Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gọi ta là Tửu Thủy

Tiểu thuyết gốc · 2881 chữ

Bí mật hồ nước ở giữa Thủy Lưu trấn chỉ có vài người giống như lão Tửu Mặc biết, điểm kỳ diệu tại nơi này nếu như ở chỗ khác sẽ đưa đến rất nhiều sự chú ý, tu sĩ cũng thế mà phàm nhân càng là như vậy.

Nhưng kỳ lạ thay, ở nơi này không có một ai để ý, hết thảy dường như đã bị một bàn tay vô hình nào đó che đậy khiến cho người phàm sinh sống xung quanh có chú ý cũng chỉ thấy hồ nước nửa trong nửa đục, còn cây bút thì tựa như một mảng hư vô.

Nhưng thiếu niên lần đầu tiên đến nơi này đã có thể nhìn thấy được sự hiện diện của cây bút giữa hồ, có thể là vì hắn có chút đặc biệt, hoặc có thể là do cây bút chủ động hiện ra để cho một mình hắn thấy được.

Trời đất yên tĩnh, sóng gợn trên mặt hồ lại một lần nữa nổi lên, lão Tửu Mặc đã trở về căn nhà gỗ, lão ung dung mà đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, trên tay lúc này đang cầm vài cái đèn lồng trang trí cho ngày tết.

Thấy như thế, Tư Không cười cười rồi tiến đến cầm lấy, hắn theo thẩm mỹ của mình rồi treo ở trước hiên nhà, cũng treo ở trước cửa cổng một cái.

Từng chiếc đèn lồng treo lên, bên trong từng cái đều có ánh nến tỏa ra ánh sáng khiến cho chúng nó hiện ra một loại hào quang nhu hòa rực rỡ, lung linh.

Hào quang này mang theo sự yên bình cùng ấm cúng hòa cùng với bầu không khí ngày xuân, bầu không khí đầu năm cũng theo đó mà lùa vào trong căn nhà gỗ khiến cho không gian nơi này thêm phần ấm áp hơn thường ngày.

Lão Tửu Mặc tùy ý cho Tư Không trang trí, sau khi trang trí xong, Tư Không bỗng nhiên nghĩ đến điều gì bèn nhìn lão Tửu Mặc như đang hỏi.

“Già rồi nên có chút lẫn, ngươi chịu khó đi mua đi..”

Thấy ánh mắt dò hỏi của thiếu niên, lão Tửu Mặc cười cười thổi một hơi thuốc rồi ôn hòa truyền ra lời nói.

Tư Không khẽ mỉm cười rồi gật đầu, ý của hắn đương nhiên lão Tửu Mặc nhìn ra được.

Hắn muốn hỏi chính là mua rượu bởi vì rượu trong bầu của lão Tửu Mặc chỉ còn có chút ít.

Sau khi thu dọn một lát nữa, Tư Không cầm lấy mười văn tiền đang định chạy đi mua nhưng không biết nghĩ đến điều gì liền lấy thêm mười văn tiền nữa mới vội vã chạy đi.

Sắc trời đã gần trở tối, nhìn bóng lưng của thiếu niên chạy ra khỏi nhà, nhìn khung cảnh những chiếc đèn lồng đang phát sáng cùng với những đồ vật trang trí cho ngày tết, trong lòng lão Tửu Mặc ít nhiều lại thêm phần cảm thán.

“Thì ra vạn vật trên thế gian đều mang trong mình vẻ đẹp riêng biệt, liên tục truy cầu, liên tục hoàn thiện, mà ta tìm một đời không thấy nhưng lại ở gần và thân thuộc như vậy.. nhân gian a”

Trong lúc lão Tửu Mặc đang cảm thán, trên con đường đầy lộng lẫy và lung linh, cũng không thiếu phần tấp nập của Thủy Lưu trấn ngày đầu năm, bước chân của thiếu niên đang bước từng bước đi đến một cái tửu phường trong trấn.

Vị trí của cái tửu phường này nằm trong một cái ngõ, nói là ngõ nhưng đường xá lại rất rộng, dọc đường Tư Không thấy được không ít người dân vẫn còn qua lại mua bán và trao đổi.

Khi đi ngang qua hồ nước ở giữa trấn, Tư Không hơi dừng lại nhìn cây bút ở giữa hồ một chút rồi không để ý nhiều mà tiếp tục bước đi.

Hắn một đường mà đi đến, khoảng cách từ căn nhà gỗ đến nơi này cũng chỉ hơn năm trăm trượng, cho nên đến tửu phường cũng không mất quá nhiều thời gian.

Đèn đuốc chiếu sáng, ánh sáng từ đèn lồng cũng có, ánh sáng từ những ngọn đèn dầu cũng có, từng điểm từng điểm hòa vào nhau tạo ra một cảnh sắc hoa mỹ mà tú lệ cứ thế hiện ra trước mắt của Tư Không.

Hắn ngóng nhìn một chút rồi theo con đường quen thuộc mà đi đến trước cửa một cái tiệm bán rượu, hương rượu quen thuộc ập vào mặt khiến cho hắn khẽ hít sâu rồi nhanh chân đi vào.

Diện tích của cái tửu phường này coi như cũng rất khá, quanh năm chỉ buôn bán rượu nhưng lượng khách ghé mua cũng có thể nói là rất nhiều, đôi khi còn hết hàng phải tạm nghỉ một thời gian.

Ngày thường khách ghé mua đã rất nhiều, ngày tết lại càng khoa trương, khách rất đông, tiểu nhị trong tiệm lúc này đang cực kỳ bận rộn, từng người ra ra vào vào, từng bầu rượu lớn được mang ra rồi đưa rượu cho những khách hàng đến đây mua rượu.

Tư Không thường xuyên ghé qua chỗ này mua rượu, cả Thủy Lưu trấn cũng chỉ có duy nhất một cái tiệm rượu này cho nên mới có chuyện lượng rượu đôi khi không đủ cung cấp.

Vì hắn thường xuyên đến, có một vài vị tiểu nhị phục vụ ở nơi này cũng đã sớm quen thuộc, dù có chút bận rộn nhưng khi Tư Không vừa đến nơi liền có một người chú ý, người này khẽ mỉm cười rồi tiến đến hỏi thăm.

“Tiểu huynh đệ lại đến a, hôm nay vẫn như mọi khi hả?”

“Thúc thúc, hôm nay thêm một bình”

Tư Không mỉm cười truyền ra lời nói, đồng thời tay hắn đưa ra hai cái bầu rượu trống không, thấy như vậy vị tiểu nhị đang tiếp đón hắn liền có chút ngạc nhiên, lát sau gã như có điều suy nghĩ bèn cười cười nhiệt tình giới thiệu.

“Tiểu huynh đệ, hôm nay bản phường có một loại rượu rất thơm ngon, lão bản đã ủ hơn mười năm hôm nay mới đem ra bán một chút, là người quen cho nên ta đề cử ngươi nên mua thử loại rượu này cho Tửu Mặc tiền bối dùng xem sao..”

Vị tiểu nhị này ghé vào tai của Tư Không rồi nhỏ giọng thì thầm, giọng nói có chút thần thần bí bí giới thiệu loại rượu mà ông chủ của cái tửu phường này bỏ ra tâm tư để ủ hơn mười năm.

Tư Không nghe thấy vậy liền hơi kinh ngạc, hắn có chút hiếu kỳ rồi đưa ánh mắt cho vị tiểu nhị trước mặt, nhưng khi nghĩ đến điều gì liền hơi do dự.

Hắn đem không đủ tiền, Tư Không hiểu rõ rượu quý đương nhiên sẽ đắt hơn loại thông thường.

Thấy ánh mắt của Tư Không đang có chút do dự, vị tiểu nhị kia liền nhanh chóng hiểu được thiếu niên hẳn là không đem đủ tiền.

Sau khi cân nhắc một chút, người này khẽ mỉm cười rồi cầm lấy hai bầu rượu trong tay Tư Không, trong khi Tư Không còn đang kinh ngạc và do dự thì lời nói mang theo sự vô tư tràn đầy thân thiết của gã cũng nhẹ nhàng truyền ra.

“Khách quen nên giá cả bán cho ngươi vẫn như cũ, đây coi như là mượn danh tiếng của lão Tửu Mặc để quảng bá rượu của bản phường a.”

Nói xong, người này nhanh chân đi vào bên trong, Tư Không có chút ngại ngùng đứng đó chờ đợi, hắn không ngờ tới vị này lại nói như thế, với tính cách của hắn thì quả thực có chút khó xử.

Nhưng đối phương đã mở lời như vậy cho nên Tư Không cũng chỉ có thể yên lặng, hắn hiểu được không phải vì bản thân là khách quen của cái tửu phường này mà như lời của người tiểu nhị đã nói, là vì mượn danh tiếng của lão Tửu Mặc.

Lão bản của tửu phường này chưa ai gặp gỡ, cũng không người nào biết được là ai trừ những vị tiểu nhị làm việc ở chỗ này, vị tiểu nhị ban nãy tiếp đón Tư Không đã sớm đi vào bên trong một cái kho chứa rượu.

Trong này có ba người tiểu nhị đang loay hoay sắp xếp, khi nhìn thấy vị tiểu nhị đã tiếp đón Tư Không đi vào trong này liền cung kính mỉm cười rồi truyền ra lời nói.

“Lão bản, người lấy rượu sao ?”

“Rót cho ta hai bầu Mẫu Sơn Đỉnh..”

Vị tiểu nhị đã tiếp đón Tư Không hiển nhiên là lão bản của cái tửu phường này, sau khi chào hỏi với ba người tiểu nhị, y liền ném ra hai cái bầu rượu rỗng rồi dặn dò.

Nghe thấy lời nói của lão bản, ba người không khỏi kinh ngạc nhìn lão bản của mình nhưng lại không hỏi, chỉ mỉm cười rồi tiếp tục làm việc.

Một người trong đó cầm lấy hai bầu rượu, thần sắc có chút tò mò, rượu Mẫu Sơn Đỉnh là loại rượu rất quý hiếm chưa hề được bán ra ngoài lấy một giọt, hôm nay lại bán ra hai bầu, điều kỳ lạ này hiển nhiên khiến cho ba người không khỏi hiếu kỳ.

Trong một góc nhỏ của cái hầm, nơi đó có ba cái chum được phong kín không biết bao nhiêu năm, nắp chum phủ bụi rất nhiều nhưng hương rượu cũng không vì thế mà suy giảm, chỉ càng ngày càng thêm đậm đà, sâu lắng.

Vị tiểu nhị được dặn dò lúc này đã tiến đến rồi mở nắp một cái chum rượu ra, thân là người làm trong kho chứa rượu, hương rượu sớm đã ngửi quen cho nên không có nhiều cảm giác say sưa.

Nhưng khi vừa mở nắp của chum rượu được gọi là Mẫu Sơn Đỉnh ra, hương rượu thơm ngát mang theo một loại êm dịu khó lòng cưỡng chế nổi liền ập vào trong mũi của người này khiến cho gã cảm thấy có chút quay cuồng.

“Rượu tốt..”

Người này khẽ lẩm bẩm, Mẫu Sơn Đỉnh này được lão bản của cái tửu phường này bỏ ra hơn mười năm để ủ đương nhiên sẽ có sự nồng đậm bất phàm của nó, sau khi rót đầy hai bầu rượu trong tay, gã liền nhanh chóng đóng nắp lại rồi khẽ lắc lắc đầu.

Tư Không đứng ở bên ngoài chờ đợi cũng không lâu, bóng dáng vị tiểu nhị ban nãy tiếp đón hắn lại một lần nữa đi ra, sau khi nhận rượu về tay rồi thanh toán hai mươi văn tiền, Tư Không chào tạm biệt rồi nhanh chóng ra về.

Dưới ánh đèn trong từng xóm nhỏ và từng con phố, thân ảnh cao gầy của thiếu niên chậm rãi bước đi quay trở về căn nhà gỗ, khi đến cái hồ nước ở giữa trấn, thiếu niên lại theo thói quen của mình mà dừng lại để ngóng nhìn đôi chút.

Hắn nhìn cây bút lơ lửng ở giữa hồ, Tư Không cảm thấy hôm nay cây bút có điểm gì đó khác thường.

Trong khi Tư Không đang tò mò đánh giá điểm kỳ lạ của cây bút, cách hắn hơn mười trượng có một người đang đứng, ánh mắt người này cũng đang nhìn cây bút ở giữa hồ giống như đang suy tư điều gì.

Người này không ai khác chính là người tên Thủy trong lời của lão Tửu Mặc.

Bộ dáng già nua, con ngươi đen tối sâu thẳm của y khẽ liếc Tư Không một cái như đang muốn nhìn kỹ thiếu niên, nhưng rất nhanh người này liền sững sờ rồi vuốt cằm suy tư.

Tư Không ngóng nhìn cây bút một hồi lâu, cây bút hình như cũng không có điều gì bất thường nào như trong cảm nhận của hắn, nghĩ như vậy hắn liền quay người tiếp tục quay về.

Hắn đương nhiên cũng chú ý đến cái lão nhân đang đứng bên cạnh bờ hồ, người đến là có tiếng động nhưng lão nhân này xuất hiện một cách yên lặng không có một chút âm thanh nào.

Điều kỳ lạ này khiến cho Tư Không hơi nghi hoặc nhưng cũng không có để ý nhiều lắm, hắn vẫn tiếp tục bước đi.

Dù sao tiên nhân hắn đã từng được gặp qua, người với người đôi khi có rất nhiều điểm kỳ lạ, lòng nghĩ như vậy nhưng bước chân của hắn lại nhanh hơn một chút, hắn nhận ra ánh mắt của người này khi nhìn mình có điểm kỳ lạ, thêm vào đó hắn cũng có nguyên do của mình.

Cơm vẫn chưa nấu, hắn cần trở về để nấu cơm.

Nhưng khi đi ngang qua lão nhân này, bên tai của Tư Không bỗng nhiên nghe được một âm thanh già nua khiến cho bước chân của hắn hơi khựng lại.

“Thiếu niên, ngươi thấy hồ nước này như thế nào?”

Tư Không đứng yên không trả lời, hắn khẽ quay qua nhìn lão nhân đang đứng đó mỉm cười nhìn mình, khi thấy rõ đôi mắt của đối phương, lông tóc của Tư Không bỗng nhiên dựng đứng, cả người không tự chủ được mà có chút căng cứng rồi lùi lại một chút.

“Đừng căng thẳng, ta không có ác ý..”

Nhận ra bản thân có chút thất thố khi bắt chuyện với thiếu niên, lão Thủy mỉm cười có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu rồi truyền ra âm thanh ôn hòa.

Chỉ là đôi mắt u tối của lão cùng với nụ cười kia lại khiến cho Tư Không càng dâng cao sự cảnh giác hơn, thấy hắn như thế lão Thủy cảm thấy có chút bực bội, trong lòng lại càng tự thì thào an ủi bản thân.

“Ta còn hiền hơn tên Tửu Mặc a, chỉ là đôi mắt chết tiệt này..”

“Tiền bối, người là ai?”

Mặc dù trong lòng Tư Không đang không ngừng cảnh giác nhưng hắn vẫn cố gắng bình tĩnh lại rồi lên tiếng hỏi dò.

Tư Không cảm thấy người trước mắt lại cho hắn một loại cảm giác quen thuộc không nói rõ.

Chỉ là đôi mắt đen tuyền u tối của đối phương khiến cho hắn rất kinh nghi cùng khẩn trương.

“Ngươi cứ gọi ta là Tửu Thủy, ta và Tửu Mặc vốn là huynh đệ cho nên không cần căng thẳng, đến đến đến, lão phu hỏi ngươi một chút”

Lão Thủy nghe Tư Không hỏi liền hơi suy tư rồi nói ra một cái tên, vừa nói tay lão cũng hướng về Tư Không rồi vẫy gọi.

“Tửu Thủy, Tửu Mặc..”

Tư Không nghe đến cái tên Tửu Thủy từ trong miệng của lão nhân trước mặt nói ra liền cảm thấy có gì đó quái quái nhưng hắn cũng không hỏi thêm mà chậm rãi bước đến.

Hắn không sợ đối phương sẽ có hành động gì khác thường, đối với suy nghĩ này của mình, Tư Không đều dựa vào sự quen thuộc của mình đối với lão Tửu Mặc mà suy diễn ra.

Nếu đối phương có ác ý, lão Tửu Mặc đương nhiên sẽ không làm ngơ, còn cái gì huynh đệ trong lời nói của người này, Tư Không đương nhiên không tin.

Chỉ là cái tên Tửu Thủy đã nói ra một chút quan hệ nào đó của người này và lão Tửu Mặc khiến cho Tư Không như có điều suy nghĩ.

“Tửu Thủy tiền bối, người muốn hỏi ta điều gì?”

“Ta nghe Tửu Mặc nói về ngươi liền có chút tò mò, thiếu niên ngươi biết vẽ tranh, có thể hay không vẽ giúp ta một bức họa ?”

Lão Tửu Thủy nhìn Tư Không rồi cười cười nói ra yêu cầu của mình.

Tư Không nghe thấy yêu cầu của đối phương, hắn có chút ngoài ý muốn nhìn lão nhân trước mặt, sau khi suy nghĩ liền nhẹ gật đầu.

“Có thể nhưng ta không mang theo bút ở đây, tiền bối đợi một chút ta trở về lấy rồi quay lại”

Lời nói của hắn nghe có vẻ là đã đáp ứng nhưng Tư Không rất khôn khéo, hắn không hỏi là đối phương nhờ vẽ cái gì, chỉ mượn lời đáp ứng này để có thể trở về.

“Không cần phiền phức như vậy, chỗ ta có đủ..”

Lão Tửu Mặc thấy Tư Không nói như vậy liền mỉm cười rồi khẽ lắc đầu, lão nhìn ra được tâm tư của thiếu niên trong lời nói của hắn.

Chưa đợi Tư Không phản ứng, lão khẽ vung tay áo lên một cái cuốn theo Tư Không rồi biến mất ở chỗ này.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.