Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão Tửu Mặc

Tiểu thuyết gốc · 2922 chữ

Rêu mọc đầy trên cánh cửa cùng vách tường, từng mùi mục nát cũng theo đó ập vào trong mũi của Tư Không, sắc mặt hắn vẫn như thường, không vì mùi hương hay hoàn cảnh nơi này mà tỏ ra vẻ khó chịu.

Hắn vốn lớn lên trong hoàn cảnh đơn sơ mà mộc mạc giống như vậy cho nên cũng không thấy điểm không thích hợp mà ngược lại càng cảm thấy quen thuộc hơn.

Trước cổng còn có một cây lựu đỏ rất sai quả, vì là mùa thu cũng là mùa lựu chín cho nên những quả trên cây đều nhìn có vẻ rất mọng nước, từng cành từng cành nặng trĩu rủ xuống giống như là đang đón chào hai người mới tới.

Cửa cổng đơn sơ trông không có gì bắt mắt, bên trong nhà càng là như vậy, Lâm Tú giống như rất quen thuộc đối với nơi này, y không đợi chủ nhân của căn nhà này ra đón tiếp mà tự nhiên đẩy ra cánh cửa cổng rồi đi vào bên trong.

Tư Không đương nhiên cũng theo sau mà đi vào, hiện ra trước mắt hắn là một căn nhà gỗ.

Trước sân không có điều gì đặc biệt ngoài hai cái chum nước đặt song song với nhau ở một góc trước vách tường của căn nhà gỗ.

Hai chum nước đều chứa đầy nước, một chum trong suốt như nước suối, một chum lại đen ngòm như mực, hình như nước ở bên trong đều được lấy từ dưới cái hồ ở bên ngoài lên.

Nhìn điều kỳ lạ này Tư Không không khỏi chú ý hơn vài phần.

“Không nhi, con đợi một chút ta vào bên trong, khi nào ta gọi thì con hãy vào nhé”

Lâm Tú vẫn như trước ôn hòa nhìn Tư Không rồi truyền ra lời nói, sau khi căn dặn một lát, y chậm rãi bước vào bên trong căn nhà gỗ mộc mạc ở phía trước.

Tư Không gật đầu, hắn đứng ở bên ngoài cung kính chờ đợi, hắn quan sát bốn phía như đang xem xét, loại tràng cảnh này cho hắn một loại cảm giác thân thuộc không nói rõ, cũng có sự xa lạ đối với những cảnh vật của nơi này.

Thân thuộc bởi sự giản dị mà mộc mạc, còn xa lạ bởi đây là lần đầu tiên Tư Không tới nơi này.

Bên trong căn nhà gỗ.

Lâm Tú đẩy cánh cửa ra rồi bước vào, ở bên trong có một cái lão nhân bộ dáng khoảng hơn bảy mươi tuổi đầu tóc bạc phơ đang ngồi ở đó vừa hút thuốc vừa vẽ tranh, gương mặt của ông lão này có chút gầy gò, gò má hơi nhô lên cho người ta cảm nhận rõ được độ tuổi xế chiều của y, làn da nhăn nheo có một chút đồi mồi càng khiến cho ông lão này thêm phần tang thương.

Xung quanh gian phòng nơi lão ngồi tràn ngập những cuộn giấy nằm ngổn ngang vương vãi khắp nơi.

Có thể thấy được trên mỗi một cuộn đều phác thảo ra một ít hình ảnh, có sông núi, có cây cỏ, có mây mù lượn lờ, có bức thì vẽ người, chim chóc muông thú vô vàn các loại.

Cũng có một ít là chữ viết, nét bút rất đẹp, những tác phẩm này nếu đặt ở bên ngoài có lẽ sẽ gây ra rất nhiều sự chú ý mà được mua với giá rất cao nhưng lại bị vứt ở dưới đất coi như phế phẩm.

Bốn góc tường không có vật gì khác ngoài bốn bức tranh họa ra xuân hạ thu đông bốn mùa, ở giữa nhà có treo một bức tranh, trong bức tranh là một cái lão nhân gần đất xa trời cũng đang ngồi vừa hút thuốc vừa vẽ tranh, để ý kỹ gương mặt của người trong bức họa lại giống y đúc với lão nhân đang ngồi ở giữa nhà.

Lâm Tú bước vào cũng không khiến cho lão nhân dừng lại động tác vẽ tranh của mình, một hồi lâu sau lão nhân khàn khàn truyền ra lời nói, dường như lão có chút mệt mỏi.

“Bao nhiêu lần ngươi đến, ngươi không mệt nhưng ta mệt a”

“Tửu Mặc, lần này là lần cuối.”

Lâm Tú bình tĩnh truyền ra lời nói, trong mắt càng có sự cố chấp cùng kiên định.

Lão nhân này chính là lão Tửu Mặc trong lời của Lâm Tú khi trước nói với Tư Không.

Nghe Lâm Tú kiên định nói như vậy, lão Tửu Mặc đang lưu loát vẽ một nét cuối cùng bỗng hơi khựng lại rồi ngửa mặt lên như đang ngóng nhìn người trước mặt dường như có chút suy tư đối với lời nói này của Lâm Tú.

Nhưng trên gương mặt kia lại là một đôi mắt đục ngầu không có ánh sáng của đôi đồng tử, hình như lão Tửu Mặc là một người mù, thế nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì lại có thể vẽ ra được những tác phẩm bất phàm ở xung quanh.

“Vẫn là lần cuối, không biết bao nhiêu lần cuối trong lời của ngươi rồi?”

Lão Tửu Mặc khẽ thở ra một ngụm khói thuốc rồi nghi ngờ truyền ra lời nói, đôi mắt mờ đục của lão cũng chậm rãi dịch chuyển khỏi người của Lâm Tú rồi chậm rãi ngóng ra phía bên ngoài.

“Lần này là đệ tử của ta..”

Lâm Tú nhàn nhạt truyền ra lời nói kiên định, dường như đối với việc này y nhất quyết phải làm cho bằng được, không quản bao nhiêu lần.

“Thánh Sư, ngươi hồ đồ..”

Lão Tửu Mặc thở dài rồi truyền ra lời nói bất đắc dĩ, đối với lão mà nói, yêu cầu của Lâm Tú lão không thể nào từ chối.

“Nếu lần này thành công ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi trói buộc, nếu không lần sau lại đến”

Lâm Tú vẫn như trước bình tĩnh nói ra yêu cầu cùng điều kiện của mình, mà lão Tửu Mặc hình như nhìn ra được thiếu niên ở bên ngoài sân có điểm gì đó khác lạ bèn hơi trầm ngâm.

“Thoát được hay không thoát được sớm đã không còn trọng yếu nữa, để hắn ở lại đây đi, thời gian sau rồi đón về”

Một hồi lâu, sau khi cân nhắc điều gì, lão Tửu Mặc khẽ gật đầu đáp ứng yêu cầu của đối phương.

Mà Lâm Tú coi như đạt được ý nguyện, sắc mặt của y nghiêm nghị rồi xuất ra một cây bút điểm nhẹ vào hư vô, hai giọt mực nhẹ nhàng bay ra hướng về con mắt của lão Tửu Mặc.

Lão Tửu Mặc có chút sững sờ vì ngạc nhiên, nhưng lão cũng không né tránh mà mặc cho đối phương điểm bút lên trên mắt mình.

Hai điểm rơi vào trong con ngươi của lão Tửu Mặc cũng không khiến cho đôi đồng tử kia có bất kỳ biến hóa nào nhưng lão nhân ở trong bức họa ở phía sau lại hơi ngẩng đầu lên, con mắt từ mờ đục bỗng nhiên hiện ra một chút thanh minh.

Một bút này chính là điểm bút khai linh, giống như lời nói trước đó của Lâm Tú sẽ giúp cho lão Tửu Mặc thoát khỏi sự trói buộc nào đó.

Nhưng để thực hiện giao ước, cuối cùng cũng chỉ làm một nửa, một nửa còn lại hiển nhiên phải xem kết quả.

Lão Tửu Mặc yên lặng không nói nhưng cũng khẽ cúi đầu biểu đạt cảm tạ, Lâm Tú thần sắc vẫn như trước bình tĩnh không chút gợn sóng nào, sau khi thu tay lại, y hướng ra phía bên ngoài rồi truyền ra lời nói.

“Không nhi, vào đi”

Tư Không ở bên ngoài đang ngóng nhìn bốn phía xung quanh, nghe thấy lời nói của Lâm Tú, hắn hơi nghiêm nghị rồi chậm rãi đi vào bên trong.

Gian phòng khách bừa bộn, Tư Không thấy được một cái lão nhân mắt mù đang ngóng nhìn mình.

Tư Không có chút kỳ dị nhìn đối phương, với trí tuệ của hắn đương nhiên hiểu rõ được người trước mắt là ai, nhìn lão Tửu Mặc, Tư Không cảm thấy không giống như trong suy nghĩ của hắn lúc ban đầu.

Ban đầu nghe Lâm Tú nói qua về lão Tửu Mặc, Tư Không có liên tưởng đến một vị trung niên bộ dáng đạm mạc cao ráo, đôi mắt hữu thần ẩn chứa sự thông tuệ nhưng người trước mắt chỉ là một người mù.

Một người mù có thể vẽ tranh, có thể viết chữ, Tư Không có chút ngạc nhiên nhưng người được Lâm Tú giới thiệu tất nhiên không phải là người tầm thường, hắn cũng không có suy nghĩ bất kính nào mà nhẹ nhàng tiến lên.

Từ trong ngực, Tư Không lôi ra một bầu rượu, trước sự kinh ngạc của lão Tửu Mặc, hắn yên lặng đặt bầu rượu ở trước mặt lão sau đó lùi lại cung kính hành lễ cúi đầu truyền ra lời chào hỏi.

“Vãn bối Tư Không bái kiến Tửu Mặc tiền bối”

Một màn này lại khiến cho lão Tửu Mặc có một chút bất ngờ cùng ngạc nhiên, lão nhìn Lâm Tú đang bình tĩnh đứng ở một bên rồi khẽ lắc đầu mỉm cười, lão nhìn ra được lần này có phần khác lạ với những lần trước đối phương đến.

Đôi mắt mờ đục của lão lại nhìn Tư Không rồi vươn tay ra cầm lấy bầu rượu, mặc dù đôi mắt trông có vẻ là người mù nhưng tay chân của lão Tửu Mặc lại di chuyển rất chính xác mà mở cái nắp của bầu rượu ra.

Uống một ngụm.

“Haha, rượu ngon, thiếu niên a, Lâm Tú ban nãy có nói cho ta biết muốn ngươi ở nơi này học tập, ta đã đáp ứng hắn, thời gian này ngươi sẽ ở lại chỗ này, chỗ ta hơi bừa bộn ngươi đừng để ý nhiều, phòng bên còn một cái giường trống chỗ đó là ngươi cứ lấy nó làm chỗ nghỉ ngơi a”

Ngụm rượu vừa nuốt xuống, lão Tửu Mặc có chút cảm khái, đã lâu rồi lão chưa uống lại rượu cho nên cũng có chút quên mất tư vị, nhưng lần này Tư Không cùng Lâm Tú đến lại mang cho lão một bầu.

Tuy không nhiều nhưng cũng nhìn ra được lần này Lâm Tú hẳn là có dàn xếp nào đó đối với thiếu niên này.

Rượu nhận vào tay, uống xuống bụng cũng coi như là đã đáp ứng yêu cầu của Lâm Tú đồng thời cũng công nhận Tư Không ở lại chỗ mình, lão Tửu Mặc lắc đầu thở dài cười cười, lại nhâm nhi tiếp một ngụm.

“Đa tạ tiền bối”

Nghe những lời của đối phương, Tư Không cung kính một lần nữa cúi đầu cảm tạ, Lâm Tú ở một bên cũng mỉm cười rồi quay qua nhìn Tư Không, ôn hòa truyền ra lời nói.

“Không nhi, lão Tửu Mặc là người đơn giản, lão có yêu cầu gì thì cố gắng đáp ứng nhưng trong tầm sức lực của mình là được, nếu thấy không hợp lý cứ trực tiếp trao đổi, hảo hảo học tập, ngày sau vi sư sẽ đến đón con”

Vừa nói, Lâm Tú cũng như có như không nhìn lão Tửu Mặc đang ở một bên say mê nhâm nhi từng ngụm rượu, nghe thấy Lâm Tú nói như vậy, lão Tửu Mặc bèn nở một nụ cười khổ.

“Được rồi được rồi, hắn là học trò của ngươi”

Thần sắc của Lâm Tú trước sau như thường, sau khi dặn dò Tư Không thêm một chút, trong sự lưu luyến của Tư Không, thân ảnh y đã rời khỏi căn nhà của lão Tửu Mặc, chỉ để lại hai người một già một trẻ nơi đây.

Lão Tửu Mặc khẽ lắc đầu rồi nhìn bóng lưng của Tư Không như thấy điều gì đó bèn nhẹ nhàng rít vào một hơi thuốc rồi thở ra.

Khói thuốc tràn ngập trong phòng, từng bức tranh ngổn ngang dưới mặt đất hòa cùng khói thuốc lại cho người ta cảm giác được một chút mông lung huyền ảo.

Tư Không nhìn một màn này, hắn yên lặng đi vào trong một gian phòng phía bên phải, sau khi thu dọn đồ đạc của mình, Tư Không có chút hiếu kỳ rồi đi ra phía bên ngoài.

Tay hắn nhặt lên một bức tranh vẽ một con chim tước ngũ sắc trông rất linh động, Tư Không xem xét thật lâu rồi dần dần trở nên tò mò, cứ như vậy hắn cầm lên từng bức tranh, một lần xem xét, một lần thêm một lần càng hứng thú hơn.

Lão Tửu Mặc cũng tùy ý cho thiếu niên xem xét, đối với lão mà nói những bức họa này cũng chỉ là những thứ phế phẩm, thứ lão muốn vẽ, thứ lão muốn viết chỉ có chính lão mới có thể biết.

Nhưng dường như ngồi cả nửa đời người, lão vẫn chưa thể vẽ ra những thứ như ý nguyện cho nên một lần rồi lại một lần vẽ ra rồi lại vứt bỏ.

“Chỗ ta có chút gạo, ngươi biết nấu cơm không?”

Nửa ngày sau, khi Tư Không đang yên lặng nhìn những bức họa ngổn ngang ở dưới mặt đất, lão Tửu Mặc ở một bên nhàn nhã thở ra một ngụm khói thuốc rồi truyền ra lời nói.

“Biết một chút, để vãn bối đi nấu”

Tư Không ngước mắt lên nhìn rồi khẽ gật đầu trả lời, lão Tửu Mặc hơi trầm ngâm rồi cũng nhẹ gật đầu.

“Ngươi nấu cơm, lão phu đi kiếm một chút gì đó..”

Sau khi nói xong, lão Tửu Mặc khẽ vươn mình rồi đứng lên, lão với một chiếc gậy rồi chống ở phía trước, chậm rãi từng bước đi ra khỏi nhà.

Nhìn bóng lưng của lão Tửu Mặc, Tư Không lại nhìn sàn nhà, nghĩ nghĩ một lát bèn bắt tay vào dọn dẹp một phen, sau khi những cuộn tranh ngổn ngang vương vãi ở dưới sàn được sắp xếp gọn gàng, hắn khẽ thở ra một hơi rồi đi xuống bếp.

Khói bếp nghi ngút, Tư Không lớn lên ở vùng quê bình dị cho nên những chuyện thổi lửa nấu cơm này hắn cũng coi như là thuần thục.

Gạo được lấy ở trong một cái hũ lớn như một cái chậu nước, hắn không biết sức ăn của lão Tửu Mặc là bao nhiêu cho nên dựa vào sức ăn của mình mà nấu hai vò gạo.

Mùi thơm của cơm chín truyền ra hòa cùng với khói bếp khiến cho Tư Không cảm giác được sự quen thuộc khi còn ở nhà.

Loại bình dị này đơn giản mà nói rất dễ cho người ta cảm nhận được từ sâu trong lòng có một loại an tĩnh mà yên bình.

Trong khi đang chờ cơm chín, ở bên ngoài, tiếng chống gậy của lão Tửu Mặc trở về cũng vang lên, trong tay lão có một miếng thịt cùng một chút củ quả thường thấy.

“Cơm chưa chín, ngươi chờ một lát ta chuẩn bị đồ ăn”

Nhìn Tư Không đang ngồi xem bức họa ở trước hiên nhà, lão Tửu Mặc cũng nhìn vào trong nhà, những bức họa của lão vương vãi dưới mặt đất đã được sắp xếp gọn gàng lại, lão hiểu được đây là do Tư Không làm.

Trên gương mặt của lão lộ ra nụ cười ôn hòa, lão đi vào trong bếp, thật lâu sau có hương thơm truyền ra, khiến cho Tư Không ngước mắt nhìn, bụng lúc này lại truyền ra từng tiếng kêu.

Mặt trời đã khuất bóng, bữa cơm hôm nay cũng chỉ có ba món, một món thịt kho trứng, một đĩa rau củ luộc, một đĩa lạc rang, nước luộc rau củ đương nhiên được lão Tửu Mặc tận dụng làm nước canh.

Tư Không đã sớm dọn bát đũa ra, sau khi lão Tửu Mặc ngồi vào bàn ăn, hắn cũng theo đó ngồi vào.

“Có uống rượu không?”

Lão Tửu Mặc nhìn Tư Không, hơi có chút chọc ghẹo truyền ra lời nói, mà Tư Không lại suy tư rồi cũng nhẹ gật đầu.

“Xú tiểu tử, Lâm Tú không dạy ngươi nhỏ tuổi không được uống rượu à”

Lão Tửu Mặc có chút cổ quái nhìn Tư Không rồi truyền ra lời nghi hoặc, nói là thế nhưng lão như nhìn ra được tâm ý của Tư Không cho nên cũng rót cho hắn một chút.

“Vãn bối không uống được nhưng có thể bồi tiếp người uống, rượu hết ta lại đi mua cho người một bầu khác”

Tư Không nhận lấy chén rượu, nhìn lão Tửu Mặc một lát rồi cung kính đưa chén rượu ra đồng thời cũng truyền ra lời nói.

“Tốt.”

Lão Tửu Mặc kinh ngạc nhìn thiếu niên, một lát sau lão nở nụ cười, nụ cười rất vui vẻ và sảng khoái, lão cũng đưa chén ra rồi cụng với Tư Không một cái.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.