn Tư Không rồi khẽ nhíu mày, dường như trên người của Tư Không có dính đến một chút gì đó lạ thường.
“Hẳn là luân hồi vãng..”
Chu Phúc thì thào tự nói, nói xong Chu Phúc lại hơi mê man.
Nhưng lời của gã truyền ra lại khiến cho Tư Không quay phắt đầu qua, hai mắt bỗng nhiên lóe lên như đã nghe được điều gì đó khiến cho hắn rung động.
Tư Không vội vã túm lấy bả vai của Chu Phúc rồi truyền ra lời nói gấp gáp, hắn rất muốn nghe lời giải thích sau đó của đối phương.
“Luân hồi vãng là cái gì..?”
“Hả, cái gì?”
Nhưng đối với sự kỳ vọng của Tư Không, Chu Phúc một lần nữa lại trở lại bộ dáng không tim không phổi của mình, hắn nhìn Tư Không đang có chút thất thố liền khó hiểu rồi hỏi lại.
Tư Không nhíu mày, hắn có chút không kiên nhẫn, bàn tay đang túm vai đối phương cũng không tự chủ được mà bóp mạnh khiến cho Chu Phúc cảm thấy khó chịu rồi lùi lại.
“Lão Tư, ngươi định cưỡng hiếp ta hả, đều là nam nhi không có gì hấp dẫn cả a”
Chu Phúc hơi cổ quái cùng sợ hãi nhìn Tư Không, hắn lùi thật nhanh ra xa, chỉ sợ không chạy khỏi nơi này nhưng nghĩ lại thân là bằng hữu của đối phương, Chu Phúc khẽ ho khan rồi rón rén đến gần.
“Lão Tư, hôm nay có chút muộn ta về trước a, ngày mai lại gặp”
Nói xong, chưa đợi Tư Không nói thêm gì, Chu Phúc đã nhanh chân chạy xuống đồi, khi trở về phòng ký túc của mình, hắn khoanh chân ngồi đó rồi nhìn qua ô cửa sổ, ánh mắt thâm thúy như đang suy ngẫm.
“Nhiều khi không nhịn được có chút lỡ lời a, sinh linh nơi này không phải đều là cái dạng mơ mơ hồ hồ sao, ài..”
Chuyện Chu Phúc đang nghĩ thế nào, Tư Không đương nhiên không biết được.
Hắn nhìn đối phương chạy nhanh trở về, thiết nghĩ ban nãy mình đã vô ý khiến cho Chu Phúc có phần khó chịu cho nên trong lòng mặc dù có chút nghi hoặc nhưng ít nhiều cũng có sự áy náy.
“Luân hồi vãng..”
Tư Không yên lặng thì thào, hắn nhìn sắc trời đã có chút tối, Tư Không như có điều suy nghĩ, lát sau hắn xoay người đi vào trong phòng rồi châm đèn lên, trầm mặc.
“Có lẽ ta không nên suy nghĩ quá nhiều, luân hồi vãng, luân hồi vãng.. nhưng rốt cuộc nó là gì ?”
Ánh nến bập bùng, Tư Không vừa ăn lương khô vừa suy nghĩ vấn đề mà Chu Phúc đã nói trước đó, hắn cứ như vậy suy nghĩ không ra cho nên lòng hắn lại càng loạn, đầu óc của hắn cũng vì vậy mà có chút quay cuồng.
Thiếu niên, đối với lứa tuổi này, bạn bè đồng trang lứa giống như Tư Không chỉ đơn thuần ăn ngủ cùng miệt mài đèn sách, không nói khoa trương không phải lo miếng cơm manh áo nhưng so với Tư Không, bọn họ thật sự không có quá nhiều lo nghĩ.
Tư Không thật ra cũng chỉ là một cái thiếu niên, năm nay hắn gần mười hai tuổi, ở độ tuổi này hắn trông vẫn có sự non nớt và hồn nhiên, nhưng chuyện mà hắn đã trải qua lại mang cho hắn những vấn đề mà một thiếu niên không thể nào nghĩ đến.
Mộng của hắn, không người nào giải thích, hắn mộng như thế nào, trừ hắn ra cũng không ai rõ ràng.
Ánh đèn dầu lập lòe, Tư Không khẽ xoa hai bên vầng thái dương rồi trầm mặc, đêm đã về khuya nhưng hắn mãi chưa thể ngủ nổi cũng chỉ vì một chuyện.
Đó chính là chuyện về luân hồi vãng.
Hắn thở dài rồi bật dậy khỏi giường, Tư Không mở cửa sổ ra ngắm nhìn bầu trời.
Bầu trời trong mắt hắn hôm nay có chút sáng hơn mọi khi, đó là ánh trăng tròn của ngày rằm, tuy rằng vẫn có mây nhưng áng mây lại không thể nào ngăn cản tia sáng của vầng minh nguyệt trên cao.
Gió mát nhè nhẹ thổi khiến cho Tư Không cảm thấy có chút dễ chịu, sau một thoáng suy nghĩ, hắn như nhớ tới điều gì bèn xoay người đi đến một bên.
Từ trong chiếc túi nải của mình, Tư Không lấy ra một quyển sách ố vàng, nhìn quyển sách trong tay, trong mắt của Tư Không có chút trầm ngâm.
Hắn đặt quyển sách lên trên bàn, ánh đèn dầu đang làm bạn ở bên cạnh càng ra sức soi sáng hơn, Tư Không lấy nghiên mực cùng ngòi bút ra, hắn mở trang sách ra rồi bắt đầu viết.
“Ta tên là Tư Không, sinh ra ở Thác thôn..”
Chữ viết của hắn rất đẹp, nhưng khi chữ vừa viết xong lại tự động không một dấu vết mà biến mất, đây là lần thứ mười Tư Không thử nghiệm trong một tháng qua, điều kỳ lạ này khiến cho hắn lại thêm một nghi vấn ở trong lòng.
Sách này hình như không thể dùng mực để viết.
Tư Không yên lặng dừng bút lại, điều kỳ lạ này hắn từng hỏi qua Lâm Tú đối phương chỉ nói có duy nhất một câu.
“Chưa đến thời điểm thích hợp cho nên con chưa thể viết”
Câu nói này khiến cho Tư Không có rất nhiều hồ nghi nhưng hắn cũng không hỏi thêm gì, nghĩ đến Lâm Tú nói sẽ dẫn hắn đến thăm một vị cố nhân, cho nên hắn suy nghĩ chắc có liên quan đến điều này vì thế hắn chờ đợi.
Lúc này, trong lòng hắn ít nhiều đột nhiên xuất hiện cảm giác nhớ nhà, cái cảm giác yên bình khi ngồi câu cá ở trên bờ đê ven sông kia thật sự là quãng thời gian an tĩnh nhất đối với hắn.
Còn có những lần phụ mẫu trách mắng nhưng vẫn thương yêu mà khuyên nhủ khiến cho hắn cảm thấy vừa ấm áp cũng vừa xấu hổ, cũng từ đó Tư Không nhận ra được một vài thứ đã vô tri vô giác thấm sâu vào trong tâm hồn của một thiếu niên như hắn.
Quãng thời gian đó được gọi là tuổi thơ, loại ấm áp đó được gọi là phụ mẫu thâm tình.
“Lão sư đã từng nói, người không thể nào không lớn, lớn thân không bằng lớn trí, thêm vào đó khi đến một giai đoạn sẽ vì những chuyện trong lòng mà trở nên áp lực, giai đoạn này bản thân là đang bắt đầu trưởng thành, áp lực của ta, có lẽ là ta đang trưởng thành đi, ta mộng cũng được, đều không sao cả, chí ít phụ mẫu vẫn kiện kiện khang khang là tốt rồi..”
Tư Không nằm dài trên giường rồi thì thào tự nhủ, hắn nhớ phụ mẫu, nhớ Tiểu Nguyệt, nhớ đến nụ cười ấm áp của cả nhà.
“Trong tĩnh có động, trong động vẫn giữ được tĩnh, ngày đó ta không hiểu những gì gia gia của Tiểu Như nói nhưng hiện tại ta đại khái hiểu rõ, cái này là trưởng thành a..”
Tư Không nhìn trần nhà thì thào, hắn khẽ mỉm cười, trong lòng đột nhiên nhẹ bẫng, sự ấm áp không nói rõ cũng chậm rãi dâng lên.
Hình như loại ấm áp này đối với nỗi lòng hỗn loạn của thiếu niên có tác dụng xoa dịu nhất định cho nên rất nhanh Tư Không đã thiếp đi.
Lâm Tú từ trong hư vô bước ra nhìn Tư Không đã ngủ say, trong mắt y có sự suy tư cũng có mong chờ, nhưng càng là hiện ra sự ôn hòa và thương sót, những lời của Tư Không ban nãy tự nói, Lâm Tú hiển nhiên là có nghe được hết thảy.
“Không nhi, thế gian này trong mắt con rốt cuộc là như thế nào..”
Lâm Tú thì thào, y nhìn quyển sách ố vàng cùng nghiên mực và bút lông đang nằm ngổn ngang ở trên bàn, nhìn quyển sách không có một chữ nào được viết lên, trong lòng ít nhiều vẫn có chút chờ mong.
Một đêm yên giấc, một năm an bình.
Hoa nở hoa tàn, lá xanh cũng héo rũ theo mùa đến mà rụng rơi, theo từng làn gió thu mà phiêu phù khắp mặt đất tạo thành một tấm thảm muôn vàn màu sắc khác nhau che kín khắp ngõ ngách của Tự Thiên thư viện.
“Không nhi, hôm nay ta dẫn con đến một nơi”
Đứng ở quảng trường, dưới gốc cổ thụ đang xào xạc trong gió thu, thiếu niên cùng Lâm Tú đứng ở đó, một lớn một nhỏ, một trung tuổi một thiến niên.
Thần sắc của Lâm Tú ôn hòa, trong mắt càng có sự thổn thức mà nhìn về hướng mênh mông đằng xa.
Còn thiếu niên, ánh mắt của hắn có sự tĩnh lặng mênh mông không gợn sóng, có gợn sóng chẳng qua là để ở trong lòng, giống như hắn từng thì thào trước khi ngủ.
Trong tĩnh có động, trong động vẫn giữ được tĩnh, Tư Không không làm được những điều này toàn bộ nhưng chí ít hắn cũng có thể làm cho tâm tình của mình được an ổn ở hơn rất nhiều.
Dù mặt nước vẫn sẽ có lúc gợn sóng nhưng lại không ảnh hưởng nhiều đến sự kiên định trong đôi mắt của hắn.
Một năm miệt mài đèn sách, hắn cũng không có quá nhiều thay đổi chỉ là cao lên một ít, dường như đã đến độ tuổi dậy thì của một người.
Tư Không đứng ở một bên, sau khi nghe đến lời nói của Lâm Tú, hắn nhìn Lâm Tú rồi nhẹ gật đầu cung kính.
Lâm Tú mỉm cười rồi bước đi ở phía trước, Tư Không chậm rãi đi theo sau, một thầy một trò từng bước một chậm rãi ra khỏi Tự Thiên thư viện.
Tự Thiên Tử ở trong tổ đường ngóng nhìn bóng dáng hai người rời khỏi quảng trường, lão không nhịn được liền truyền ra một tiếng thở dài.
“Một người sư tôn thật tốt..”
Lâm Tú vẫn như trước ôn hòa đi ở phía đằng trước, Tư Không vai đeo túi nải cung kính theo sau, hai người từng bước từng bước đi trên con đường đất dài ngoằng mà xa lạ nối liền với một địa phương không biết.
“Không nhi, con mua cho ta một bầu rượu, khi đến đó sẽ cần dùng tới”
Bóng dáng hai sư đồ đi ngang qua một cái phường thị, Lâm Tú đột nhiên quay qua truyền ra lời nói với Tư Không.
Cả đoạn đường, Lâm Tú chưa hề nói với hắn một câu nào, Tư Không cũng không tiện nói, lúc này khi nghe đối phương nói ra cần mua một bầu rượu, Tư Không có chút khó hiểu nhưng cũng không hỏi mà quan sát ở bốn phía.
Thật nhanh hắn thấy có một cái quán ăn, sau khi tiến lại hỏi thăm, lát sau Tư Không đã ôm một bầu rượu quay lại.
“Được rồi, tính cách của lão đầu kia có chút quái dị nhưng lại rất thích uống rượu, ta hay gọi ông ta là lão Tửu Mặc, khi đến đó trước tiên đừng nói gì, cứ ném bình rượu cho y là được”
Lâm Tú nhìn bình rượu trong tay của Tư Không, y mỉm cười rồi ôn hòa lên tiếng như đang đại khái giới thiệu một phen người cố nhân của y.
Tư Không hơi cổ quái nhìn Lâm Tú, nhưng hắn chỉ cung kính gật đầu chứ không có hỏi gì, thấy hắn như thế, Lâm Tú hơi lắc đầu mỉm cười rồi nhìn hắn hỏi.
“Không nhi, con không hiếu kỳ về người này sao?”
Tư Không hơi trầm tư rồi nhìn Lâm Tú, sau đó hắn truyền ra câu hỏi.
“Lão sư, lão Tửu Mặc là người như thế nào?”
“Hắn rất thích vẽ tranh và viết thư pháp, lần này ta đưa con đến chính là muốn con học cách cầm bút của người này, từ đó tìm cho mình một cây bút để có thể viết lên được mọi thứ”
Lâm Tú nghe thấy câu hỏi của Tư Không, y khẽ mỉm cười nhẹ nhàng vỗ vai hắn, lời nói cũng theo đó mà truyền ra khiến cho Tư Không đột nhiên như có điều ngộ ra nhưng đồng thời cũng có tồn tại nghi vấn.
Lâm Tú vì sao lại biết được người này, đồng thời quyển sách mà y đưa cho Tư Không có hay không liên quan đến vị được gọi là lão Tửu Mặc kia.
Sách ố vàng hắn không thể lưu lại bất kỳ một chữ nào ở bên trong, mà lần này đến có phải hay không có thể viết được chữ vào trong quyển sách đó.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tư Không nhìn người thầy này của mình nhiều khi lại không giống như phàm nhân, hắn đã từng tiếp xúc qua với tiên nhân nhưng cũng không dám xác nhận cảm giác của bản thân là thật hay là giả.
Nhưng đều không quan trọng, Tư Không nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy không nên quá nghiêm trọng vấn đề là cách tốt nhất để không khiến tâm của mình biến loạn.
Lâm Tú là tiên nhân cũng được, là phàm nhân cũng thế đều không trọng yếu, đối với Tư Không mà nói, Lâm Tú chỉ đơn giản là thầy của hắn.
Thủy Lưu trấn, một trấn nhỏ nằm ở một vùng xa xa cách Thụy Tư thành khoảng năm ngày đường đi, nơi này vẫn thuộc địa phận của Thiên Hồng quốc nhưng bởi vì sự xa xôi hẻo lánh của nó cho nên người dân sinh sống cũng không nhiều.
Chỉ hơn một trăm hộ dân bao quanh Thủy Lưu trấn, người qua lại cũng coi như có phần nhộn nhịp nhưng so sánh với Đại Mã trấn hay Thụy Tư thành mà nói thì loại nhộn nhịp này không coi vào đâu.
Tư Không theo sau bước chân của Lâm Tú, một đường từ Thụy Tư thành đi đến Thủy Lưu trấn cũng mất năm ngày đường.
Mắt hắn nhìn xung quanh trấn, trừ người đi đường ra thì nơi này có một cái hồ nước nửa trong nửa đục nằm ở giữa như đang nối liền hai mảnh đất nào đó lại với nhau.
Khiến cho người ta dễ chú ý nhất chính là ở giữa hồ tồn tại một cây bút như bị treo lơ lửng ở phía trên mặt hồ, cây bút trông rất tầm thường, vì bụi bặm của năm tháng cho nên đã có một vài chỗ bị phong hóa, bị ăn mòn.
Tư Không nhìn cây bút kia có phần kinh ngạc trong lòng, sau đó hắn tiếp tục yên lặng theo sau bước chân Lâm Tú đến một con đường, lát sau hai người dừng lại ở trước cửa của một ngôi nhà có phần tiêu điều, cổ xưa.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |