Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhớ nhà không ?

Tiểu thuyết gốc · 2935 chữ

Uống rượu, đây không phải là lần đầu tiên hắn uống, như lời của lão Tửu Mặc đã nói, sáu tháng qua, Tư Không thi thoảng sẽ uống một hai chén.

Tư vị của rượu vẫn như trước đối với một thiếu niên chưa trưởng thành, chưa có quá nhiều cảm nhận đối với hương rượu mà nói quả thật rất khó uống vào.

Nhưng hiện tại lại có chút bất đồng, Tư Không uống một chén, bởi vì đã thông thấu được lý giải ở trong lòng cho nên hắn cao hứng, cao hứng đến nỗi hắn quên đi mình là một cái thiếu niên.

Sau khi uống xong chén rượu, như trước vẫn là cái dạng cay đắng nóng rát vốn có, nhưng Tư Không lại cảm thấy hình như trong bát rượu này có thêm một chút gì đó không rõ.

Hình như bởi vì tâm tình của hắn lúc này rất tốt cho nên bát rượu này không có nhiều cảm giác cay cay khi vào trong miệng.

Nóng rát như trước vẫn khiến cho bụng hắn như có cục than hồng ở bên trong không ngừng thiêu đốt, Tư Không cảm nhận cảm giác quen thuộc này, trên mặt hắn lại nở một nụ cười.

“Tiền bối, đa tạ người”

Tư Không một lần nữa chắp tay cung kính, thành tâm cảm tạ, hắn cúi đầu thật sâu vái lão Tửu Mặc một vái rồi đứng người lên ngồi vào bàn ăn.

Lão Tửu Mặc ngơ ngác nhìn Tư Không đang lộ ra nét mặt cao hứng ngồi phía đối diện, nội tâm của lão có chút loạn không hiểu được là vì sao..

Lão yên lặng nhìn hắn, mặc dù bây giờ trên gương mặt của lão tràn đầy vẻ tươi cười và tán thưởng nồng đậm nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi mệt.

Ban đầu, lão chỉ là muốn nói cho Tư Không hiểu, tranh vẽ và món ăn, hai thứ là có sự tương đồng, ngay cả rượu trong hai chiếc chén cũng là như thế.

Đúng như Tư Không đã nói, tranh vẽ và món ăn như là một phần tư vị của đời người, hương rượu cay đắng cũng đồng dạng như vậy, đối với lý giải này, lão Tửu Mặc đương nhiên đồng tình.

Chỉ là lão muốn Tư Không hiểu được món ăn chỉ ngon thôi là chưa đủ, tranh vẽ đẹp cũng chưa hẳn là đẹp, rượu tuy có hại khi uống nhưng sẽ có tác dụng nhất định, chỉ thấy nó cay đắng mà không biết được vị ngọt ở phía sau cũng chưa đủ.

Có những thứ, vẻ bên ngoài có đơn giản, có phức tạp nhưng đều chứa đựng những điều riêng biệt, đây là mặt đối lập giữa hai khía cạnh trong sự tồn tại của một vật, một người hay là một sự việc nào đó.

Dù Lão Tửu Mặc đã cân nhắc Tư Không có lý giải khác thường so với lão, vì vậy lão chỉ điểm sẽ khác đi một chút, chỉ là lão đã quên chuyện Tư Không đã vẽ ra hồn.

“Chết tiệt tại sao lão phu quên mất chuyện tiểu tử này có thể vẽ ra hồn a, lý giải của hắn cũng rất có đạo lý về hồn nhưng lại lệch hẳn so với suy nghĩ của ta..”

Nội tâm của lão Tửu Mặc mờ mịt, trong lòng dâng lên một chút bất đắc dĩ rồi lại hóa thành sự cổ quái, cuối cùng lại trở thành sự mệt mỏi trong tâm.

Lão không nhận Tư Không là đệ tử, Tư Không cũng không bái lão làm sư, nhưng thời gian dạy cho hắn cũng khiến cho lão cảm thấy như đã trở thành sư đồ với Tư Không.

Chỉ là cái kiểu thầy dạy một đường trò hiểu một nẻo như thế này thật sự lão Tửu Mặc là lần đầu tiên gặp.

“Không tồi, hồn của ngươi coi như hoàn thiện bước ban đầu, vỏ bọc cho nó ngươi không cần vội, lão phu sẽ nghĩ cách cho ngươi..”

Nhìn Tư Không ngồi ở đối diện đang cao hứng, nhìn gò má của hắn lúc này đang dần trở nên đỏ vì men rượu, lão Tửu Mặc nghiêm nghị gật đầu rồi truyền ra lời nói.

Lão đè xuống sự mệt mỏi trong lòng, lão không thể không công nhận lý giải của Tư Không là vô cùng hợp lý, cho thấy ngộ tính của thiếu niên này rất cao, dù vẫn chỉ là một cái phàm nhân nhưng với lối suy nghĩ như thế này, sau khi bước lên con đường tu hành sẽ là cái dạng gì.

Tư Không nghe lời khen của lão Tửu Mặc, hắn khẽ gãi đầu cười cười nhưng lại hơi nghi hoặc rồi truyền ra lời nói.

“Tiền bối.. hồn của ta vẫn còn thiếu thứ gì sao?”

Với những lời của lão Tửu Mặc, Tư Không chỉ để ý vế đằng trước.

Vế đằng sau tuy rằng đối với hắn quả thực có sự hấp dẫn nhưng vẫn chưa phải là lúc hắn có thể phân tâm.

Lão Tửu Mặc nói còn thiếu, Tư Không đương nhiên hiểu được lý giải của mình còn thiếu sót.

“Ừ, còn thiếu một chút, ngươi nghĩ xem sẽ thiếu thứ gì, cay đắng của rượu, chua cay mặn ngọt của món ăn, tư vị thân thuộc nào đó, ngươi nghĩ xem còn thiếu gì?”

Lão Tửu Mặc khẽ ngáp một cái, mỉm cười nhìn Tư Không rồi truyền ra câu hỏi.

Tư Không yên lặng suy tư, sau một lúc trầm ngâm, hắn khẽ lắc đầu.

“Ta nghĩ không ra, hồn mà ta nói mặc dù có tư vị của đời người nhưng cũng chỉ là cảm nhận của một cái thiếu niên mười mấy tuổi như ta, nếu so với tiền bối thì quả thực còn thiếu, nhưng ta từng đọc được một đoạn ghi chép ở trong một cuốn sách của thánh hiền có viết..”

“Tâm bất đồng tầm mắt cũng bất đồng, phàm là người đều có trăm năm một kiếp, may mắn sẽ an lạc đủ đầy, cũng có đôi khi chưa kịp ngoảnh lại đã kết thúc, người càng lớn tuổi, tâm cũng theo đó mà trưởng thành, mắt nhìn cũng theo tâm biến mà càng rộng mở hơn, cho đến thời điểm nhìn rõ được đen trắng đều sẽ trở về nguyên bản của khởi đầu..”

Nói đến đây, Tư Không như có điều ngộ nhận, hắn bỗng nhiên nhìn lão Tửu Mặc đang nghi hoặc ở một bên, hai mắt hắn như đang hỏi dò.

“Ngươi nhận ra điều gì?”

Lão Tửu Mặc khó hiểu nhìn hắn, đối với những gì Tư Không vừa nói ra lão rất lấy làm hiếu kỳ đồng thời cũng rất kinh ngạc, còn có một chút cảm thán.

Trăm năm tuy không phải giới hạn của lão, nhưng cái gọi là tâm biến sẽ ảnh hưởng đến tầm mắt, một điều này để cho lão ghi nhớ rất lâu.

Lão đương nhiên biết rõ cái khái niệm này, nhưng có một số việc tất nhiên sẽ liên quan rất nhiều về nó, ví như quyết định trợ giúp Tư Không trong tương lai gần của lão cũng là như vậy.

“Ta nhận ra điều gì, có phải hay không là đen trắng.. là tâm..”

Tư Không nhìn lão Tửu Mặc, hắn hơi suy ngẫm rồi tự thì thào, lời thì thào của hắn rơi vào trong tai của lão Tửu Mặc lại khiến cho lão khẽ thở ra một hơi.

Không phải một hơi bất đắc dĩ mà là một hơi nhẹ nhõm, thoải mái.

Lần này, suy nghĩ của Tư Không là đồng dạng với ý nghĩ của lão Tửu Mặc.

“Không sai, ban nãy ngươi nói về hồn khiến cho lão phu rất bất ngờ, ta cũng không làm khó ngươi nữa, đời người đơn giản không chỉ là những tư vị mà còn phải biết phân biệt đen trắng, làm sao để phân biệt thì càng đơn giản hơn, dùng tâm của ngươi là được..”

Nói xong, không chờ Tư Không đang suy tư và ngơ ngẩn ở một bên, lão Tửu Mặc cầm bầu rượu rồi tự rót một chén cho lão rồi khẽ lắc lắc bầu rượu một chút rồi lại rót cho hắn.

Tư Không theo bản năng cầm lên rồi uống, nhưng hình như rượu bây giờ vào miệng lại cực kỳ khó uống khiến cho hắn bị sặc mà ho khan liên tục, sắc mặt càng là hiện ra vẻ khó coi.

Thấy như vậy, lão Tửu Mặc vỗ đùi cười lên ha hả, Tư Không xấu hổ gãi đầu rồi cung kính đưa chén rượu ra nhẹ nhàng đụng chén với lão Tửu Mặc, hắn không uống nữa mà hạ xuống, ở một bên trầm tư.

Một lát sau, hắn khẽ thở ra rồi mỉm cười gật đầu, Tư Không nhìn lão Tửu Mặc đang thâm ý nhìn mình, hắn nâng chén lên rồi truyền ra lời nói.

“Tửu Mặc tiền bối, ta hiểu được.. đa tạ người đã chỉ điểm..”

“Ài, Lâm Tú thu được ngươi làm trò ta cũng có phần ghen tị a, uống đi, mai lại mua một bầu khác là được..”

Lão Tửu Mặc cũng nâng chén lên rồi cụng vào chén của hắn, lão nhẹ nhàng cảm thán một câu, nghe thấy lão nói như vậy, Tư Không bỗng nhiên có điều suy nghĩ rồi hỏi.

“Tiền bối, người và nho sư của ta quen biết như thế nào? Vả lại người không phải là phàm nhân, nho sư của ta có phải hay không cũng không phải là phàm nhân..?”

Lão Tửu Mặc nghe Tư Không hỏi, lão chưa vội trả lời mà ở một bên nhâm nhi một ngụm rượu, lát sau lão nhìn Tư Không rồi nhẹ nhàng lên tiếng.

“Ta vẽ tặng cho hắn một bức họa rồi cứ vậy mà quen, còn vấn đề Lâm Tú có phải hay không phải là phàm nhân thì ngươi cứ trực tiếp hỏi hắn là được..”

Tư Không ở một bên lắng nghe rồi yên lặng không nói, hắn có chút tò mò nhưng cũng không quá quan tâm đến vấn đề này.

Câu trả lời của lão Tửu Mặc đã giải thích được đáp án trong lòng hắn, nhưng cuối cùng Tư Không vẫn không muốn tìm hiểu nhiều về bí mật của Lâm Tú.

Nếu đối phương đã không muốn nói cho hắn biết, với tính cách của Tư Không tất nhiên sẽ không hỏi nhiều, người là phàm cũng được, không phải cũng không có thay đổi gì.

Đối với hắn, Lâm Tú chỉ đơn giản là một người lão sư.

Ánh nến lập lòe, bữa cơm đã sớm ăn xong, lúc này Tư Không đang lau dọn bát đũa, vừa lau hắn vừa suy tư.

Bữa cơm hôm nay tựa như một bài khảo thí giữa kỳ, từng câu hỏi của hắn và lão Tửu Mặc, từng lời giải đáp của hắn cùng đối phương khiến cho Tư Không có cảm giác bản thân đã thu hoạch được rất nhiều điều.

Thật sự mà nói, những tri thức cùng sự ngộ nhận mà hắn thu được đối với một cái thiếu niên như hắn là rất lớn, rất chân quý, nghĩ đến đây Tư Không khẽ mỉm cười.

“Thì ra cảm giác trưởng thành là như vậy..”

Trong lòng Tư Không cảm khái, hắn có cảm giác sau bữa cơm chiều ngày hôm nay, bản thân đã lớn lên không ít, sự trưởng thành này không phải là vẻ bề ngoài.

Giống như khi trước, hắn nằm trên giường, trong căn nhà nhỏ ở trên ngọn đồi tre của Tự Thiên thư viện có lẩm bẩm, lớn thân không bằng lớn trí, mà trí ở đây, Tư Không cảm thấy nên gọi là tâm càng đúng hơn.

Một ngày cứ như vậy mà trôi qua, hoặc có lẽ không phải đơn giản chỉ là một ngày..

Thời gian nhẹ nhàng trôi như dòng nước, nắng mưa của năm tháng không một ai có thể kiên nhẫn chờ đợi, mùa đông ở Thủy Lưu trấn cũng là như vậy, sớm đã trôi qua.

Mùa xuân ở Thủy Lưu trấn rất đặc biệt, nơi này không có quá nhiều loại hoa mà chỉ có hai loại, không biết là được người dân ở nơi này trồng hay tự nhiên mà có.

Có thể thấy được trên từng nẻo đường hay là quanh bờ hồ ở giữa trấn, vào mùa xuân, hai loại cây này đều hiện ra vẻ đẹp vốn có của chúng nó, dường như chúng nó chờ đợi cả năm chỉ để đua nhau khoe sắc một lần duy nhất, đem loại vẻ đẹp này hòa vào đất trời, hòa vào lòng người khiến cho không khí ngày xuân càng thêm phần rực rỡ mà thân thương.

Trong góc vườn của từng nhà cũng có loại cây này, dường như đây là một phong tục hoặc là truyền thống nào đó của bọn họ.

Hai loại này chính là hoa mai và hoa đào, nói mùa xuân ở nơi này đặc biệt cũng vì cấu trúc cùng vị trí mọc của hai loại hoa có phần độc đáo, vị trí rất chuẩn xác mà phân tách ra làm hai.

Từ trên cao nhìn xuống, một nửa Thủy Lưu trấn ngập trong ánh sáng trắng thuần khiết của hoa mai trắng, mai theo một vẻ thanh tao cùng với tươi sáng nhưng lại ẩn chứa một sự lạnh giá.

Tuy vậy cũng không khiến cho tiết trời ngày xuân trở nên khác thường mà ngược lại càng cảm thấy thân thuộc hơn.

Nửa còn lại thì chìm trong sắc đỏ của những cành hoa đào ngày xuân, chúng nó mang theo sự ấp áp khó nói rõ, cũng thêm vào một sự may mắn hòa vào ngày xuân năm mới.

Giữa trấn là một cái hồ nước nửa trong nửa đục tồn tại như là một vòng thái cực, hoa mai mang theo ánh sáng trắng lại nằm ở bên đục, còn hoa đào thì lại nằm ở một bên trong.

Tư Không đứng ở trước hiên nhà gỗ, hắn ngóng nhìn ra phía bên ngoài, nhìn những cành đào đỏ thắm ở trên con đường lớn, trong lòng ít nhiều xuất hiện cảm giác bồi hồi.

Tư Không, hắn.. nhớ nhà.

Ngày xuân, nhân gian đón tết, tết xum vầy, nhà nhà người người đều lần lượt trở về, từng tiếng cười, từng câu chúc mang theo niềm hoan hỉ, sự may mắn đều tràn ngập khắp các ngõ ngách, cũng rơi vào trong tâm trí của một thiếu niên lần đầu tiên đón tết xa nhà.

“Chắc hẳn mọi người đang ngóng chờ ta trở về, cha, nương, Không nhi thời gian này tạm xa mọi người, con sẽ trở về, sẽ sớm trở về”

Nhìn cành đào đong đưa, thật lâu sau khi Tư Không thì thào tự an ủi bản thân, hắn khẽ hít sâu vào một hơi rồi nhấc lên một chiếc sọt tre đeo trên vai của mình.

“Tiền bối, đi thôi..”

Tư Không nhìn vào trong căn nhà gỗ rồi truyền ra lời nói.

“Nhớ nhà không?”

Từ bên trong, lão Tửu Mặc chậm rãi bước ra bên ngoài, lão khẽ thổi một hơi khói thuốc rồi nhìn Tư Không, lão nhìn ra Tư Không lúc này có phần khác thường.

Lão hiểu được, dưới không khí này, thiếu niên hẳn là đang nhớ nhà.

“Không sao cả..”

Tư Không mỉm cười lắc đầu, hắn biết lão Tửu Mặc đây là đang quan tâm đến hắn, thời gian qua lão cũng chiếu cố hắn rất nhiều, mà hắn cũng đồng dạng như vậy.

Hắn nghĩ, thật ra đón tết ở nơi này cũng không có gì khác so với ở nhà, tuy rằng không có phụ mẫu cùng người nhà nhưng loại ấm áp khi đón tết vẫn tồn tại.

“Nhớ thì nói nhớ, đôi khi không nên lừa dối lòng mình, càng như vậy càng khiến cho ngươi cảm thấy day dứt hơn, thật không dễ chịu a”

Lão Tửu Mặc lắc đầu cười cười rồi đi ở phía trước, lão hiểu được suy nghĩ của hắn, Tư Không nghe vậy cũng không có phản bác mà yên lặng theo sau.

Ngày xuân đến, ở Thủy Lưu trấn có một phiên chợ do người dân vùng này mở ra, mục đích chỉ có một đó chính là trao đổi những vật phẩm cần thiết cho ngày tết.

Hôm nay, theo lời của lão Tửu Mặc, Tư Không cùng với lão đi đến phiên chợ, vẽ tranh và hành thư để bán.

Nhìn dòng người tấp nập, nhìn sạp hàng dọc đường, người buôn kẻ bán, người trao kẻ đổi, thi thoảng có từng tiếng con nít đòi mua kẹo mà truyền ra, khung cảnh nhộn nhịp này hết thảy đều rơi vào trong mắt của hắn.

Lão Tửu Mặc dẫn hắn đi đến một góc nhỏ, nơi này không có ai ngồi bày bán thứ gì, giống như mọi người biết được góc này là dành cho ai.

Lão Tửu Mặc ngồi xuống, Tư Không cũng theo đó ngồi theo, hắn đưa đồ ra ngoài, cuộn tranh, nghiên mực, ngòi bút, cuộn giấy.

Làm xong tất cả, Tư Không cùng lão Tửu Mặc ngồi ở góc nhỏ này, hai người chờ đợi.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.