Ta gọi là Tần Cẩn Huyên
Ngóng nhìn một hồi lâu, trong mắt Tư Không hiện ra một tia hồi ức, ký ức không rõ là mộng hay thực cứ liên tục quanh quẩn ở trong lòng, thật lâu không tiêu tan.
“Thủy Lưu trấn..”
Trong lòng Tư Không khẽ thì thào, dường như hắn quên đi mình đang nắm tay của thiếu nữ mà chìm vào trong hồi ức hư ảo của chính mình.
Thiếu nữ vẫn nhu thuận ở một bên tùy ý cho thiếu niên nắm tay, hình như nàng cảm thấy lúc này đối phương có gì đó không đúng, giống như hắn đang có tâm sự.
“Ân công.. tên ngươi là gì?”
Thật lâu sau thiếu nữ nhẹ giọng truyền ra lời nói, Tư Không cũng nghe thấy, hắn đè lại cảm giác trong lòng rồi nhìn nàng.
“Ta tên là Tư Không..”
Tư Không điềm nhiên trả lời, nói xong hắn lại nhìn ra phía xa xăm.
Chỉ là lúc này hình như hắn cảm thấy có gì đó không đúng liền nhìn xuống dưới bàn tay của mình một chút, hắn cảm thấy hình như mình vẫn đang cầm tay đối phương.
Vừa nhìn đến, Tư Không hơi hoảng hốt rồi thu tay lại, trong mắt hiện ra một tia xấu hổ rồi truyền ra lời nói.
“Xin lỗi, là ta thất lễ..”
“Không sao..”
Thấy phản ứng của Tư Không như vậy, trong lòng của thiếu nữ đột nhiên có một chút cao hứng không rõ, vừa nói nàng vừa che miệng rồi khẽ cười một tiếng.
Tiếng cười tựa như chuông bạc, thêm vào gương mặt nhỏ nhắn mà xinh đẹp kia tựa như một đóa hoa vừa chớm nở, tựa như tia nắng xuân ấm áp làm cho lòng người giống như tảng băng trôi cũng phải bị hòa tan.
Đôi mắt trong như hồ nước khẽ cong lại, ánh mắt dường như cũng đang biết nói, cho người ta cảm giác được một nét hồn nhiên lại không thiếu phần dịu dàng.
Một nụ cười rất đẹp, rất dễ nghe, nó rơi vào trong mắt của thiếu niên lại khiến cho trái tim của hắn như có như không bỗng nhiên hụt đi một nhịp.
Tư Không lại hiện ra biểu cảm xấu hổ, hắn hơi gượng cười một cái rồi sờ sờ mũi, sau đó Tư Không như có điều suy nghĩ bèn nhìn thiếu nữ rồi truyền ra lời nói.
“Còn tên của cô là gì?”
“Tên của ta..”
Thiếu nữ lúc này nghe Tư Không hỏi, trong mắt nàng lại hiện ra một nét buồn bã cũng có chút cô đơn cùng trống rỗng hiện rõ trong đôi mắt của nàng.
Thấy như thế, trong lòng của Tư Không có chút chột dạ, đồng thời cũng cảm thấy hơi lúng túng.
Hắn không biết vì sao bản thân lại cảm thấy như vậy, giống như hắn có chút lo lắng cô gái trước mắt này sẽ khóc vậy.
“Còn đau không..?”
Không biết phải làm gì cho nên Tư Không liền nhìn thiếu nữ rồi truyền ra lời nói.
Hắn muốn đánh lạc hướng chủ đề, tránh cho thiếu nữ nhớ lại điều gì đó khiến cho nàng buồn bã.
“Ta không sao.. tên của ta là do nương đặt cho, ta gọi là Tần Cẩn Huyên, Tần là họ nhà ta, Cẩn trong cẩn du “ngọc đẹp”, Huyên trong cỏ huyên, một loại cỏ tượng trưng cho sự vô ưu, quên đi ưu phiền..”
Thiếu nữ khẽ lắc đầu mỉm cười, nàng cũng nói ra tên gọi của mình.
Nói xong, không biết nàng nghĩ tới điều gì liền nhìn Tư Không, tiếp tục nói.
“Tên có đẹp không?.. Nương nói với ta, Cẩn Huyên tức là cầm trong tay ngọc đẹp sẽ trở nên vui vẻ, ta cũng không cho là vậy, ta không được đi học nhiều nhưng cũng hiểu được cái gì là hoài bích có tội nha..”
Nói xong, Tần Cẩn Huyên khẽ chớp chớp mắt mỉm cười, nụ cười rất xinh đẹp động lòng người.
Nàng nhìn lên bầu trời, hai tay khẽ chắp sau lưng, bộ dáng bỗng nhiên trở nên rất hoạt bát và yêu đời, thi thoảng trên gương mặt lại hiện ra nét vui vẻ, trông rất hồn nhiên.
Dáng người cao ráo, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, mặc dù bộ áo vải đã ngả màu, bộ tóc có chút rối nhưng cả người không vì những điều này mà giảm đi nét tươi sáng của một cái thiếu nữ tuổi xuân như nàng.
Tư Không yên lặng ngóng nhìn Tần Cẩn Huyên đang ung dung nhìn ngóng bầu trời, nhìn bộ dáng biến hóa của đối phương, trong lòng hắn khẽ thở dài.
Hắn làm sao không hiểu là nàng đang cố gắng che dấu đi tâm sự của mình, chính Tư Không cũng đang như vậy cho nên vừa nhìn một chút hắn liền đã nhận ra.
Tư Không có sự đồng cảm, chỉ là hắn không biết đối phương đã gặp chuyện gì, hắn cũng không tiện hỏi, cũng không muốn hỏi.
Bí mật của một người, nếu không muốn nói ra, tốt nhất không nên hỏi, có lẽ đó là sự quan tâm, nhưng cũng có thể sự quan tâm này liền vô tình trở thành làm phiền, thật không đáng.
Tư Không hiểu rõ, hắn chỉ mỉm cười rồi khẽ gật đầu truyền ra lời nói.
“Tần Cẩn Huyên.. tên đẹp”
Tần Cẩn Huyên cười, nàng lúc này lại hơi yên lặng, tay cầm chiếc lược hơi nắm lại, trong mắt hình như có chút mê man, sắc mặt cũng có chút nhợt nhạt.
“Tần cô nương, đám người ban nãy vì sao lại muốn bắt cô?”
Thấy Tần Cẩn Huyên yên lặng, Tư Không như có điều suy nghĩ lại truyền ra lời nói.
“Bọn họ là đám người đã đuổi theo ta từ rất lâu, ta..”
Đang nói, bỗng nhiên thân thể của Tần Cẩn Huyên như mất hết sức lực, trước mắt nàng trở nên tối sầm lại, gương mặt cũng trở nên tái nhợt rồi ngã lăn ra đất, hình như đã hôn mê.
“Tần cô nương..”
Tình huống có chút bất ngờ, thấy như vậy Tư Không không do dự liền tiến đến đỡ lấy.
Hắn đỡ Tần Cẩn Huyên dậy, giúp nàng ngồi dựa ở một cái gốc cây gần đó.
Sau khi làm xong, Tư Không hơi khó xử, hắn trầm mặc không biết nên xử lý như thế nào.
“Ta không sao, Tư Không.. ngươi có thể giúp ta một chút được không?”
Thật lâu sau, Tần Cẩn Huyên mệt mỏi mở mắt ra, đôi mắt rất đẹp nhưng lại mê man nhìn Tư Không rồi khẽ giọng truyền ra lời nói.
“Cô nương xin cứ nói..”
Tư Không nhẹ gật đầu, hắn nhìn Tần Cẩn Huyên, trạng thái của nàng hình như là kiệt sức, chỉ là vết bầm trên người đối phương khiến cho hắn có rất nhiều nghi hoặc.
“Giúp ta chải tóc.. được không?”
Tần Cẩn Huyên yếu ớt mỉm cười rồi truyền ra lời nói, vừa nói nàng vừa xòe tay ra đưa chiếc lược ngà của mình cho Tư Không.
Tư Không có chút ngạc nhiên nhưng cũng nhẹ gật đầu rồi tiếp nhận chiếc lược vào tay.
“Được”
Hắn ngồi xuống, ngồi ở sau lưng Tần Cẩn Huyên, nhìn bóng lưng của thiếu nữ một chút, hắn đưa tay lên, cầm chiếc lược bắt đầu chải.
Mái tóc của Tần Cẩn Huyên mặc dù có phần rối nhưng lại rất mượt, mái tóc đen óng ả giống như cành liễu lả lướt, nhẹ nhàng đong đưa, thi thoảng cũng có vài sợi theo làn gió mà khẽ bay về phía trước, vương lên trên gò má của nàng.
Tư Không nhẹ nhàng chải tóc, tay của hắn cố gắng thật chậm rãi, nhẹ nhàng chải chuốt, theo thời gian, từng sợi tóc của Tần Cẩn Huyên cũng đã bắt đầu vào nếp.
Trong khi chải tóc cho Tần Cẩn Huyên, Tư Không lại có cảm giác quen thuộc không nói rõ nhưng hắn vẫn cứ nhẹ nhàng, vẫn tiếp tục chải.
Vừa chải, đôi khi sẽ gặp một vài chỗ rối hơn một chút, với sự cẩn thận của mình, Tư Không đương nhiên sẽ nhẹ nhàng gỡ ra từng chút một.
“Cảm giác như đang vẽ tranh..”
Vừa chải tóc, Tư Không vừa thì thào tự nhủ.
Cái cảm giác tỉ mỉ, nhẹ nhàng uyển chuyển cũng không thể thiếu được sự cẩn thận làm cho hắn có chút nhớ lại, trong lòng lại dâng lên cảm giác trống rỗng.
“Nhất định phải tìm cơ hội tu đạo, thực hiện ước định với hai người bọn họ..”
Trong mắt Tư Không lại hiện ra sự kiên quyết, mà khác với lối suy nghĩ của hắn, ngồi ở phía trước, Tần Cẩn Huyên lúc này hình như có chút thẹn thùng.
“Nương, người có thấy không.. có người đang chải tóc cho Huyên nhi..”
Trong lòng Tần Cẩn Huyên khẽ thì thào, đôi mắt trong suốt kia lại hiện ra một tia hồi ức, trong đó ẩn chứa sự buồn bã, thương cảm, cũng không thiếu sự nhung nhớ đối với một bóng dáng rất trọng yếu ở trong lòng nàng.
Tâm tình trong lòng không ngừng biến đổi, trên gương mặt xinh đẹp, có chút tái nhợt ấy lại có sự thẹn thùng khiến cho gò má của nàng khẽ xuất hiện một tia ửng hồng.
Nàng cảm nhận được sự ôn nhu, ân cần và nhẹ nhàng của người phía sau, trong đôi mắt khẽ xuất hiện một chút sóng nước, nụ cười trên gương mặt lại một lần nữa xuất hiện.
Hai người, ta ngồi sau, người ngồi trước, một cái thiếu niên ngồi chải tóc cho một cái thiếu nữ, rất tự nhiên.
Hình ảnh này rơi vào trong mắt của hai thiếu niên đứng ở phía xa lại khiến cho hai người có chút kinh ngạc mà nhìn.
“Lã Minh, chúng ta có bỏ lỡ cái gì không nhỉ?”
Chu Phúc trừng mắt, kinh ngạc nhìn Tư Không đang nhẹ nhàng chải tóc cho thiếu nữ.
Nhìn nét ngượng ngùng, nhìn đôi gò má đang ửng hồng của Tần Cẩn Huyên, nhìn ánh mắt chăm chú của Tư Không, Chu Phúc bỗng cảm thấy có chút quái quái.
Sau khi nhìn một màn này, hắn liền nhìn Lã Minh cũng đang đưa mắt nhìn rồi truyền ra lời nói.
Lã Minh kinh ngạc, hắn không có trả lời Chu Phúc mà nhỏ giọng nói ra một câu.
“Tư Không thật sự có bản lĩnh a..”
“Chậc, chậc.. một đôi uyên ương a”
Chu Phúc không có để ý mà vẫn tiếp tục cảm thán, lúc này hai người đã nấp ở phía sau một tảng đá, bộ dáng giống như hai tên lưu manh đang xem trộm một đôi uyên ương đang tình tứ vậy.
Vốn Tư Không sẽ không thể để ý, chỉ là không hiểu vì sao trong cảm giác của hắn bỗng nhiên trở nên nhạy bén hơn trước, giống như tinh thần không nói rõ được đả thông, khiến cho giác quan của hắn cũng có biến hóa.
Như có điều chú ý, lúc này vừa chải tóc cho Tần Cẩn Huyên, Tư Không cũng đồng thời bình tĩnh lên tiếng.
Giọng nói bình tĩnh không một gợn sóng, không cảm thấy có chút mất tự nhiên nào khi bị nhìn lén mình đang chải tóc cho thiếu nữ.
“Hai tên các ngươi đã về rồi thì núp cái gì..”
“Haha, lão Tư ngươi thật lợi hại nha haha..”
Chu Phúc cười lớn rồi bước nhanh ra ngoài, một bộ dáng không tim không phổi nhìn Tư Không.
Lã Minh lắc đầu thở dài, hắn cũng đi ra ngoài rồi nhìn Tư Không, sau khi đến gần chỗ của Tư Không, Lã Minh liền ném ra một cái túi nải.
Tư Không cầm túi nải vào tay rồi nghi hoặc nhìn Lã Minh, thấy ánh mắt của đối phương khẽ liếc liếc Tần Cẩn Huyên như đang ra dấu gì đó với mình, trên gương mặt Lã Minh cũng hiện ra một nụ cười thâm sâu.
Thấy như vậy, Tư Không nhướng mày nhìn lại, hắn không hỏi gì mà để túi nải ở một bên, tiếp tục chải tóc.
Tần Cẩn Huyên đương nhiên chú ý đến Lã Minh và Chu Phúc nhưng nàng không có nhiều sự quan tâm, lúc này tay nàng ôm đầu gối, nghiêng đầu qua một bên, gối lên trên đầu gối của mình, nhu thuận ngồi ở đó cho Tư Không chải tóc.
“Tần cô nương, ta chải xong rồi..”
Tư Không ngồi ở phía sau, sau khi chải tóc xong cho đối phương hắn liền truyền ra lời nói.
“Cảm ơn..”
Tần Cẩn Huyên mỉm cười, nụ cười rất là vui vẻ, sóng nước trong mắt khi nhìn Tư Không lại càng hiện rõ hơn, chỉ là điều này đối với Tư Không mà nói, hắn lại không có chú ý.
Hắn đang nhìn Chu Phúc và Lã Minh, nhìn hai gương mặt đang trưng ra bộ dáng bí hiểm kia.
“Lão Tư, chúng ta mua đầy đủ theo lời ngươi nói a.. đầy đủ hết cả bốn người ăn, gia vị đều đã mua, việc còn lại giao cho ngươi a..”
Chu Phúc khẽ ho khan một tiếng, một bên tay đang xách đồ cũng khẽ nâng lên như đang thông báo chuyện gì.
Tư Không hơi nhíu mày rồi yên lặng suy tư, hắn đưa mắt nhìn Tần Cẩn Huyên, Tần Cẩn Huyên cũng đang nhìn hắn, nàng chỉ mỉm cười nhưng không có lên tiếng.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của thiếu nữ, Tư Không như có chút suy nghĩ, hắn bèn nhẹ giọng lên tiếng.
“Tần cô nương..”
“Không sao.. ta sẽ không làm phiền các ngươi, ta ở bên ngoài thành, có cơ hội sẽ gặp lại nha..”
Thấy ánh mắt của Tư Không, trong lòng của Tần Cẩn Huyên bỗng có chút hụt hẫng.
Nhưng trên gương mặt lại nở một nụ cười, nàng khẽ lắc đầu rồi nhẹ giọng truyền ra lời nói rất vô tư của mình.
“Ta không có ý này, cô chưa ăn gì đúng không? Cùng chúng ta dùng bữa đi..”
Tư Không nghe Tần Cẩn Huyên nói, hắn biết nàng là đang hiểu lầm mình nên nhanh chóng nói ra suy nghĩ, ánh mắt rất bình tĩnh mà nhìn Tần Cẩn Huyên.
“Vì sao..?”
Tần Cẩn Huyên ngạc nhiên nhìn Tư Không.
“Không vì sao cả, để bụng đói rất dễ bị kiệt sức, phụ mẫu ta thường nói ăn cơm rất quan trọng cho nên..”
Tư Không nhìn thiếu nữ, hắn nhớ tới sắc mặt của nàng ban nãy có phần tái nhợt cho nên suy đoán chắc vì đói nên mới ngất đi.
Nghe Tư Không nói ra lời giải thích, trên gương mặt nhỏ nhắn của Tần Cẩn Huyên bỗng hiện ra một nét ngượng ngùng, nàng không nói gì nữa nhưng lại khẽ cúi đầu.
Tư Không có chút khó hiểu nhìn hành động của thiếu nữ, nhìn nàng đang yên lặng ở một bên, hắn cũng trầm mặc không biết nên nói gì.
Hai người cứ thế yên lặng, không nói thêm một lời.
“Lão Tư à.. ngươi sao lại ngốc như vậy a, con gái người ta là muốn ngươi dẫn đường, cứ ngẩn ngơ ở đó làm gì, ta đi trước a”
Nửa nén hương chờ đợi, Chu Phúc hình như có chút bất đắc dĩ, hắn khẽ thở dài, tay vỗ vai Tư Không rồi than thở một câu.
Lã Minh cũng đưa mắt nhìn, tính cách của hắn có chút giống với Tư Không, cũng không nói nhiều nhưng ánh mắt kia hình như cũng đồng tình với lời nói của Chu Phúc vậy.
Tư Không có chút khó hiểu nhìn hai gã đồng bạn của mình, hắn lại nhìn Tần Cẩn Huyên đang nhu thuận cúi đầu ở một bên.
Nghe lời nói của Chu Phúc, trong lòng Tư Không hình như có chút bực bội không rõ, không phải vì Chu Phúc than thở mà vì bản thân hắn cảm thấy lúc này đầu óc hình như có chút chậm chạp.
Cảm giác khó chịu không thể giải thích, hắn chỉ biết thở nhẹ ra một hơi rồi truyền ra lời nói.
“Đi thôi..”
“Ừm..”
Nói xong, Tư Không bước đi ở phía trước, Tần Cẩn Huyên nhẹ gật đầu rồi theo sau, Chu Phúc và Lã Minh đương nhiên đi sau cùng.
Vừa đi, ánh mắt của Chu Phúc và Lã Minh đều nhìn hai người phía trước, cả hai không hẹn mà cùng nhìn nhau, trên gương mặt không tự chủ được lại hiện ra ý cười.
Thấy có chút không chịu nổi, hai người cố gắng mím môi lại, hai hàm răng cắn chặt vào nhau như đang cố gắng đè nén lại cảm giác, càng phải lấy tay bịt miệng lại không muốn phát ra âm thanh nhưng lại sơ ý mà khẽ khụ một tiếng.
Một tiếng khụ này rơi vào tai của Tư Không đang đi ở phía trước, hai mắt của hắn bỗng nhiên hiện ra một chút bất đắc dĩ nhưng vẫn tiếp tục bước đi.
Tần Cẩn Huyên đương nhiên biết được hai người sau lưng đang cố gắng nhịn cười, nàng cũng có chút ngượng nhưng cảm giác được Tư Không không có để ý liền cũng giống như hắn, vẫn theo sau.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 9 |