Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một bầu rượu, một đại cơ duyên

Tiểu thuyết gốc · 2899 chữ

Tư Không có chút hoảng hốt, thiên địa trước mắt của hắn bỗng nhiên quay cuồng khiến cho đầu óc của hắn trở nên trống rỗng.

Nhưng loại cảm giác này chỉ diễn ra trong chớp mắt, khi Tư Không cảm thấy hết thảy đều bình thường trở lại, hắn cùng với lão Tửu Thủy đã đứng ở trong một vùng không gian hư ảo.

Nơi này là một cái đầm nước rộng lớn, ở giữa là một cái đình viện nhỏ, ở bên trong có hai chiếc án kỷ được đặt đối diện với nhau.

Mây mù hai màu trắng đen hòa quyện lại cùng nhau rồi trôi lơ lửng trên bầu trời, từng con tiên hạc nhẹ nhàng vỗ cánh bay bay, lá sen dong đưa theo gió, thi thoảng còn có từng con cá chép hai màu đen trắng khẽ vẫy nước rồi nhảy lên như đang đớp cái gì.

Khung cảnh như được vẽ ra, lại cũng giống như từ trong tiên cảnh một dạng, cho người ta cảm giác được một sự mông lung hư ảo nhưng cũng không thiếu phần thanh tịnh, điềm đạm và tao nhã.

Tư Không đứng ở nơi này ngẩn ngơ quan sát, hắn theo bản năng nhìn về xung quanh như đang đánh giá.

Gió mát nhè nhẹ thổi lên từng gợn sóng nước trên mặt hồ, cũng khẽ vuốt ve mái tóc cùng vạt áo của hai người một già một trẻ đang đứng trong đình viện ở giữa hồ.

Một hồi lâu, Tư Không trầm mặc không nói, hắn nhìn lão Tửu Thủy đang mỉm cười nhìn mình, nhìn đôi mắt đen như mực kia đang có sự chờ mong, hắn càng thêm trầm mặc.

Tư Không ngồi xuống ở một cái án kỷ đối diện, khi vừa ngồi xuống, âm thanh bình tĩnh cùng ánh mắt không một gợn sóng của hắn cũng chậm rãi truyền ra.

“Tiền bối cần ta vẽ thứ gì..”

Thấy Tư Không như vậy, lão Tửu Thủy cũng không có ngoài ý muốn mà cười cười rồi vuốt râu suy tư, sau một hồi suy ngẫm, lão nhìn Tư Không thật sâu, chưa có trả lời mà hỏi hắn một câu.

“Ta cho ngươi một cái đại cơ duyên, ngươi có muốn không?”

Đối với lời nói của lão Tửu Thủy, Tư Không vẫn như trước bình tĩnh không một gợn sóng nhìn đối phương, dường như hắn rất bất mãn với hành động này của lão nhân trước mặt.

“Tiền bối chưa trả lời ta, người cần ta vẽ gì?”

“Đổi một bầu rượu của ngươi lấy cái đại cơ duyên này, tiểu tử ngươi đổi không?”

Lão Tửu Thủy lắc đầu cười cười, lão coi như không thấy đối với loại thái độ này của Tư Không, vừa nói tay lão cũng chỉ vào một bên hông của Tư Không rồi truyền ra lời nói lười biếng.

Tư Không không còn vẻ bình tĩnh nữa mà có chút ngẩn ra.

“Ta không dám nhận cái gì cơ duyên, còn rượu nếu người muốn thì ta sẽ tặng tiền bối người một bầu”

Sau khi trầm mặc, Tư Không lắc đầu, từ một bên hông của mình hắn gỡ xuống một bình rượu rồi đứng lên đi lại gần cái án kỷ mà lão Tửu Thủy đang ngồi, nhẹ nhàng đặt bình rượu xuống.

Hôm nay hắn mua hai bình, vốn nghĩ mua cho hắn một bình, lão Tửu Mặc một bình, nhưng vì một chút tao ngộ bất ngờ khiến cho hắn có phần bất đắc dĩ.

Nhưng không thể không cân nhắc, đại cơ duyên gì Tư Không có thể không để ý, hắn muốn nhanh chóng hoàn thành yêu cầu của đối phương rồi rời khỏi nơi quỷ quái này, trở về căn nhà gỗ.

Nhìn ra được tâm ý của Tư Không, lão Tửu Thủy khẽ lắc đầu rồi mỉm cười, lão chưa vội nhận lấy bình rượu mà ném cho Tư Không một cây bút.

Khi cây bút được Tư Không cầm vào trong tay, lời nói mang theo sự chờ mong của lão cũng theo đó mà truyền ra.

“Vẽ giúp ta một bức họa, còn bức họa như thế nào, mỗi lần ngươi đi mua rượu đều nhìn một chút, nhớ được như thế nào thì vẽ như vậy đi..”

Nói xong, lão Tửu Thủy không đợi Tư Không đang ở một bên kinh ngạc nhìn mình, lão khẽ với tay lấy bầu rượu rồi mở nắp, hương rượu bay lên khiến cho đôi mắt u tối của lão bỗng nhiên trừng lớn rồi hiện ra sự hưng phấn mà cười lớn.

“Haha, nhân gian này còn có người có thể ủ rượu được như thế này quả thật hiếm thấy”

Tư Không ngồi đó trầm mặc nhìn đối phương đang cầm bình rượu mà hiện ra nét mặt hưng phấn, sau khi lão Tửu Thủy khẽ nhấp một ngụm, Tư Không suy nghĩ một lát rồi truyền ra lời nói có chút khó xử.

“Tửu Mặc tiền bối có nói ta, cây bút kia là cái đại sát khí, không được vẽ nó..”

Lão Tửu Thủy ở một bên đang thưởng thức bầu rượu, nghe Tư Không nói như vậy, trên gương mặt hiện ra một chút khó chịu nhìn hắn, lão thấy thiếu niên này bị lão Tửu Mặc làm hỏng rồi.

“Hắn thì biết cái gì ?, ta bảo ngươi vẽ thì ngươi cứ vẽ, có chuyện gì lão phu sẽ chịu trách nhiệm..”

Hạ bầu rượu xuống mặt bàn, lão Tửu Thủy nhìn Tư Không rồi nghiêm nghị truyền ra lời nói.

Chỉ là đối với nét mặt đang hiện ra vẻ nghiêm túc của lão, ở một bên, Tư Không vẫn còn đang do dự.

“Nhưng mà..”

Tư Không không dám lỗ mãng, hắn sợ một khi có vấn đề gì thì có thể liên lụy đến người nhà của mình.

“Nhưng cái gì.. ngươi có tin lão phu không?”

Thấy hắn vẫn còn do dự, trong lòng lão Tửu Thủy cảm thấy rất bực bội, lão nhìn hắn thật sâu rồi trầm giọng truyền ra lời nói.

“Không”

Tư Không ngay lập tức lắc mạnh đầu rồi đáp lời, đối với hắn mà nói, lão nhân tự xưng là Tửu Thủy này chỉ mới gặp mặt lần đầu đã hỏi hắn như thế, đương nhiên đối với tính cách của hắn sẽ không bao giờ tin.

“Ngươi..”

Lão Tửu Thủy muốn phun máu, lão thật sự hết cách đối với thiếu niên này, bản thân lão là không có ác ý chỉ muốn xem Tư Không có thể vẽ ra làm sao.

Lão có suy tính của mình, nhưng suy tính này là bất đồng đối với lão Tửu Mặc.

“Ngươi nhìn cây bút trong tay ngươi đi..”

Một hồi lâu, sau khi bình ổn lại được tâm tình của mình, lão Tửu Thủy thở dài chỉ tay vào cây bút trong tay Tư Không rồi truyền ra lời nói có chút mệt mỏi.

Tư Không ngạc nhiên nhìn lão Tửu Thủy rồi lại nhìn cây bút trong tay, sau khi nhìn kỹ một hồi lâu, hắn có chút kinh nghi buông cây bút ra, trong mắt hiện ra vẻ không thể tin nhìn lão nhân trước mặt.

Hồi lâu, Tư Không có chút bất đắc dĩ truyền ra lời nói.

“Tiền bối, người..”

“Tiểu tử, lão phu có giới hạn, nếu không phải Tửu Mặc yêu cầu thì ta cũng không có rảnh rỗi gặp ngươi, cây bút trong tay ngươi chính là cây bút ở giữa hồ, vẽ nó ra như lời ta nói, sau khi vẽ ra ngươi sẽ có cơ duyên cho mình”

Thấy Tư Không như thế, lão Tửu Thủy thở dài rồi nghiêm túc nhắc nhở Tư Không, lão vẫn cố nhịn xuống cơn bực bội đối với thiếu niên này nhưng càng tức giận hơn chính là lời căn dặn của lão Tửu Mặc.

“Tên điên kia nói cho tiểu tử này cái quỷ gì vậy, cái gì mà đại sát khí a..”

Lão Tửu Thủy có chút bực dọc trong lòng, lão hung hăng uống thêm một ngụm rượu nữa mới cảm thấy thỏa mãn rồi nhìn Tư Không đang yên lặng suy tư.

Một lát sau, Tư Không cầm cây bút lên rồi quan sát, ánh mắt thi thoảng lại khẽ liếc nhìn lão Tửu Thủy, hắn không biết lời nói của đối phương có bao nhiêu phần thật.

Nhưng đối phương đã nói tới lão Tửu Mặc yêu cầu thì hắn cũng không có nhiều hồ nghi nữa, nếu có thì sau khi xong việc, hắn sẽ trở về hỏi lão Tửu Mặc một phen.

Sau khi quan sát kỹ lưỡng, Tư Không nhắm mắt hồi tưởng lại hình dạng của cây bút ở giữa hồ, hồi lâu sau hắn mở mắt ra, bắt đầu điểm mực vào đầu bút rồi nhẹ nhàng vẽ.

Cây bút ở giữa hồ, tuy rằng trước đó lão Tửu Mặc có cảnh cáo hắn rằng không được đánh chú ý lên trên nó, mà Tư Không hiển nhiên đã không nghe lời vì vậy mỗi lần hắn đi mua rượu đều nhìn một chút.

Hắn nghĩ nhìn một chút cũng không sao, dù sao khi vẽ lên mới làm cho cây bút bị kinh động mà tỉnh lại như trong lời của lão Tửu Mặc đã nói.

Gần một năm qua không biết Tư Không đã quan sát cây bút bao nhiêu lần, mỗi lần nhìn cây bút, hắn đều có một loại cảm giác rất kỳ diệu nhưng lại không thể nói rõ.

Cái cảm giác này, nói hắn muốn vẽ cây bút ra thì có chút không đúng, Tư Không mặc dù hay quan sát nhưng cũng chưa từng nghĩ đến cái việc sẽ vẽ nó ra, chỉ là mỗi lần quan sát, loại cảm giác khó tả này lại vô hình xuất hiện rồi càng lúc càng ấp ủ ở trong lòng.

Loại cảm giác này rất mơ hồ không rõ, mà lúc này trong khi Tư Không đang họa ra cây bút, cái cảm giác sâu kín ở trong lòng bây giờ lại càng mãnh liệt dâng cao.

Thủ pháp vẽ tranh của hắn hiện tại so với lúc bắt đầu tập vẽ có thể nói là một trời một vực, thêm vào thời gian quan sát của hắn đối với cây bút ở giữa hồ có thể nói là rất kỹ càng và chi tiết.

Cũng không mất quá nhiều thời gian, một bức họa của một cây bút mang theo một chút cổ xưa được hắn vẽ ra ở trên mặt giấy, hình dáng của cây bút này rất tầm thường nhưng vẫn có một chút gì đó khác biệt so với những cây bút ngoài đời.

Những chỗ ăn mòn do bụi bặm của năm tháng gây ra cũng được Tư Không tỉ mỉ vẽ ra, có thể nói bức họa này giống với cây bút ở giữa hồ Thủy Lưu trấn như đúc.

Cầm bức họa trong tay, Tư Không nhìn lão Tửu Thủy đang yên lặng đánh giá, có thể Tư Không không nhìn ra điểm khác thường nào trong bức họa nhưng lão Tửu Thủy có thể nhìn rõ.

“Thì ra là như vậy, haha.. thật không nghĩ tới a”

Sau một hồi lâu quan sát, lão Tửu Thủy truyền ra một tiếng cười dài, nhìn có vẻ lão đang hưng phấn nhưng tận sâu trong đôi mắt đen tuyền của lão có một chút bất đắc dĩ cùng với sự mờ mịt hiện ra.

Tư Không yên lặng đặt cây bút trong tay cùng bức họa xuống bàn, hắn có chút khó hiểu nhìn biểu tình của lão nhân trước mặt.

“Tiểu tử, tranh rất đẹp, lão phu tặng cho ngươi đại cơ duyên chính là ba câu chú ngữ, sau này có thể có ích đối với ngươi, nghe kỹ..”

Lão Tửu Thủy nhìn Tư Không đang bày ra một bộ dạng nghi hoặc, sau khi cười cười lão liền truyền ra lời nói, đồng thời tay cũng điểm vào mặt bàn.

“Thứ nhất, Nhất bút sơn thủy họa”

“Thứ hai, Bút chi ư thư”

“Thứ ba, Chí ư vi Xuân Thu, bút tắc bút, tước tắc tước”

“Nhớ rõ, đây là bước đầu tiên của nho đạo chúng ta khi bước chân vào con đường tu đạo, đạo là có rất nhiều nhưng Thánh Sư từng nói hết thảy đều phải lấy cái tâm làm gốc, tự vấn thiên, tự vấn địa, tự vấn nhân tâm, đây là con đường đầu tiên có tên là Vấn Tự Ký”

Vừa dứt lời, lão Tửu Thủy búng một giọt mực rơi lên trên bức tranh của Tư Không, vùng không gian này khẽ rung lên rồi truyền ra từng tiếng ầm ầm tựa như động đất.

Sóng nước trong hồ nhấp nhô rồi dâng lên trên cao, Tư Không kinh nghi cùng ngạc nhiên nhìn bức tranh của mình đang truyền ra từng đạo hào quang, tiếp theo đó lão Tửu Thủy khẽ bắt vào trong hư vô kéo một cái.

Ầm một tiếng, hết thảy không gian nơi này đều vỡ loạn, trước mắt của Tư Không lại xuất hiện sự quay cuồng, sau khi định hình lại hắn lại hoảng hốt phát hiện bản thân đã trở về chỗ cũ.

Bình rượu bên hông chỉ còn một, Tư Không thất thần đứng yên không nhúc nhích, dường như hết thảy những chuyện hắn đã trải qua qua chỉ vừa xảy ra trong một khoảnh khắc.

Sóng nước trên mặt hồ lăn lăn theo gió, thi thoảng còn phản chiếu ánh sáng từ những chiếc đèn lồng treo ở xung quanh rồi ánh vào trong đôi mắt đang hoảng hốt của thiếu niên.

Tư Không khẽ giật mình rồi nhìn về một hướng, khi nhìn thấy cây bút vẫn treo lơ lửng ở giữa hồ, hắn lại nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.

Lão nhân được gọi là Tửu Thủy đã biến mất, Tư Không hiểu được tất cả những chuyện vừa diễn ra đều là sự thật, sau khi hít sâu vào một hơi, Tư Không tiếp tục bước đi trở về căn nhà gỗ.

Vừa đi vừa trầm mặc.

“Vấn Tự Ký là cái gì, Thánh Sư là ai? Nho đạo cái này ta biết nhưng vì sao lão Tửu Thủy lại nói cái gì mà tu đạo..”

Vừa đi, Tư Không vừa thì thào lẩm bẩm, những lời nói của lão Tửu Thủy ban nãy hắn đều nhớ rõ toàn bộ, cũng vì thế mà khiến cho hắn có rất nhiều nghi hoặc, đồng thời lúc này hắn cảm giác được bản thân có gì đó khác thường.

Thế nhưng khác chỗ nào, Tư Không nghĩ mãi vẫn không ra, hắn tạm gác lại chuyện này qua một bên rồi mau chóng quay trở về.

Hắn cần phải trở về để hỏi lão Tửu Mặc về những vấn đề này.

Thời gian hắn đi mua rượu rồi quay về cũng không sai biệt lắm so với những lần trước đây, nhưng có thể là vì ngày tết cho nên khách đông, lần này trở về đương nhiên là có chút chậm trễ.

Lão Tửu Mặc sớm đã nấu cơm xong xuôi, sau khi nhìn thấy bóng dáng của Tư Không quay trở về, trên gương mặt già nua đang định nở một nụ cười liền khựng lại rồi kinh nghi nhìn kỹ hắn.

“Tiền bối, ta về rồi..”

Vừa vào nhà, Tư Không đã thấy lão Tửu Mặc ngồi dưới mái hiên nhàn nhã hút thuốc, hắn hơi gật đầu rồi cung kính truyền ra lời nói.

“Tiểu tử, ngươi có gì đó khác lạ..”

Lão Tửu Mặc híp mắt lại nhìn Tư Không như đang đánh giá kỹ hắn, sau một hồi lâu xem xét, trên gương mặt hiện ra một chút ngoài ý muốn cùng với vẻ ngạc nhiên.

“Lão Thủy lại chơi lớn như vậy a..”

Lão Tửu Mặc ngạc nhiên tự thì thào, mà Tư Không nghe lão nói mình như thế hắn cũng không có ngoài ý muốn, sau khi suy nghĩ một lát hắn bèn truyền ra lời nói.

“Tiền bối, ta có gặp một người, y tự gọi mình là Tửu Thủy..”

Nghe lời nói của Tư Không, Lão Tửu Mặc đang ở một bên trầm ngâm suy tư liền có chút đen mặt rồi quét mắt về một phương hướng đằng xa, trong miệng càng là nghiến răng.

“Vô sỉ, Tửu Thủy cái rắm chó, tiểu tử ngươi gặp hắn ở hồ nước đúng không?”

Tư Không gật đầu, thấy như vậy lão Tửu Mặc như có điều suy nghĩ rồi nhìn hắn.

Một lát sau, lão Tửu Mặc khẽ lắc đầu rồi nhẹ giọng truyền ra lời nói.

“Vào ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói, hẳn là tên Thủy kia đã nói cho ngươi biết một số thông tin, những điều này ta dự định một năm nữa mới nói cho ngươi biết, đã vậy hôm nay lão phu sẽ giải thích vậy”

Nói xong, lão Tửu Mặc chắp tay đi vào bên trong gian bếp, Tư Không cũng không có thêm ý kiến nào nữa, hắn cũng bước chân theo vào.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.