Dùng bữa
Chu Phúc hồ nghi nhìn bóng lưng của Lã Minh, sau khi bày ra bộ dáng khó hiểu, hắn lại đưa mắt nhìn Tư Không cùng với Tần Cẩn Huyên đang ngồi ở một bên.
Chỉ là nhìn một lát, Chu Phúc thu lại ánh mắt rồi khẽ lắc đầu than thở, tiếp tục ở một bên gọt rau củ.
Tần Cẩn Huyên ngồi ở một bên nhu thuận không nói một lời, Tư Không đương nhiên cũng không tiện nói cái gì, hắn cảm thấy như vậy là tốt nhất.
Dù sao với một cái thiếu niên như hắn mà nói, đây coi như là lần đầu tiên tiếp xúc với người khác giới, mà lại còn là một cái thiếu nữ xinh đẹp như thế, khiến cho hắn có chút khẩn trương, không khỏi ngượng ngùng.
Sau khi yên lặng, Tư Không vẫn cảm thấy nên nói gì đó, hắn liền quay qua nhìn Tần Cẩn Huyên, đang định truyền ra lời nói.
Chỉ là khi vừa quay qua, thấy gương mặt xinh xắn đang dịu dàng nhìn mình, trong lòng của Tư Không bỗng nhiên nhảy lên một cái, nét mặt hơi cứng lại.
“Ngươi có gì muốn nói sao?”
Thấy Tư Không cứng đờ gương mặt, Tần Cẩn Huyên mỉm cười, nhẹ giọng truyền ra lời nói, gương mặt xinh đẹp hơi nghiêng qua một bên, trông rất dịu dàng, đáng yêu.
“Tần cô nương, ta..”
“Đừng mãi gọi ta là Tần cô nương như vậy a, người ta cũng đâu có lớn tuổi hơn ngươi, gọi ta Cẩn Huyên là được rồi..”
Nghe Tư Không đang ngập ngừng, Tần Cẩn Huyên khẽ nhăn mũi lại.
Gương mặt xinh đẹp của nàng bèn hiện ra một chút nhăn nhó, nàng nhìn Tư Không, vừa thấp giọng vừa khẽ nhích người một chút.
Tư Không yên lặng, hắn cảm thấy hơi khó xử liền hơi né ra.
Thấy như thế Tần Cẩn Huyên lườm lườm nhưng trong mắt lại hiện ra ý cười, hình như phản ứng của Tư Không lại khiến cho nàng cảm thấy rất vui vẻ.
“Cẩn Huyên, Thủy Lưu trấn bây giờ thế nào?”
Sau một hồi trầm tư, Tư Không không dám nhìn Tần Cẩn Huyên, hắn nhìn ánh lửa đang bập bùng rồi khẽ truyền ra lời nói.
“Ta không biết, ta rời trấn cũng đã hơn ba năm, đôi khi cũng muốn trở về chỉ là chưa có cơ hội..”
Tần Cẩn Huyên khẽ lắc đầu, nhẹ giọng đáp lời.
“Vậy à..”
Tư Không thở nhẹ, sau khi nói ra một câu ngắn gọn, hắn lại tiếp tục trầm mặc.
“Tư Không, ngươi có muốn nghe chuyện của ta không..?”
Thật lâu sau, Tần Cẩn Huyên nhìn Tư Không, trong đôi mắt long lanh tựa như hồ nước trong kia hơi xuất hiện gợn sóng.
Nàng nhìn Tư Không, trong lòng không rõ được sinh ra một chút cảm xúc ngổn ngang khiến cho trong mắt của thiếu nữ càng hiện ra sự dịu dàng hơn.
Chỉ là điều này Tư Không lại không biết, hắn nghe câu hỏi của Tần Cẩn Huyên, mặc dù không nói nhưng vẫn gật đầu.
Tần Cẩn Huyên dịu dàng cười một cái, lát sau ánh mắt của nàng hiện ra một tia hồi ức, ở một bên nhẹ giọng kể chuyện.
“Ta sinh ra ở Thủy Lưu trấn, vốn một nhà có ba người bao gồm cả phụ mẫu, chỉ là thời gian sau cha ta bị bệnh nên mất sớm, trong nhà chỉ còn lại mỗi ta và nương..”
Tần Cẩn Huyên chậm rãi kể chuyện, trong mắt khi thì hiện lên vẻ nhung nhớ, khi thì buồn bã, cũng có một chút vui vẻ nhưng đa phần đều là vẻ cô đơn, tựa như nỗi lòng của nàng vậy.
Nàng kể rất say xưa, theo ký ức của bản thân trong những năm tháng đã qua mà kể, trong quá trình này đương nhiên sẽ có chọn lọc.
Tư Không ngồi ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, hắn thi thoảng sẽ nghe được một số bí mật của đối phương, cũng cảm nhận được tâm tình của thiếu nữ đang không ngừng dao động trong từng câu từng lời của nàng.
Chỉ là Tư Không sẽ không hỏi gì mà tiếp tục lựa chọn yên lặng.
Hắn hiểu, bản thân chỉ cần yên lặng lắng nghe là được, với một cái thiếu nữ hay bản thân mà nói, tâm sự trong lòng như muốn nói ra, tất nhiên phải có sự tin tưởng nhất định đối với người mà họ muốn giãi bày.
Người kể là một chuyện, người nghe lại là chuyện khác, có người yên lặng lắng nghe và suy ngẫm, cũng có người thường sẽ để tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt nhất mà liên tục đặt ra câu hỏi.
Đều là sự quan tâm, nhưng so với sự yên lặng thì liên tục đặt ra câu hỏi sẽ rất dễ làm cho người kể có cảm giác tụt hứng, cuối cùng cảm thấy đối phương không muốn nghe cho nên sẽ trầm mặc, cho dù có hỏi thì sẽ không nói thêm điều gì.
“Ngày đó nương ta rời đi, người nói nếu có người đồng ý chải tóc cho ta thì chắc chắc đó sẽ là một người tốt..”
Nói đến đây, sóng nước trong đôi mắt long lanh của Tần Cẩn Huyên hơi nhìn Tư Không một chút.
Tư Không cũng đưa mắt nhìn lại, lúc này hình như hắn lại không còn cảm giác ngại ngùng nữa mà có một chút gì đó bỗng nhiên sinh ra, le lói ở trong lòng.
Cảm giác rất khó nói, sau khi nhìn nhau một chút, cả hai người đều khẽ mỉm cười.
Một người có nụ cười rất xinh đẹp, còn một người hình như ngại ngùng, hơi xấu hô rồi sờ sờ mũi.
“Cảm ơn huynh, Tư Không, nếu trước đó huynh không đứng ra rồi cứu ta, có lẽ hiện giờ ta đang ở trong thanh lâu, để phận của mình cho người khác định đoạt..”
Sau khi cười duyên một cái, Tần Cẩn Huyên thấp giọng truyền ra lời nói, âm thanh mang theo một chút ỷ lại, hòa vào bên trong lời nói nhiều hơn sự dịu dàng, thêm phần thân thiết.
“Không sao, xem giúp ta nồi cơm này, ta đi làm đồ ăn kèm..”
Tư Không khẽ lắc đầu rồi mỉm cười, hắn không hiểu vì sao trong lòng của mình lại có một cái cảm giác khó tả khiến cho lồng ngực truyền đến từng hồi khó chịu.
Không phải cảm giác đau đớn, bi thương mà hắn từng mê man trải qua, cảm giác rất khó nói, không khó chịu nhưng cũng khiến cho hắn phải mất rất lâu mới bình ổn lại.
Tần Cẩn Huyên dịu dàng gật đầu rồi yên lặng ngồi đó, Tư Không không nói thêm gì liền bắt tay vào việc của mình.
“Lão Tư, ngươi và nàng trăng hoa cái gì đó..?”
Thấy Tư Không lại chỗ của mình, Chu Phúc liền ghé sát rồi thấp giọng tò mò.
“Không có gì, nói chút chuyện vặt làm quen thôi..”
Tư Không liếc mắt nhìn, sắc mặt của hắn không có biến hóa mà trả lời.
“Làm quen? Hai người các ngươi còn chưa đủ quen a, giống với một đôi tình nhân hơn đó..”
Chu Phúc trừng mắt, tiếp tục thấp giọng, bộ dáng lén la lén lút kia lại khiến cho Tư Không có chút bất đắc dĩ rồi thở dài.
“Lã Minh đâu?”
Tư Không đánh lạc hướng, tránh cho tên này làm loạn.
“Hắn đi lấy măng, ngươi còn chưa trả lời ta..”
Chu Phúc nhăn mặt, trên khóe miệng lại nở một nụ cười bí hiểm, tiếp tục thấp giọng với Tư Không.
Tư Không từ chối cho ý kiến, hắn lấy từng đồ ở chỗ của Chu Phúc rồi đem vào trong gian bếp.
Chu Phúc nhướng mày trừng mắt nhìn, lát sau hắn như có điều chú ý liền nhìn về một hướng.
Lã Minh đã trở về, trong ngực ôm ba chiếc măng, khi thấy ánh mắt đang trông ngóng của Chu Phúc, khóe miệng của Lã Minh hơi cong lên, cười một cái.
“Lã Minh ngươi là có ý gì.. hả, sao lại có mỗi ba cái.?”
Chu Phúc nhướng mày, sau khi chú ý những chiếc măng trên ngực của Lã Minh, nhìn thấy số lượng chỉ có ba cái hắn liền có chút sững sờ, nội tâm lại hiện ra một chút khó tin cùng bực bội.
“Ta tìm rất lâu mới thấy còn mỗi ba cái thôi, vừa đủ..”
Lã Minh nhàn nhạt trả lời, lời nói rất bình thường.
Chỉ là Chu Phúc lại không tin, hắn thấy Lã Minh đây là đang cố tình, Chu Phúc trừng mắt, ở một bên bắt đầu ầm ĩ.
“Nói khoác, Lã Minh a.. trước đó Chu mỗ có kiểm tra qua ở đó có tổng cộng tám cái vừa mới mọc, ngươi đây là keo kiệt với huynh đệ..”
“Cái rắm, ngươi lại nhòm ngó từ bao giờ mà biết được tám cái, đã vậy từ giờ đừng hòng chạm vào, ngươi dám đi đến một lần ta trực tiếp nhổ sạch rồi bỏ đi”
Lã Minh ở một bên trừng mắt, một bộ dáng không chịu thua thiệt cũng gắt gao đáp trả.
“Ấy, tiểu Minh Minh đừng xúc động, đã vậy ta sẽ không ăn nữa là được a, hề hề”
Nghe Lã Minh nói cùng ánh mắt quyết liệt của đối phương, Chu Phúc cảm thấy có lẽ tên này dám liều thật.
Hắn liền hạ giọng xuống rồi cười cười, bộ dáng rất là thành khẩn nhưng vẫn một vẻ không tim không phổi như trước.
Lã Minh hừ một tiếng, bắt đầu xử lý ba cái măng, Chu Phúc đương nhiên phụ giúp một tay.
Sau khi xong việc, hai người đi vào trong bếp, nhìn thấy Tư Không và Tần Cẩn Huyên đang bận rộn.
Dưới khói bếp, dưới ánh mắt chăm chú của Tần Cẩn Huyên, Tư Không liên tục xử lý từng món đồ, hương thơm truyền ra khiến cho đám người không khỏi kinh ngạc nhìn lại.
Trừ Tần Cẩn Huyên vẫn nhu thuận không nói ra, Chu Phúc vuốt cằm đứng ở một bên ngửi món thịt kho tàu, trên miệng không ngừng cảm thán.
“Lão Tư ngươi ẩn dấu rất giỏi nha, không ngờ tay nghề lại khá như vậy..”
Lã Minh cũng kinh ngạc rồi liên tục gật đầu, thấy như vậy Tư Không chỉ lắc đầu rồi cười cười chứ không nói.
Thời gian nấu cũng không lâu, dưới mái hiên của căn nhà tranh, trên ngọn đồi tre, một mâm cơm bình thường nhưng lại cực kỳ đặc biệt đối với Tư Không được dọn lên.
Từ bên hông, Tư Không gỡ xuống một bầu rượu đặt ở trên bàn, thấy như vậy trừ Chu Phúc và Lã Minh ra, ở một bên Tần Cẩn Huyên lại rất tò mò mà nhìn.
“Huynh uống rượu?”
Nhìn Tư Không, Tần Cẩn Huyên khó hiểu hỏi hắn, nàng thấy thiếu niên cũng chạc tuổi mình, ở cái tuổi này là không nên uống rượu mới phải.
“Thói quen, ta chỉ dùng một chút..”
Tư Không khẽ lắc đầu, trong mắt hiện ra một chút trống rỗng nhưng rất nhanh đã biến mất, hắn không nói thêm gì mà ngồi xuống ở một bên ghế.
Chu Phúc và Lã Minh nhìn nhau rồi cũng ngồi xuống, hai người rất có ý mà ngồi cùng một bên, chừa một bên còn lại cho Tần Cẩn Huyên.
Bộ bàn ghế ở đây được đóng bằng những cây tre, một cái bàn và hai cái ghế dài được đặt hai bên cho nên phải ngồi như vậy.
Tần Cẩn Huyên hiện ra nét ngượng ngùng nhưng cũng không vì vậy mà không ngồi, sau khi ngồi xuống, nàng khẽ dịch một chút giúp cho khoảng cách của mình và Tư Không hơi kéo lại.
Dường như chỉ có như vậy, trong lòng nàng mới cảm thấy có chút yên tâm, Tư Không đương nhiên hiểu được nên hắn cố tình tỏ vẻ không để ý, vẫn yên lặng rót rượu.
Hắn đã nghe qua câu chuyện của Tần Cẩn Huyên, là một người cũng có nỗi niềm trong lòng như hắn, đương nhiên hiểu rõ đối phương luôn mong muốn có cảm giác an toàn.
“Có uống không?”
Sau khi rót ra ba chén rượu, Tư Không quay qua nhìn Tần Cẩn Huyên đang nhu thuận ở một bên, nhẹ giọng hỏi.
“Không, huynh dùng đi để ta rót cho”
Nàng lắc đầu, khẽ mỉm cười rồi cầm lấy bình rượu từ trong tay của Tư Không.
Tư Không gật đầu không nói, hắn nhìn mâm cơm, nhìn chén rượu trước mặt, lúc này trong mắt lại hiện ra một hình ảnh.
Cũng là mâm cơm, cũng là bàn ăn nhưng gian bếp quen thuộc kia lại không còn.
Ký ức đã qua sẽ không thể một lần nữa nhìn thấy, chỉ có thể giữ ở trong lòng, đôi khi sẽ tưởng nhớ mà mỉm cười.
“Cẩn Huyên, ta nấu không biết có vừa ăn không, hai người các ngươi cũng thử một chút đi..”
Tưởng nhớ chỉ trong chốc lát, hắn nhìn mâm cơm rồi truyền ra lời nói, đồng thời tay cũng lấy một vài hạt lạc rang rồi khẽ bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.
Giống như hành động của lão Tửu Mặc khi uống rượu, trước tiên là lạc rang.
Tần Cẩn Huyên nhu hòa nhìn Tư Không đang chậm rãi ăn, nàng cũng không khách sáo mà đưa đũa ra gắp một chút đậu que xào, bắt đầu ăn.
Lã Minh và Chu Phúc cũng đồng dạng, mỗi người đều ăn một món khác nhau.
Đồ ăn vào miệng, hai mắt long lanh của Tần Cẩn Huyên khẽ trừng lớn, nàng quay qua nhìn Tư Không thật sâu.
Trong đôi mắt kia dường như hiện ra vẻ kinh ngạc cũng có chút không tin đối với hương vị của món ăn, không biết là ngon hay dở.
Chu Phúc và Lã Minh cũng đồng dạng, bọn họ nhìn Tư Không, cả ba đều yên lặng không nói.
“Thế nào..?”
Tư Không nhướng mày nhìn biểu hiện của ba người, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác tò mò cùng lo lắng.
“Lão Tư, ngươi học nấu ăn từ khi nào?”
Chu Phúc nhướng mày rồi truyền ra lời nói, Lã Minh nhìn Tư Không, hình như cũng đồng tình với câu hỏi này của Chu Phúc.
“Ăn rất ngon, Tư Không, huynh khéo tay thật nha..”
Tư Không chưa kịp trả lời, ở một bên, Tần Cẩn Huyên thẹn thùng rồi mỉm cười nói ra cảm nhận của mình.
Tư Không ngạc nhiên, hắn khẽ cười, sau khi gắp một chút đậu que rồi bỏ vào miệng khẽ nhai, cảm nhận hương vị quen thuộc của món ăn, hắn nhẹ nhàng thở ra.
“Đúng thật là rất ngon..”
Tư Không cảm thán, hắn nhẹ nhàng nâng chén rượu lên rồi đụng chén với Lã Minh và Chu Phúc.
Sau khi cụng chén, Tư Không khẽ nhấp một ngụm.
Rượu, trong cảm nhận của hắn vẫn là một dạng cay đắng và khó uống như vậy, chỉ là lần này trong miệng còn có một chút vị ngọt không nói rõ khiến cho hắn khẽ nhắm mắt, từ từ nuốt xuống.
Cảm giác nóng rát từ cổ họng truyền xuống dạ dày, ở đó truyền ra một chút nóng bỏng như muốn thiêu đốt cả ổ bụng của mình.
Tư Không khẽ thở ra một hơi, cảm giác quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, trước thần sắc kinh ngạc của ba người, Tư Không một hơi uống cạn chén rượu.
“Rượu tốt..”
Uống cạn chén, Tư Không khẽ cảm thán một câu, sau khi nói xong hắn lại nhìn Tần Cẩn Huyên rồi mỉm cười.
Tần Cẩn Huyên đương nhiên hiểu, nàng không nói gì mà cầm lấy bầu rượu, rót tiếp cho Tư Không một chén nữa.
Chỉ là vừa rót, hình như Tần Cẩn Huyên có một chút lo lắng cho thiếu niên bèn truyền ra lời nói.
“Đừng uống quá nhiều, không tốt cho huynh..”
“Không sao..”
Tư Không lắc đầu, trong mắt xuất hiện một tia hồi ức cùng một chút trống rỗng, sau khi hạ chén rượu xuống hắn bắt đầu dùng nước luộc rau củ, uống một bát rồi khẽ thở ra.
Trong hơi thở quen thuộc có một chút mùi rượu khiến cho hắn khẽ mỉm cười.
Dưới ánh đèn dầu, dưới vầng trăng sáng cùng những ngôi sao đang lấp lóe trên bầu trời quang đãng, bốn người cứ như vậy mà dùng bữa.
Từng tiếng cười nói cũng liên tục xuất hiện khiến cho màn đêm trên ngọn đồi không còn cảm giác cô quạnh mà tịch mịch, ngược lại cho người ta cảm giác ấp áp khó nói rõ.
Trong bầu không khí này, Tần Cẩn Huyên cảm nhận được một chút ấm áp, một chút vui vẻ cùng sự yên bình hiếm thấy ở trong lòng đang không ngừng sinh ra, khiến cho ánh mắt của nàng khi nhìn Tư Không lại càng nhu hòa hơn vài phần.
Dù chỉ là lần đầu gặp gỡ, dù chỉ là bèo nước gặp nhau, dù biết bữa cơm hôm nay có thể sẽ trở thành ký ức sau này nhưng nàng vẫn muốn nhìn ngóng hắn, giữ thật sâu, thật lâu ở trong lòng.
Không vì điều gì, chỉ vì một lần ra tay cứu giúp của thiếu niên đối với nàng.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |