Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điểm bút cố duyên

Tiểu thuyết gốc · 2904 chữ

Mùa xuân tại Thủy Lưu trấn cũng giống như ở địa phương khác, đều chứa đựng đầy đủ không khí của năm mới, không khí của ngày lễ tết, không khí của sự đoàn viên.

Náo nhiệt nhất đương nhiên chính là phiên chợ tết ở nơi này, người quanh vùng không chỉ buôn bán mà còn có thể trao đổi với nhau, người thiếu thứ gì, người thừa thứ gì có thể đem ra để đổi.

Lão Tửu Mặc dẫn Tư Không đến một góc nhỏ trong phiên chợ, tuy nói là góc nhỏ nhưng lại cực kỳ thoáng đãng, rất dễ nhận biết khi đi ngang qua.

Trước mặt hai người là những vật dụng cần thiết cho lần vẽ tranh ngày hôm nay, vẫn như trước là cuộn giấy, nghiên mực cùng ngòi bút.

Người qua lại không ngớt nhưng dường như bởi vì bận rộn cho nên cũng không có ai chú ý nhiều, tuy vậy thi thoảng cũng sẽ có người tiến đến, không nhờ vẽ tranh mà chỉ đơn thuần là chào hỏi lão Tửu Mặc.

Bọn họ đương nhiên cũng chú ý đến Tư Không, sau khi hỏi thăm một phen mới biết đây là đệ tử của một vị cố nhân của lão Tửu Mặc, đến nơi này để học tập thêm.

Mà Tư Không ngồi ở nơi này, sau khi chào hỏi với rất nhiều người, ánh mắt của hắn lại tiếp tục nhìn dòng người qua lại, sâu trong mắt xuất hiện hồi ức, hắn nghĩ đến hồi nhỏ cũng được phụ mẫu dẫn theo đi lên Đại Mã trấn rồi tham gia phiên chợ ngày tết.

Hồi nhỏ đương nhiên không giống như bây giờ, tuy không phải là thấy cái gì liền thích cái đó thế nhưng có một thứ mà ngay cả hiện tại hắn đều muốn, đó chính là kẹo hồ lô.

Cảm giác quen thuộc cùng sự bồi hồi liên tục dâng lên trong lòng, hắn nhìn một cậu nhóc đang cầm tay nương của mình không ngừng lắc lư, ở một bên đòi một cây kẹo hồ lô, thấy như thế trên mặt Tư Không liền nở một nụ cười.

Thiếu niên đơn giản cũng chỉ là thiếu niên, Tư Không cũng đồng dạng, tuy rằng những tao ngộ kỳ diệu khiến cho nội tâm cùng nhận thức của hắn có phần cải biến khá nhiều, thế nhưng trong tiềm thức, hắn vẫn chỉ là một cái thiếu niên.

Lão Tửu Mặc khoanh chân ngồi ở một bên nhàn nhã hút thuốc, khói thuốc bay bay, khói thuốc là có chút khó ngửi cùng ngột ngạt nhưng khi hòa vào trong cái không khí nhộn nhịp ngày xuân lại làm cho người ta có phần cảm khái là nhiều.

“Kẹo hồ lô vừa ăn vừa uống rượu cũng không tồi a..”

Nhìn thấy ánh mắt của Tư Không, lão Tửu Mặc nhếch miệng cười rồi nhỏ giọng trêu ghẹo hắn.

Mặc dù nói như thế nhưng lão cũng nhìn ra Tư Không lúc này là đang có chút tâm sự, với người đã sống lâu như lão đương nhiên hiểu rõ cho nên mới lên tiếng để giúp cho Tư Không được vui vẻ hơn.

“Tiền bối, rượu của người còn nhiều không?”

Nghe thấy lời nói chọc ghẹo của lão Tửu Mặc, Tư Không bèn nở một nụ cười rồi khẽ lắc đầu, hắn nhìn đối phương rồi nhẹ giọng lên tiếng.

“Đủ uống đến tối đi..”

Lão Tửu Mặc cười cười đáp lời, nói xong lão nhìn ra phía đằng xa, con ngươi đục ngầu như đang nhìn ngắm thứ gì.

Vị trí phiên chợ mở ra coi như cũng rất rộng rãi, có thể nhìn xa nhìn gần, đặc biệt chính là có thể nhìn thấy hồ nước ở giữa Thủy Lưu trấn, nhìn rõ cây bút đang lơ lửng ở giữa hồ kia.

Tư Không đương nhiên không có chú ý nhiều như lão Tửu Mặc, hắn ở một bên yên lặng nhưng tay lại đang chấm mực mà viết lên cuộn tranh.

Trước mặt hai người lúc này là một đôi nam nữ trẻ tuổi, nam thì có tướng mạo khôi ngô, nữ thì dung nhan thanh tú, ánh mắt của hai người khi nhìn nhau đều ẩn chứa được sự yêu thương, tràn đầy tình cảm.

Đôi nam nữ này, nhìn có vẻ là một đôi vợ chồng mới cưới cách đây không lâu.

Bọn họ đương nhiên nhận biết được lão Tửu Mặc hay thường xuyên vẽ tranh và hành thư.

Điều này cũng vì lão Tửu Mặc ở trong Thủy Lưu trấn coi như cũng khá có tiếng, mỗi năm khi mà phiên chợ đầu năm mở ra, cũng có khoảng tám phần người dân trong trấn đến chỗ này nhờ vẽ lên những bức họa mà bản thân muốn, hoặc viết những chữ mang theo tâm nguyện tốt lành để treo ở trong nhà, giúp cho cả năm được may mắn, bình an.

Nhưng năm nay lão Tửu Mặc không viết, lão đưa trách nhiệm này cho Tư Không.

Tư Không đương nhiên không ý kiến, hắn cũng vui vẻ chấp nhận, chữ của hắn, tranh của hắn tuy rằng không cách nào so sánh với lão Tửu Mặc nhưng lại ẩn chứa một loại vận nào đó mà chính hắn cũng không thể nhìn ra.

Đôi vợ chồng trẻ tuổi chỉ yêu cầu viết một chữ “phúc” để treo ở trong nhà, mang theo tâm ý luôn luôn gìn giữ được hạnh phúc trong mái ấm của chính hai người xây dựng lên.

Tư Không nhìn một phen, hắn lại nhìn cặp vợ chồng đang đứng ở phía trước, nhìn thấy sự chờ mong cùng hạnh phúc ở trong đôi mắt của hai người, Tư Không cầm bức tranh lên, ở trên đó có một chữ tựa như là dòng nước uyển chuyển linh động rồi hóa thành một chứ “phúc” nằm ở chính giữa cuộn giấy.

“Chúc hai vị khách quan luôn giữ được tâm ý dành cho nhau, một phúc này ta tặng thêm cho các người vài nét”

Tư Không cầm bức tranh lên rồi nhìn hai người, sau khi suy nghĩ hắn khẽ vẩy một cái rồi hạ bút xuống, điểm lên trên đó một vài dòng chữ nhỏ ở bên cạnh chữ “phúc” to lớn kia.

Điểm xong, trên gương mặt hắn khẽ mỉm cười rồi đưa cuộn tranh này cho đôi phu phụ trẻ tuổi đang có nét kinh ngạc nhìn Tư Không.

Hai người nhận tranh vào trong tay, có thể người xung quanh không thấy được điều gì khác lạ, Tư Không cũng là như vậy, thế nhưng lão Tửu Mặc như có điều chú ý liền đưa mắt qua, trong mắt có sự nghi hoặc cùng một chút không dám tin.

“Vậy mà lại điểm bút cố duyên như vậy, Lâm Tú a Lâm Tú, ngươi ném cho ta cái thứ gì thế này..?

Trong lòng của lão Tửu Mặc mờ mịt nhìn Tư Không, lão lại nhìn đôi phu phụ trẻ tuổi đang càng trở nên gắn kết và thân thương hơn, lão nhìn thấy ở trên đỉnh đầu của bọn họ lúc này có vô số sợi tơ vô hình.

Mà trong đó có hai sợi màu đỏ được liên kết lại thật chặt với nhau, điều này chứng tỏ hai người một đời này sẽ không thể chia cắt, hôn nhân bền vững, cuộc sống bình yên cho đến khi bạc đầu cũng sẽ gắn kết như vậy.

Một chữ “phúc”, một dòng chữ có thể định chặt tình duyên, điều này thân là người viết, Tư Không lại không biết được chữ của hắn lại có tác dụng rất lớn đối với đôi phu phụ sau này.

Tranh nhận về tay, dù là phàm nhân nhưng đôi phu phụ trẻ tuổi cũng cảm giác được sự bất phàm ở trong từng nét bút, hai người cung kính cúi đầu hành lễ với Tư Không cùng lão Tửu Mặc rồi bỏ vào bên trong chiếc giỏ tre ba mươi văn tiền, sau đó rời đi

“Tiểu tử, ngươi không cần viết nữa, để lão phu viết..”

Sau khi đôi phu phụ trẻ tuổi rời đi, lão Tửu Mặc có chút bất đắc dĩ nhìn Tư Không rồi nhỏ giọng truyền ra lời nói.

“Tiền bối, ta viết chữ có vấn đề gì sao?”

Tư Không nhìn lão Tửu Mặc, hắn có chút hồ nghi rồi truyền ra câu hỏi, hắn nhìn đối phương lúc này có chút không đúng.

Lão Tửu Mặc định nói gì nhưng chỉ biết lắc đầu, lão rất muốn nói ngươi viết chữ rất có vấn đề đi, vấn đề rất lớn a.

“Lâm Tú chưa hề đề cập tới sẽ để cho tiểu tử này tu hành, không lẽ y muốn hướng hắn đến con đường kia, nếu như vậy thì tiểu tử này sau khi tu hành sẽ thành cái dạng gì?”

Trong lòng lão Tửu Mặc có rất nhiều nghi hoặc đối với cách hành động của Lâm Tú, nhưng lão không phải đối phương, nghĩ không ra cho nên cuối cùng lão ném qua một bên rồi nhìn Tư Không như đang cân nhắc.

Tư Không có chút khó hiểu nhìn lão Tửu Mặc đang trầm ngâm nhìn mình, trong lòng ít nhiều cũng có sự nghi hoặc nhưng cuối cùng lại không biết nên nói như thế nào.

Hắn cảm thấy chữ của mình viết rất tầm thường, không có một chút vấn đề gì, còn câu thơ hắn chỉ tiện tay viết ra mà thôi, nhưng lão Tửu Mặc lại nói lần sau để lão viết, điều này khiến cho hắn nghĩ đến lần đầu tiên bản thân vẽ tranh, vô tình điểm ra hồn.

Suy nghĩ của hắn từ trước đến nay đều rất nhanh nhìn ra vấn đề, chưa kể đã tiếp xúc với những thứ kỳ diệu mà chỉ có trong tưởng tượng hay là thời gian ở với lão Tửu Mặc cũng làm cho Tư Không có được ít nhiều thêm sự hiểu biết đối với nhân gian kỳ diệu.

Lão không nói thì thôi, Tư Không có thể không có chú ý, nhưng lão Tửu Mặc lại nói để cho lão viết, một câu này đã nói rõ chữ của hắn có vấn đề mà chính hắn không biết.

“Tiền bối..”

Tư Không đang định mở lời lên tiếng thì lão Tửu Mặc đã thở dài rồi truyền ra lời nói cắt ngang lời hắn.

“Ngươi viết chữ, vô tình củng cố thêm duyên cho hai người kia thôi, chuyện này ngươi cứ biết như vậy là được còn sau này nếu có cơ hội có thể tìm hiểu sâu hơn, với ngươi của hiện tại ta cũng vô pháp giải thích”

Nói xong, lão Tửu Mặc yên lặng cầm lấy cây bút rồi chấm mực, bắt đầu hành thư, bắt đầu vẽ tranh.

Tư Không ở một bên nghe được lời nói của lão Tửu Mặc vừa nói, hắn chỉ yên lặng suy tư rồi gật đầu.

Lão Tửu Mặc không thể giải thích, Tư Không cũng không thể nào hiểu được hết, còn về củng cố thêm duyên, hắn đoán chắc là dòng thơ của hắn đã viết.

Sau khi tạm giải quyết nghi hoặc trong lòng, Tư Không lại một lần nữa ngóng nhìn dòng người qua lại ở phiên chợ, trong mắt bỗng nhiên xuất hiện chút hoảng hốt.

Lão Tửu Mặc nhìn hắn rồi khẽ lắc đầu, lão cảm giác có chút mệt mỏi ở trong lòng khi chỉ điểm cho thiếu niên này.

Sau khi thở nhẹ ra một hơi khói thuốc, lão yên lặng ở một bên tiếp tục hành thư và vẽ tranh, người đến muốn viết chữ cùng với vẽ tranh lúc này coi như cũng đã có nhiều nhưng lại không có một chút nào là hỗn loạn.

Tư Không cũng bận rộn ở một bên phụ giúp, mà lão Tửu Mặc không hổ là người đã vẽ tranh cả đời, số lượng người cần vẽ lên đến hơn năm mươi người nhưng chỉ trong một nén hương, toàn bộ những bức họa theo yêu cầu của mọi người toàn bộ đều được đưa vào tay, loại tốc độ này thật sự rất khó tin.

Người đến càng lúc càng nhiều, cho đến khi ánh chiều tà buông xuống, lão Tửu Mặc cũng nhẹ nhàng dừng bút lại rồi như có điều suy nghĩ.

Một lát sau lão nhìn Tư Không rồi nhỏ giọng truyền ra lời nói.

“Được rồi, cũng đã muộn chúng ta về thôi..”

Tư Không ngồi ở một bên đang xếp gọn đồ lại, hắn nghe thấy lời nói của lão Tửu Mặc đồng thời cũng chú ý đến sắc trời, bèn gật đầu rồi tiếp tục thu xếp.

Sau khi thu dọn toàn bộ những đồ vật vào trong chiếc sọt tre, Tư Không đeo sọt lên trên vai theo sau lão Tửu Mặc, rời khỏi phiên chợ trở về căn nhà gỗ.

Trước cảnh cửa cổng đầy rêu xanh bám lên, lão Tửu Mặc đột nhiên như có điều suy nghĩ bèn quay lại nhìn Tư Không một chút rồi lại nhìn căn nhà gỗ đơn sơ, sau đó truyền ra lời nói.

“Ngươi trở về trước rồi thu dọn giúp ta, lão phu đi tìm một chút đồ trang trí cho có không khí a”

Tư Không nghe thấy lời nói của lão, hắn như có điều suy nghĩ rồi gật đầu đi vào bên trong dọn dẹp một chút.

Nhìn thiếu niên đi vào bên trong nhà, lão Tửu Mặc xoay người đi về một hướng, ánh mắt của lão có chút quang mang kì dị khẽ lóe lên, bước chân cũng dần trở nên hư ảo, thân ảnh cũng là như vậy, cuối cùng biến mất trên con đường nhỏ này.

Khi xuất hiện, lão Tửu Mặc đã đứng ở bên bờ của cái hồ giữa Thủy Lưu trấn, khi lão vừa xuất hiện, cây bút ở giữa hồ hình như đã nhận ra liền xoay lại như đang nhìn lão.

“Ngươi là có ý gì?”

Lão Tửu Mặc thấy phản ứng của cây bút như vậy liền nhàn nhạt truyền ra lời nói, trên tay cũng xuất hiện một cây bút màu đen.

Thật lâu sau, ở bên cạnh của lão Tửu Mặc truyền ra một tiếng thở dài đầy tang thương cùng bất đắc dĩ, khiến cho sóng nước của mặt hồ cũng phải an tĩnh trở lại không một gợn sóng nào có thể nhấc lên.

“Ý gì ngươi còn không hiểu sao..”

Lão Tửu Mặc không có vẻ ngoài ý muốn nào khi người bên cạnh xuất hiện, lão giống như đã chờ đợi sự xuất hiện của người này.

Đứng bên cạnh của lão là một cái lão nhân tướng mạo ôn hòa, mái tóc cũng bạc trắng nhưng lại cho người ta cảm giác được sự uyển chuyển nhẹ nhàng như dòng nước, con ngươi của người này nếu như so với lão Tửu Mặc thì có phần bất đồng.

Nếu như nói, đôi mắt của lão Tửu Mặc là màu trắng, đôi đồng tử cũng màu trắng thì đôi mắt của lão nhân đứng bên cạnh đơn thuần chỉ có một màu đen.

Một đôi mắt sâu thẳm u tối tựa như hoàng tuyền, người này đứng bên cạnh lão Tửu Mặc, ánh mắt nhìn cây bút rồi lại nhìn cái hồ, trầm mặc không nói.

“Thủy, ngươi đã gặp hắn chưa?”

Lão Tửu Mặc vẫn như trước nhàn nhạt lên tiếng, áo đen của lão cũng theo gió xuân mà nhẹ nhàng lay động, cho người ta cảm giác được một vẻ nào đó bất đồng với lúc lão ở trong nhà gỗ.

“Từng thấy qua, hắn đi mua rượu thi thoảng lại nhìn nơi này một chút rồi chạy đi, ngươi hẳn là không nói cho hắn biết sự thật..”

Lão nhân được gọi là Thủy nhẹ giọng trả lời.

“Ta đã quyết định..”

Thật lâu, lão Tửu Mặc lắc đầu rồi truyền ra lời nói, nghe lão nói như vậy, lão Thủy trầm mặc.

“Ngươi và ta vốn là một, nhưng ngươi có suy tính của ngươi, ta cũng có suy tính của ta.. nơi này cứ cách một đoạn thời gian sẽ phải diệt đi một người, mà lần này là chỗ của chúng ta...”

Lão Tửu Mặc lại nhàn nhạt lên tiếng, nói xong lão nhìn cây bút ở giữa hồ rồi khẽ vung tay, một giọt mực từ trong ống tay áo bay ra, hóa thành một điểm nhỏ lưu ở trên cây bút.

“Có lẽ là ta quá vội vã nhưng lần này phải cược một lần, ngươi không cần hỏi ta vẫn sẽ nói cho ngươi biết, đứa nhỏ kia, hắn nắm giữ hồn..”

Nói xong, lão Tửu Mặc không đợi lão Thủy đang kinh nghi nhìn mình, thân ảnh của lão Tửu Mặc dần dần trở nên mơ hồ rồi biến mất.

Nhưng có một âm thanh sau cùng vẫn còn quanh quẩn ở nơi này, rơi vào trong tâm thần của lão Thủy đang trầm mặc suy tư.

“Quyết định hay không tùy ngươi, thời gian còn hai năm nữa hãy suy nghĩ cho kỹ..”

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.