Tu bổ kiến thức
Không làm thì không có gì phải lo lắng, không làm thì không nhận.
Chuyện nhị lão bỗng nhiên đổ nước bẩn lên đầu thì cũng chỉ là đầu Tư Không bị bẩn, điều này hắn không thể phủ nhận, cũng không thể thay đổi.
Nhưng lòng hắn vẫn như thường, không có một chút sóng gợn nào nổi lên.
Mà tâm tính sẽ ảnh hưởng đến sắc mặt nên vẻ bình tĩnh của hắn trước đó đều là chân thật, không giả dối.
Hết thảy bởi vì trước đó sau khi tỉnh dậy, sau khi hoài niệm về giấc mộng tại Thủy Lưu trấn, Tư Không đã tự học được cách che giấu đi tâm tình của bản thân.
Chu Phúc cảm thấy hắn khác thường, không sai biệt lắm chính là điểm này.
Tựa như ao nước kia, bùn nước hòa vào nhau liền khiến cho nước đục, muốn lắng đọng, muốn nước trong thì đừng đụng tay chân.
Cứ thản nhiên để bùn tự lắng, nước ắt sẽ không còn đục nữa.
Không chỉ có vậy, Tư Không còn có chuyện ở trong lòng, so với việc hai người diễn trò, chuyện của hắn càng trọng yếu hơn.
Hắn không xác nhận bản thân có gì khác lạ, nhưng Tư Không cảm thấy giác quan cùng sự nhạy cảm của chính mình đã tăng lên.
Mà điều này giúp cho hắn có nhận thức từ sớm, giống như lời của lão giả tóc xám nói, Tư Không đã sớm phát hiện ra hai người.
Không vội vã chào hỏi vì Tư Không có suy tính khác, hắn không biết được hai người ở nơi này có ác ý hay không.
Lâm Tú cũng chẳng nói gì, Tư Không trả lời đương nhiên là theo ý nghĩ và sự cẩn thận của hắn.
Nhìn ra cũng được, không nhìn ra cũng không sao, nơi này là Tự Thiên thư viện cho nên hắn không lo lắng.
Mà đối với những lão cáo già như thế này, Tư Không đương nhiên phải cẩn thận đối đáp.
Đối với thiếu niên khác mà nói, sẽ rất dễ rơi vào tình huống khó xử dẫn đến lúng túng.
Nhưng Tư Không lại không như vậy, trước mọi chuyện, ngoại trừ Tần Cẩn Huyên, hắn luôn là vẻ bình thản, cứ bình tĩnh mà đối mặt.
Hai lão giả đã rời đi, Tư Không đương nhiên có chú ý nhưng cũng chỉ thoáng một lát liền không quan tâm nữa.
Lúc này hắn đang đọc một quyển sách, lần này nội dung ở bên trong lại khiến cho Tư Không cực kỳ kinh ngạc lẫn vui mừng.
Nội dung bên trong vừa khéo lại thỏa mãn với kiến thức Tư Không đang cần thiết, trong này viết chính là lý giải điều huyền bí ẩn chứa trong không khí.
“Thì ra thứ mà ta đã cảm ứng gọi là linh khí..”
Sau một hồi vừa đọc vừa nghiền ngẫm, Tư Không coi như đã có ngộ nhận đối với điều kỳ diệu mà đêm qua hắn đã phát hiện ra.
Quyển sách này giải thích về linh khí, sau khi đọc xong, Tư Không cũng biết thêm được một vài thông tin.
“Linh khí, đối với người tu tiên mà nói, là yếu tố cực kỳ trọng yếu trong quá trình tu hành.
Linh khí càng nồng đậm, đối với Tiên gia tu sĩ mà nói lại như cá gặp nước, nhưng chỉ là cá gặp nước.
Tại bước đầu tiên khi bắt đầu tu luyện, Tiên gia tu sĩ cần nhất chính là linh khí.
Linh khí tồn tại vô hình vô tướng, ẩn trong thiên địa, đồng dạng như không khí, đều có mặt khắp nơi nhưng lại huyền diệu hơn rất nhiều.”
“Mặc dù có mặt khắp nơi nhưng giống như những tầng mây ở trên bầu trời, có chỗ linh khí tập kết lại cực kỳ nồng đậm, có chỗ lại thưa thớt đến thảm thiết.
Hoặc có một vài nơi đặc biệt không tồn tại linh khí, xét theo nhận biết của Tiên gia hay tu sĩ mà nói, những nơi này thường được coi là địa thế đặc thù.
Lại nói, Tiên gia tu sĩ vì sao lại như cá gặp nước khi gặp địa phương có linh khí nồng đậm, trước muốn giải đáp phải nói đến phương hướng tu luyện của bọn họ.”
“Ban đầu, Tiên gia tu sĩ tu luyện đều trong giai đoạn cảm ứng và dẫn dắt linh khí ẩn trong thiên địa.
Quá trình này, Tiên gia tu sĩ sẽ chắt lọc và hấp thụ rồi ngưng tụ linh khí tại đan điền, chuyển hóa thành linh lực dưới dạng khí.
Sau khi thành công hấp thu, linh khí biến thành linh lực cũng lan tràn toàn thân, giúp tươi nhuận thân thể, dung nhập vào tinh thần khiến cho ngũ quan càng thêm nhạy bén.
Giai đoạn này được gọi là Ngưng Khí.”
“Giai đoạn này, cần nhất là nơi có linh khí dày đặc, bổ trợ cho quá trình ngưng tụ càng thêm thông thuận, linh lực và tu vi càng đề thăng.
Nói như cá gặp nước, chính là để so với điểm này.”
“Lại nói như cá gặp nước chỉ là cá gặp nước, điều này có liên quan đến cảm ngộ của một người trong quá trình tu luyện.
Cá gặp nước, chỉ có thể tung tăng bơi lội, nếu không ăn thứ quan trọng như phù du để sống, sẽ dần biến chất cuối cùng chết đi.
Tu luyện đồng dạng đều như vậy, ví tu sĩ như cá, thiên địa linh khí như ao nước, cảm ngộ như phù du đều không quá khoa trương.
Tiên tu có tương quan đến Nho tu, trừ linh khí là trọng yếu, ngoài ra khi tu luyện đều cần dùng Tâm, đều cần dùng Đạo của mình làm gốc.
Khi đạt đến một giai đoạn nào đó trong quá trình tu luyện, giai đoạn này được gọi là bình cảnh, gặp rào cản đột phá, lúc này người tu luyện cần xông quan là được.”
“Chỉ là phá cảnh như thế nào, làm sao để vượt qua rào cản?”
“Tại những cấp độ đầu trong quá trình tu luyện của Tiên gia, chỉ cần thiên địa linh khí, tài nguyên đầy đủ liền có thể một đường tấn thăng.
Nhưng lên đến cấp độ cao hơn, linh khí chỉ là thứ yếu, tác dụng cũng chỉ giúp củng cố và khôi phục tu vi, thứ quan trọng nhất nằm tại chữ ngộ.
Một lần ngộ ra, tu vi sẽ không đột phá theo lẽ thường hay suy tính, giống như cá vượt vũ môn một dạng, khó có thể tin.”
“Ngộ ra đạo của mình, giúp tâm bền vững sẽ thuận lợi xông quan.
Mà đạo mờ mịt, lạc lối trong nỗi lo sợ, khi đột phá sẽ sinh ra tâm ma.”
“Tâm ma sinh ra, quấy rối quá trình đột phá tu vi, dẫn đến đột phá thất bại dễ làm cho tâm cảnh lung lay từ đó tạo ra vết nứt ở trong lòng.
Vết nứt có hao tổn, nhưng đó là chuyện của năm tháng sau này, tựa như một vết thương mãi không khép lại, xúc động sẽ tựa mặt gương kia, mỏng manh vô cùng.”
“Muốn đạo vững chắc, đều nằm ở chữ ngộ, ngộ cái gì không thể nói trước, đó là đạo của từng người.”
“Những điều này, đều là lão phu biết được thông qua một vị bằng hữu đã tu luyện trong năm tháng tĩnh mịch.”
“Người nói, ngộ không đơn giản.
Ta hỏi vì sao lại không đơn giản, khi đó vị bằng hữu này của ta liền trầm mặc không nói nhưng lại mỉm cười.”
“Ta tự tìm hiểu, tự mày mò, cuối cùng tìm ra được một điều.”
“Xét thấy một chữ ngộ này có tương quan đến vấn tâm, tâm không bình khó tập trung ngưng thần, khó lòng hiểu thấu, không thể vấn.
Tập trung bất thành, không thu được cảm ngộ, không hiểu cái gì là đạo, không biết lòng mình muốn gì.”
“Tiên gia mệnh tại trời, Nho gia mệnh tại sách, không thể so sánh nhưng lại có bổ trợ, chỉ là đáng tiếc ít có người có thể đồng tu”
“Ta gọi là Vô Minh Tử, đạo của lão phu không thể nói, vì sao không thể nói.
Bởi khi ngươi nói ra đạo của ngươi thì đó không phải đạo của ngươi, đạo là nằm ở trong lòng, khi tu luyện, nên nhớ linh khí đều là phụ trợ.
“Tu hành, một đường dài không thiếu gian truân, cuối đời của lão phu tưởng như biết hết nhưng cũng chỉ là biết, nhìn lại vẫn cảm thấy vô tri”
“Tóm lại, đều là cái tâm mà thành, tâm ngươi muốn thế nào, đạo của ngươi sẽ theo tâm mà có biến hóa, từ đó thể ngộ ra, đây chính là tu đạo hay nói cách khác là quá trình vấn Tâm của Nho gia ta.”
Tư Không gấp quyển sách lại rồi trầm tư, hắn đã bắt đầu có suy đoán trong lòng.
“Lâm sư hình như biết được một vài chuyện, nếu không vì cái gì có thể biết được ta cần cái gì liền đưa ta đến chỗ cần thiết…?”
Trong lòng Tư Không lúc này lại có suy đoán.
Nhưng suy đoán này khiến hắn phải trầm mặc rất lâu mới khẽ lắc đầu rồi nhẹ thở ra.
“Lâm sư chưa nói, ta cũng không hỏi y, cái này không cần vấn tâm, tự ta tin tưởng..”
Sau khi tự nói trong lòng, Tư Không mới bắt đầu suy ngẫm về những kiến thức mà hắn vừa đọc.
Sách đọc được đều do một tay của người gọi là Vô Minh Tử viết lên.
“Nơi này, có lẽ nào đều là sách của vị Vô Minh Tử tiền bối viết a..”
Nhìn xung quanh, Tư Không nhẹ giọng thì thào, nói xong hắn như nhớ đến điều gì, trong mắt khẽ lóe lên một cái.
“Tiên tu mệnh tại trời, Nho tu mệnh tại sách.. cùng lúc tu luyện hai cái này thì sẽ có biến hóa như thế nào..? Ta đọc cả hai quyển đều có nói qua cả đôi bên đều có liên quan”
Ngẫm ở trong lòng câu nói ban nãy vừa đọc được, trong lòng của Tư Không lúc này hình như đã bắt đầu le lói một cái suy nghĩ.
Chỉ là kiến thức vừa đọc được, Tư Không phải có thời gian hấp thu, sau khi suy tư một lát, hắn liền ngồi xuống tại chỗ, nhắm mắt.
“Trước phải hiểu rõ được những gì ta đọc được, từ đó xác định cho bản thân cách tu hành, là ta quá nóng vội..”
Vừa nhắm mắt, trong lòng thiếu niên tự nhủ.
“Trước tiên là tâm..
Lâm sư nói qua, tâm chỉ đơn giản là tâm nhưng ta hiểu được hai từ đơn giản lại không phải đơn giản.
Đem tâm chia làm hai ngăn, một ngăn ta thấy còn người không thấy, một ngăn ta và người đều thấy, khái niệm này ta sớm đã hiểu được..
Chỉ còn lại tu.
Tu bổ, tại nghịch cảnh giữ đức, đức ở đây có phải là đức hạnh, mặc cho cái gì thương tổn cũng không thể lay động được đức hạnh sao..
Tại thuận cảnh giữ tâm.. điều này giống như đang đi xuôi dòng, lơ là không chú ý cũng dễ bị lật thuyền sao..
Hữu tâm vô đức, bất khả tu, hữu đức vô tâm, dĩ bất khả tu.. hóa ra đều là kiếp nạn.”
Suy ngẫm ở trong lòng một hồi lâu, Tư Không chậm rãi mở mắt ra, trong mắt có một chút thanh minh nhưng nhiều hơn là sự mờ mịt, hắn khẽ lắc đầu thở dài.
Sau một thoáng trầm tư, thiếu niên tiếp tục nhắm mắt xem xét thêm một lần nữa.
Cuối cùng hắn mở mắt ra, trong đôi đồng tử thâm sâu và mênh mông kia lại hiện ra sự kiên định cùng quả quyết, Tư Không thì thào tự nhủ.
“Linh khí, ta cảm ứng được, vấn đề có lẽ nằm ở pháp môn tu hành, cái này liên quan đến Tiên gia..”
“Mà loại thông thấu từ sâu trong linh hồn cùng chữ Vấn khi ta vấn tâm kia có lẽ là hạo nhiên chính khí của Nho gia”
“Tu tiên cần linh khí, Nho tu cần trí thức, cả hai đều cần dùng tâm, đều dùng đạo, đều cần cảm ngộ.. con đường tu hành này ta đã bước chân vào Nho tu, chỉ còn lại Tiên..”
Ánh mắt Tư Không hiện ra sự trầm ngâm, sau một lúc lâu, Tư Không khẽ thở nhẹ.
“Tu luyện là vừa đi vừa tu, điều này có liên quan đến khái niệm tu hành.. ta từng vấn tâm, từng học được rất nhiều điều nhưng vẫn chưa áp dụng được nhiều, cuối cùng cũng chỉ là thùng rỗng..”
Nói xong, hắn cất quyển sách vào chỗ cũ, Tư Không nghiêm nghị chắp tay cúi đầu hành lễ ba lần.
Kiến giải của Vô Minh Tử đối với Tư Không là cực kỳ có ích, hắn lạy ba vái là để tỏ lòng biết ơn đối với kiến thức của đối phương, cho dù chỉ nằm ở trong sách, do Vô Minh Tử viết và để lại.
Sự tôn trọng với người đã bỏ ra tâm tư giúp cho hậu thế có thêm kiến thức, điều này là lẽ nên có, là lẽ nên hiểu, thiếu niên cũng là như vậy.
Sau khi hành lễ, Tư Không nhẹ thở sâu, tiếp tục tìm sách để đọc.
“Tu tiên có lẽ sẽ để sau, lúc này phải tìm cách làm sao dẫn dắt và điều khiển hạo nhiên chính khí của mình, nơi này hy vọng sẽ có..”
Vừa tìm, ánh mắt của Tư Không càng thâm sâu hơn, sau khi lấy xuống một quyển sách, hắn lại tiếp tục đọc.
Thời gian bảy ngày chậm rãi trôi qua.
Vạn Kinh Các của Tự Thiên thư viện là một trong những khu vực được coi là nội tình giúp cho Tự Thiên thư viện có thể đứng vững được trong năm tháng.
Kiến trúc được dựng lên thành hình tháp cao chín tầng, Vạn Kinh Các được bao bọc bởi khu giáo đường cho nên vị trí của nó có thể coi như là trung tâm của khu vực này.
Tầng một đến tầng sáu đa phần là những kiến thức phổ thông đến trung đẳng.
Sách ở nơi này rất nhiều, riêng tầng một đã có hơn vạn quyển sách được đặt gọn gàng trên từng kệ gỗ.
Những cuốn sách này đều được phân làm từng khu vực khác nhau, có từng chủ đề và kiến thức khác nhau được phân ra, giúp cho việc tìm kiếm dễ dàng hơn.
Những tầng này thường xuyên được những nho sĩ cùng thư sinh bên trong thư viện tiến đến để nghiên cứu cùng học tập, tu bổ kiến thức của mình.
Tuy nói rằng đều là những kiến thức phổ thông và trung đẳng nhưng mỗi một quyển nếu đem ra bên ngoài lại giống như kinh thư quý giá, khiến cho những người luôn truy cầu kiến thức cũng phải động tâm.
Tầng bảy trở lên, đều là những bản chép tay, có những nhà đại nho, hiền tài, hiền nhân, thánh hiền để lại, theo từng tầng mà sẽ có cách sắp đặt khác nhau.
Tỉ như tầng bảy, đều là những bản chép tay của những nhà đại nho cho đến hiền tài, tầng tám thì là của hiền nhân.
Còn tầng chín thì chỉ có những lý giải vô cùng thâm sâu của những vị thánh hiền để lại mới có tư cách được lưu giữ tại nơi này.
Dù chỉ có năm trăm bản, nhưng năm trăm bản này lại có bao nhiêu người ở bên ngoài đang không ngừng để mắt mà dòm ngó.
Tư Không vốn không đủ tư cách để lên, bởi từ tầng bảy trở lên đều dành cho những vị phu tử có tiếng, có hiểu biết thâm sâu mới có thể đến nơi này.
Điều này được hắn xác thực qua một lần đọc về lý giải về tu của Vô Minh Tử, thêm vào lão giả tóc trắng có nói qua.
Nhưng Lâm Tú lại dùng thẩm quyền của mình để dẫn Tư Không lên trên này, mục đích của Lâm Tú như thế nào, Tư Không đương nhiên có suy đoán cùng nhận ra.
Giúp hắn tu bổ kiến thức, mài giũa bản tâm để xác định được đạo của mình, đây chính là mục đích của Lâm Tú mà Tư Không đoán được.
Dù sao hắn đã từng vấn Tâm qua một lần, mà Nho gia tu sĩ theo cách nói của Vô Minh Tử thì khi bắt đầu tu luyện, đã gán mệnh cho sách.
Nhưng vị này cũng đã nói qua, đọc mà không ngẫm, không đi thì cũng như ếch ngồi đáy giếng, Tư Không đương nhiên hiểu.
Chỉ là bây giờ thứ hắn cần nhất chính là kiến thức, hắn muốn tu bổ lại cho bản thân để khi bắt đầu chân chính bước chân vào con đường tu hành sẽ có sự nhận biết.
Tựa như một hành trang đã chuẩn bị sẵn, Tư Không cần nhất chính là điều này, đối với kiến thức, hắn chưa bao giờ cảm thấy dư thừa.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 9 |