Hồi ức
Một lần xuống dưới thành đi dạo lại khiến cho nội tâm của Tư Không có một chút biến hóa không rõ, chỉ là điểm này còn rất nhỏ bé cho nên hắn không để ý.
Điều hắn để ý chính là xuất thân của Tần Cẩn Huyên, nàng đến từ Thủy Lưu trấn, một địa phương có thể nói là cực kỳ quen thuộc đối với hắn.
“Có lẽ nên đến nhìn qua thêm một lần..”
Vừa đi, Tư Không vừa trầm ngâm, trong lòng cũng khẽ thở dài một chút.
Trên con đường trở về Tự Thiên thư viện, dưới ánh hoàng hôn của ngày hè muộn, bầu trời bắt đầu hiện ra những vì tinh tú, mờ ảo lập lòe trên không trung, bóng dáng bốn người hai trước hai sau dần dần bước đi.
Tự Thiên thư viện không cấm người ngoài ra vào tham quan, khách đến đây chỉ cần tuân thủ quy tắc đã được đặt ra, trừ khu giáo đường và tàng thư các thì mọi nơi đều có thể tùy ý mà tham quan.
Nghe qua sẽ cảm thấy quy định này có phần lỏng lẻo nhưng người quanh vùng đều đồn đãi ở trong Tự Thiên thư viện nghe thoáng qua có tiên nhân tồn tại, dù chỉ là lời đồn không đáng để tâm nhưng vẫn khiến cho một vài người có tâm tư đều phải e dè.
Tiên trong mắt người phàm đều là tồn tại chí cao không thể xâm phạm.
Tần Cẩn Huyên theo sau Tư Không, nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng thiếu nữ không nói rõ được có một chút mông lung, ký ức của bản thân lúc này lại hiện ra ở trong đầu.
Nàng đến từ Thủy Lưu trấn, gia cảnh không có gì đặc biệt, cha mất sớm chỉ còn lại hai mẫu tử nương tựa lẫn nhau mà sống, ngày qua ngày, tháng năm qua năm tháng.
Vốn cuộc sống rất hạnh phúc và ấm áp, khi đó nàng chỉ là một cái tiểu cô nương nhỏ tuổi, đối với một đứa nhỏ như vậy mà nói sẽ không có quá nhiều âu lo, luôn hồn nhiên bên cạnh mẫu thân, ngày ngày tươi cười, chỉ như vậy là đủ
Mọi thứ vẫn luôn tốt đẹp cho đến một ngày mẫu thân của nàng đột nhiên đổ bệnh không rõ, cuối cùng trong sự lo lắng cùng sợ hãi của nàng, người rời bỏ nàng đi đến một thế giới khác.
Một ngày đó Tần Cẩn Huyên không bao giờ quên, một khoảnh khắc trước khi mẫu thân nhắm mắt có nói với nàng vài điều, cũng từ trong tay của mẫu thân đưa cho nàng một chiếc lược ngà.
“Huyên nhi, đừng buồn.. nương không chải tóc cho con được nữa nhưng sẽ có người giúp con chải tóc.. Huyên nhi ngoan, đừng khóc.. phải luôn luôn vui vẻ.. cầm ngọc đẹp không được ưu phiền..”
Nước mắt của thiếu nữ khi đó rơi rất nhiều, rất thương tâm, nàng rất sợ hãi, cảm giác lạc lõng cùng mất mát khiến cho một cô gái như nàng không biết định hướng cho bản thân ra làm sao.
Cũng từ đó, chiếc lược ngà mà mẫu thân để lại là thứ mà nàng rất chân quý, chỉ khi cầm nó vào trong tay, nàng liền cảm nhận được hơi ấm của mẫu thân còn sót lại ở bên trong chiếc lược giúp cho nàng có động lực tiếp tục sống.
Chỉ là sau một thời gian ở trong căn nhà đã vắng đi bóng người, Tần Cẩn Huyên càng ngày càng trở nên tiều tụy, cảm giác cô quạnh cùng trống rỗng ở trong lòng không biết tồn tại đã bao lâu, đã dâng cao như thế nào.
Nhưng nàng là một cô gái kiên cường, có ý chí của riêng mình, thời gian không lâu sau khi mẫu thân mất, nàng liền tìm một công việc để mưu sinh, mà Thủy Lưu trấn đương nhiên có thể đáp ứng được nhu cầu.
Dù một thân một mình nhưng cũng không vì vậy mà khiến cho thiếu nữ nhụt chí, vẫn cố gắng qua từng ngày.
Cho đến một ngày, Tần Cẩn Huyên cảm thấy thân thể có chút không khỏe, sau khi về nhà liền thiếp đi, một lần đó nàng đã đổ bệnh, phát sốt li bì liên tục trong ba ngày, tưởng như đã chết nhưng lại may mắn khỏi bệnh.
Khi tỉnh lại, cảm giác của Tần Cẩn Huyên khi đó hình như có chút mông lung, trên người không rõ mà xuất hiện một vài chỗ giống như là vết bầm tím đã khỏi nhưng vẫn để lại dấu vết có thể nhìn thấy rất rõ.
Phát hiện ra điều kỳ lạ này khiến cho nàng rất nghi hoặc, sau một thời gian ngắn không tìm ra lời giải đáp lại mang cho nội tâm thiếu nữ thêm phần hỗn loạn cùng sợ hãi.
Nàng sợ chính là cái chết.
Sức khỏe đi xuống sau trận ốm nặng đó, ảnh hưởng rất nhiều đến sinh hoạt của Tần Cẩn Huyên, khiến cho nàng không thể làm việc, vì không thể làm việc cho nên không có cái bỏ bụng.
Nhưng ông trời thương sót tất nhiên sẽ có chiếu cố đối với hoàn cảnh của nàng, vào một ngày bỗng nhiên Tần Cẩn Huyên có gặp một người.
Đó là một cái lão nhân.
Trong trí nhớ của Tần Cẩn Huyên, lão nhân này có tướng mạo rất ôn hòa, một tay chống gậy đi đi lại lại giữa Thủy Lưu trấn giống như đang đi dạo.
Như vô tình mà gặp, lão nhân này nói vì có duyên cho nên liền tặng cho thiếu nữ một bức họa, cho nàng một xâu tiền.
Tiền này giúp cho nàng mua thuốc, giúp cho nàng có thể trụ được vài ngày.
Còn bước họa, trong đó vẽ rất nhiều hoa văn phức tạp, theo ý giải thích của lão nhân, bức họa này sẽ mang đến sự bình an cho nàng.
Lão nhân cũng dặn dò Tần Cẩn Huyên hãy chuyển đến Thụy Tư thành mà sống, ở nơi đó có lẽ nàng sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Thiếu nữ ban đầu là do dự không tin, nhưng mãi vẫn chưa thể kiếm việc để mưu sinh cho nên sau khi suy nghĩ rất lâu, sau khi đi đi lại lại cuối cùng nàng quyết định đến Thụy Tư thành.
Vừa đến được vài ngày, trong lúc đang định tìm việc thì bị một đám người lạ mặt tiến đến bắt chuyện như muốn lôi kéo, liên tục dụ dỗ, nói lời ngon ngọt cùng rất nhiều hứa hẹn, công lao đầy đủ.
Thiếu nữ đương nhiên không tin, lắc đầu từ chối một cách nhã nhặn rồi tìm cách tránh né, chỉ là nàng chân yếu tay mềm, đám người kia lại là những tên tựa như thổ phỉ một dạng.
Thêm vào đó là sự lạ lẫm của thiếu nữ đối với Thụy Tư thành cho nên đã có một màn dây dưa trước đó.
Một vở kịch để bắt người rồi bán đi.
Nhớ đến tình huống đã xảy ra ở dưới thành, trong lòng Tần Cẩn Huyên cảm thấy may mắn, trên gương mặt hiện ra sự phiền muộn cũng có một tia vui vẻ không nói rõ cũng xuất hiện.
Nàng nghĩ tới khoảnh khắc mà mình tuyệt vọng nhất.
Khi đó, trong khi đám người vây quanh xem náo nhiệt, trong khi không có một ai quan tâm nàng bị bắt đi thì có một người bỗng nhiên xuất hiện.
Tư Không một thân một mình đứng ra ngăn cản, dù chỉ là một cái thiếu niên nhưng bóng lưng kia lại để cho Tần Cẩn Huyên cảm thấy rất rộng lớn, rất vững chắc.
Đôi vai như muốn bao dung tất cả khiến cho nàng cảm nhận được sự an toàn, kể từ khi mẫu thân mất, cảm giác này nàng chưa từng được cảm nhận qua thêm một lần nào.
Tựa như đem hết thảy thế giới, thảy hỗn loạn ở phía trước che chắn giúp nàng, khi Tư Không nắm tay nàng kéo đi, cứu nàng khỏi một tình huống khó có thể vãn hồi.
Khi đó, Tần Cẩn Huyên đã suýt nữa không nhịn được mà nghẹn ngào.
Nhưng nàng biết, hai người chỉ là bèo nước gặp nhau, Tư Không coi như rất tốt thế nhưng vẫn chưa thật sự hiểu được nhân cách của hắn ra làm sao.
Tiếp xúc chưa nhiều, tri nhân tri diện bất tri tâm, chỉ là Tư Không lại mang cho nàng một loại cảm giác khó nói rõ, rất thân thiết, rất gần gũi và ấm áp.
Giống như đối phương cũng giống mình, cũng đồng dạng là một con người có nhiều tâm sự, hoặc cũng có thể là tâm tình của nàng có sự biến đổi nào đó mà chính bản thân cũng không có nhận ra.
Giờ khắc này nhìn Tư Không chậm rãi bước về phía trước, đôi mắt trong ngần của Tần Cẩn Huyên như có như không lại hiện ra một nét ôn nhu cùng dịu dàng.
Chu Phúc cùng Lã Minh vẫn một bộ dáng không tim không phổi đi ở phía sau, chẳng biết Chu Phúc nói gì với Lã Minh khiến cho sắc mặt của Lã Minh bỗng nhiên biến đổi.
Ban đầu là đen mặt, tiếp theo đó là nghiến răng, cuối cùng hai tai đỏ ửng cùng trên trán xuất hiện gân xanh, trạng thái này đối với Tư Không và Chu Phúc là rất quen thuộc.
Lã Minh đang tức giận, không biết vì điều gì mà bực bội.
Chu Phúc nhếch miệng cười cười, thấy biểu cảm của hắn như vậy, Lã Minh rất muốn cho một trận nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống rồi hừ một tiếng.
Thời gian không lâu, bốn người đã trở về Tự Thiên thư viện, Tư Không vẫn như trước không nói một lời, vẫn tiếp tục đi lên trên ngọn đồi.
Tính cách của hắn là kiệm lời, bình tĩnh nhưng khi cần nói hắn đương nhiên sẽ nói, Tư Không không muốn nói những lời dư thừa, một khi đã nói hắn sẽ nói ngay vào trọng điểm, bớt đi một vài điều không cần thiết, tránh mất thời gian.
Sau khi trở về căn nhà gỗ, Tư Không quay người lại nhìn Chu Phúc và Lã Minh đang đôi co ở phía sau, đôi mắt hắn vẫn như thường rồi truyền ra lời nói.
“Một người nhóm lửa, một người xử lý đồ, ta sẽ lấy vật dụng để nấu cơm, Tần cô nương..”
Đang nói, hắn nhìn Tần Cẩn Huyên một chút, dù tính cách của hắn rất điềm tĩnh nhưng không hiểu sao lúc này đối mặt với Tần Cẩn Huyên lại hơi mất tự nhiên cho nên hơi ngập ngừng.
“Ta biết nấu cơm đó nha..”
Tần Cẩn Huyên thấy nét cứng đờ của Tư Không, trong lòng nàng lại có chút cao hứng không rõ.
Sau khi mỉm cười truyền ra lời nói, nàng liền tiến lại gần chỗ Tư Không rồi híp mắt cười thêm một cái nữa.
Một nụ cười xinh xắn, khả ái, tựa như nắng xuân ấm áp, khiến cho cơn gió mát buổi chiều tà càng thêm phần thư thái hơn.
Cơn gió khẽ vuốt ve làn tóc của Tần Cẩn Huyên, một vài sợi vương về phía trước làm cho nét xinh đẹp của nàng thêm một chút phong tình, dịu dàng.
Nàng đưa tay khẽ vén ra sau tai, lại một lần nữa mỉm cười.
Hết thảy đều rơi vào trong mắt của Tư Không.
“Được, nhưng mà.. cái này cho cô..”
Tư Không có chút mất tự nhiên khẽ sờ mũi rồi đưa chiếc túi nải mà Lã Minh ban nãy đưa cho mình.
Hắn từng xem qua, bên trong là một bộ áo váy, hiển nhiên Lã Minh đã nghĩ thay cho hắn một việc mà Tư Không chưa nghĩ đến.
Đưa cho nàng, Tư Không cảm thấy hơi xấu hổ nhưng vẫn giữ nét bình tĩnh, chỉ là lồng ngực hơi đập nhanh một chút, giống như hắn là đang hồi hộp.
Tần Cẩn Huyên kinh ngạc nhìn chiếc túi nải, nàng cũng chú ý đến chiếc túi này nhưng không có hỏi Tư Không, lúc này không khách khí mà ôn nhu nhận lấy.
Chỉ là khi vừa nhận được, cầm vào tay chưa có mở ra mà chỉ cảm nhận, sắc mặt của Tần Cẩn Huyên bỗng nhiên có một chút ửng đỏ dường như đang thẹn thùng.
“Cô lên trên nhà gỗ của ta..”
Tư Không lại truyền ra lời nói, hắn chỉ nói như vậy nhưng Tần Cẩn Huyên đương nhiên hiểu, nàng nhẹ gật đầu rồi ôm chiếc túi nải, đi lên căn nhà gỗ của Tư Không.
“Lão Tư, lợi hại”
Chu Phúc đưa một ngón tay cái của mình lên hướng Tư Không.
“Chuẩn bị đồ đi..”
Tư Không trừng mắt, nói xong hắn bắt đầu công việc bếp núc của mình.
“Tiểu tử, đã học vẽ rồi có muốn học thêm nấu ăn không?”
“Muốn..”
Vừa nấu cơm, bên tai của Tư Không lại nghe thấy một âm thanh ôn hòa, có một chút quen thuộc, cũng có một chút lạ lẫm, theo bản năng Tư Không khẽ gật đầu.
Trong lúc hoảng hốt, Tư Không lại mỉm cười, ở một bên không ngừng lẩm bẩm.
“Sáu tháng, hồn đã có nhưng lại mờ mịt vô tri, ta đã vẽ được hồn trong lời của người, chỉ cần ta còn sống, tiền bối hai người không thể chết được sao..”
Trạng thái của hắn lúc này giống như đang thất thần, khiến cho Chu Phúc và Lã Minh ở một bên có phần nghi hoặc, không ngừng nhìn nhau rồi bày ra vẻ mặt khó hiểu.
“Biết tương tư rồi a..”
Chu Phúc khẽ giọng thì thào, Tư Không nghe thấy liền quét mắt nhìn nhưng không nói, vẫn tiếp tục nấu cơm.
Bọn họ không để ý lúc này ở trong căn nhà gỗ, bỗng nhiên đi ra một bóng dáng, nhẹ nhàng thướt tha trong ánh chiều tà.
Tóc buộc kiểu thuỳ quải kế, tóc quấn lên hai bên, rũ xuống một chút ở hai bên tai, phía trên được cố định bằng một chiếc trâm cài, tạo thành một chiếc nơ tóc nhỏ nhắn, đáng yêu nhưng lại tinh tế, tỉ mỉ.
Một bộ áo váy màu thủy lam nhạt nhẹ nhàng đong đưa, tà áo không có họa tiết nào điểm thêm nhưng lại cho người ta cảm giác được sự nhẹ nhàng tựa như một dòng nước êm dịu, trải dài theo tà áo.
Eo nhỏ được buộc bằng một chiếc đai lưng màu trắng, thắt lại thành hình một cái nơ hồ điệp nhỏ nhỏ xinh xắn, thêm vào dáng người độ tuổi dậy thì, mang một nét thanh tao, nhã nhặn nhưng lại yêu kiều mà nhẹ nhàng ôn nhu, từng bước một chậm rãi đi ra khỏi căn nhà tranh.
Gương mặt vốn đã xinh đẹp, chỉ vì bộ quần áo cũ đã ngả vàng cho nên che mất đi nét vốn có, giờ khắc này thay đổi bộ đồ, vẻ đẹp kia lại càng động lòng người hơn, khiến cho ánh lửa cũng phải sáng hơn vài phần.
Không còn là bộ dáng thiếu nữ giống như ăn xin, làn da trắng mịn, đôi tay nhỏ nhắn, gương mặt dịu dàng, dáng người thướt tha dưới tà áo váy màu thủy lam, khí chất của thiếu nữ có thể nói là biến đổi một trời một vực.
Hoàn toàn là dáng vẻ của một tuyệt sắc giai nhân trong lời của Chu Phúc nói trước đó, xinh đẹp không nói nên lời.
Nàng bước đi trong ánh chiều tà, bước gần lại chỗ của Tư Không đang ngồi, trước sắc mặt ngơ ngác của hắn, Tần Cẩn Huyên nhẹ nhàng ngồi xuống, nhu thuận ở một bên.
“Làm sao vậy?”
Thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của Tư Không, Tần Cẩn Huyên khẽ mỉm cười rồi nhẹ giọng truyền ra lời nói.
“Không có gì..”
Tư Không cúi đầu rồi thấp giọng đáp lời, chỉ là hắn lại cảm thấy bên tai của mình hình như hơi nóng lên.
“Lã Minh, ngươi nói chúng ta có phải hay không chính là Nguyệt Lão a?”
Chu Phúc đang gọt rau củ, sau khi chứng kiến một màn vừa rồi, hắn liền quay qua hướng Lã Minh đang ở một bên mà hỏi.
Lã Minh chỉ lườm lườm nhưng không có nói gì, thật lâu sau hắn đứng lên rồi đi về một hướng.
“Ấy, đi lấy măng hả, lấy ta thêm một cái a..”
Phát hiện phương hướng mà Lã Minh rời đi, Chu Phúc hiểu ra đối phương muốn đi lấy măng.
Đây chính là nguyên do trước đó Lã Minh bực bội, hiển nhiên là do Chu Phúc đề xuất ra cái ý kiến này khiến cho Lã Minh rất bất đắc dĩ nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý.
“Lã mỗ sẽ cân nhắc..”
Vừa đi, Lã Minh không quay đầu lại mà truyền ra lời nói, chỉ là lời này rơi vào trong tai của Chu Phúc lại khiến cho hắn cảm thấy có gì đó không ổn liền trừng mắt nhìn.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |