Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạo nhiên chính khí

Tiểu thuyết gốc · 2956 chữ

Bảy ngày trôi qua, khi mặt trời chưa kịp ló rạng thì Tư Không đã đến Vạn Kinh Các, hắn cứ ở đây cho đến đêm muộn mới chịu trở về.

Bảy ngày này, kiến thức mà Tư Không tiếp thu được là cực kỳ nhiều.

Tỉ như ban đầu hắn đọc được lý giải về tu bổ của Vô Minh Tử, những ngày sau đó Tư Không vẫn không ngừng mài giũa, không ngừng tiếp thu những điều mới mẻ hơn.

Đọc sách, kiến thức là một phần, thực tế mà sở dụng mới là điều quan trọng.

Tư Không đương nhiên biết nên hắn cũng không quá tham lam mà cố gắng nhồi nhét vào đầu.

Hắn cần cái gì liền tìm đọc cái đó, tránh mất thời gian cũng như hao tổn tinh thần.

Nhưng không thể không công nhận, tầng thứ chín đích thực là một nơi cực kỳ có lợi đối với hắn.

Nếu ví như bên ngoài tu chân giới mà nói, ở chỗ này đối với người đọc sách như thiếu niên thì quả thực chính là nơi cất chứa thiên tài địa bảo.

Nói đi vẫn phải nói lại, tựa như Vô Minh Tử đã viết, như cá gặp nước cũng chỉ là cá gặp nước, sách có nhiều, tri thức vô biên nhưng đọc mà không hiểu thì cũng bằng không.

Nhưng điều này lại không thể đánh đồng với Tư Không, hắn có thể kém ở phương diện nào đó nhưng xét riêng về ngộ tính, Tư Không không thiếu cái này.

Hôm nay là ngày thứ tám, ánh bình minh lúc này vẫn chưa kịp lóe rạng thì bóng dáng thiếu niên đã đến trước đại môn của Vạn Kinh Các.

Tựa như mọi khi, cứ đúng giờ là hắn sẽ đến.

“Hạo nhiên chính khí, khởi nguồn tại tâm, lưu dưỡng cũng tại tâm, tâm động khí động, tâm tĩnh dưỡng khí, ngưng thần vi dẫn, dưỡng dục chính tín chính niệm tự thân, bồi dưỡng phẩm hạnh, lấy trí đức làm nền...”

Trước đại môn của Vạn Kinh Các, vừa đến nơi này, trong miệng thiếu niên cũng vừa thì thào một đoạn văn tự.

Sau khi thì thào, ánh mắt của Tư Không khẽ lóe lên, hắn không có dừng lại mà bước nhanh vào Vạn Kinh Các.

Ở bên trong lúc này không có người, nếu có cũng chỉ có hai lão giả mà Tư Không đã gặp trước đó.

Nhị lão vẫn như trước ngồi ở hai góc của tầng thứ chín, bảy ngày vừa qua, hai người liên tục để mắt đến Tư Không, quan sát quá trình hắn học tập.

Lão giả tóc xám nhìn thiếu niên vừa lên trên tầng chín, vừa nhìn vừa nghi hoặc nói.

“Tiểu tử này hôm nay sẽ làm cái gì đây, bảy ngày qua hắn chỉ đọc và đọc..”

“Ngươi hỏi hắn xem..”

Phía đối diện, lão giả tóc bạc nhẹ giọng đáp lời, ánh mắt lão cũng đang nhìn Tư Không.

“Không hỏi, chủ ý này là của ngươi thì ngươi tự đi mà hỏi, lão phu không có cái thói quen tốt đẹp như ngươi..”

Nghe thấy lời của lão giả tóc bạc, lão giả tóc xám bèn cười nhạt rồi chậm rãi lên tiếng.

Lời nói của lão giả tóc xám truyền ra, lão giả tóc bạc không có tỏ vẻ gì mà chỉ nhìn xéo đối phương rồi chậm rãi nói.

“Ừ, tự thân biết khiêm nhường như vậy là tốt, biết điều như vậy trời xanh chắc chắn sẽ ưu ái a..”

“Lão huynh ngươi không nên nói như vậy, ta so với huynh thật sự kém hơn một bậc a, ngay cả tuổi tác cũng vậy, trời xanh ắt ưu ái huynh hơn ta..”

Lão giả tóc xám lại nhàn nhạt lên tiếng, thần sắc vẫn như trước bình thản nhưng ngữ điệu lại pha thêm một ý vị nào đó mà chỉ có hai người mới nhận ra.

Nhị lão gắt gao nhìn nhau một lát, cả hai đều hừ lạnh trong lòng một cái rồi nhìn thiếu niên.

Tư Không sớm đã lên trên tầng chín, hắn như mọi khi cung kính hành lễ chào nhị lão một cái rồi tiếp tục bắt đầu khoanh chân ở chỗ cũ.

Ngày hôm nay, Tư Không không đọc sách, hôm nay hắn muốn chính là một lần thực nghiệm và chắt lọc hết thảy kiến thức trong bảy ngày này.

Từ trong chiếc túi nải của mình, Tư Không lấy ra một cái nghiên mực, một ngòi bút, tiếp đến là một quyển sách.

Quyển sách này là Lâm Tú đã đưa cho hắn trước khi dẫn thiếu niên vào Vạn Kinh Các, đó chính là quyển sách ố vàng.

Nhìn quyển sách ố vàng, Tư Không khẽ hít vào một hơi, hôm nay hắn cũng cần làm một chuyện với quyển sách này.

Nghĩ ngợi một hồi, Tư Không thở nhẹ điều tức lại trạng thái của mình, sau đó hắn liền nhắm mắt.

Tư Không nhắm mắt, trong đầu chậm rãi gợi lại từng kiến thức đã tiếp thu được trong những ngày này.

Tất cả đều có liên quan mật thiết đến hạo nhiên chính khí, sự diễn giải về loại khí này, cách vận dụng của Nho gia..

Hết thảy đều hiện ra.

“Hạo nhiên chính khí, khởi nguồn tại tâm, lưu dưỡng cũng tại tâm, tâm động khí động, tâm tĩnh dưỡng khí, ngưng thần vi dẫn, dưỡng dục chính tín chính niệm tự thân, bồi dưỡng phẩm hạnh, lấy trí đức làm gốc...”

“Thuận theo lẽ thẳng mà dưỡng dục, dùng trí đức bồi dưỡng tại tâm, giúp tâm cảnh vững chắc, khó lay động.

Trong quá trình tu dưỡng, khi sinh ra hạo nhiên chính khí có thể gột bỏ đi nỗi lo ngại trong lòng từ đó tâm tình cũng trở nên quả quyết và can đảm.”

Liên hệ với Đạo, hạo nhiên chính khí bắt nguồn từ tâm nên có thể nói khi sinh ra liền có liên hệ với Đạo của người.

“Đạo của chính mình, nếu có sai trái, biết tự kiểm điểm không hổ thẹn sẽ càng giúp bản tâm được tu bổ.

Tâm vững chắc, Đạo cũng vì vậy mà cứng rắn, tấm lòng càng cương trực hơn.

Điều này cũng ảnh hưởng đến hạo nhiên chính khí, nó cũng theo đó mà không ngừng sinh sôi, không ngừng lớn mạnh, càng ngày càng dồi dào.”

“Tu bổ đều là từ trong ra ngoài, hạo nhiên chính khí ở trong tâm, muốn dẫn dắt kỳ thực rất đơn giản.

Tâm động khí động, tâm tĩnh dưỡng khí, trong động có tĩnh mà trong tĩnh có động, vừa dẫn vừa dưỡng, tu bổ tinh thần càng thêm hiệu dụng.

Dùng tâm mà dẫn, người có hạo nhiên chính khí của mình đều có thể làm được điểm này.

Đơn giản mà nói, người muốn làm việc gì chỉ cần không trái với đạo tâm, không hổ thẹn với lòng liền có thể dẫn động.”

“Trong năm tháng trước đây, có một vị Thánh hiền của Nho gia ta đã từng nói.

Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất.

Điều này ám chỉ về cách dưỡng dụng hạo nhiên chính khí của một người, nghĩa là phú quý không làm rối loạn tâm tính, nghèo khó không làm thay đổi tiết tháo, quyền thế không khuất phục được ý chí..”

“Tựa như tại nghịch cảnh dưỡng đức, tại thuận cảnh dưỡng tâm..

Nho gia ta gán mệnh cho sách, đều lấy trí đức mà tu dưỡng nhưng không phải là ai cũng có thể sinh ra được hạo nhiên chính khí ở trong lòng.

Muốn sinh ra hạo nhiên chính khí, chỉ có thể là người có sự trấn định từ trong ra ngoài.

Cho dù phải đối mặt với mọi cám dỗ hay mối đe dọa lớn nhỏ từ thế giới bên ngoài, người đó vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh, không kinh sợ.

Bình thản đối mặt, không thẹn với bản tâm, hạo nhiên chính khí cũng theo đó mà xuất hiện.”

Sau khi gợi lại, Tư Không mở mắt ra, ánh mắt của hắn lúc này lại trở nên thâm sâu hơn rất nhiều.

Nhìn quyển sách ố vàng ở trước mặt, ánh mắt Tư Không lóe lên rồi đưa tay cầm lấy cây bút, bắt đầu viết.

“Ta tên là Tư Không, sinh ra tại Thác thôn…”

Tư Không hạ bút, trong lòng bình thản không một gợn sóng.

Đây giống như là bản năng của hắn, mà kiến thức trong đầu đều đã bắt đầu được hắn suy diễn và áp dụng.

Ánh mắt của hắn đăm chiêu, tay của hắn vẫn điểm bút, trong đầu cũng chậm rãi hiện ra những đoạn ký ức của mình, ký ức có từ nhỏ đến lớn.

Những đoạn ký ức xuất hiện, Tư Không liền đem toàn bộ hóa thành từng chữ, mượn ngòi bút ghi vào trong quyển sách ố vàng.

Vừa viết, ánh mắt của thiếu niên càng lúc càng trở nên thâm sâu hơn, tựa như một vùng tinh không huyền ảo đang không ngừng luân chuyển.

Đặc biệt hơn chính là trên người của hắn lúc này bất ngờ xuất hiện một chút hào quang nhàn nhạt.

Đạo hào quang này vừa ra, nhị lão liền có chú ý, ánh mắt không có vẻ bất ngờ nhưng lại hơi nheo lại.

Theo thời gian, theo từng chữ hạ xuống, hào quang trên người Tư Không càng lúc càng ngưng kết và phát tán ra nhiều hơn.

Ánh sáng chiếu rọi cả tầng chín của Vạn Kinh Các, sau khi chiếu rọi, toàn bộ tám tầng còn lại của Vạn Kinh Các cũng vì thế mà sáng lên.

Sau khi Vạn Kinh Các phát sáng, từ trên đỉnh tháp bỗng có một tia sáng lóe lên, cuối cùng phóng thẳng lên trên bầu trời, chiếu rọi cả tầng mây trên cao.

Bầu trời của Tự Thiên thư viện đột nhiên có biến hóa, nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì.

“Đây là..?”

Thần sắc của nhị lão đều biến đổi, sau khi kinh ngạc lên tiếng, cả hai đều bước nhanh ra khỏi Vạn Kinh Các rồi nhìn ngóng xung quanh.

Vừa nhìn một lát, sau khi cảm ứng, lão giả tóc trắng liền chau mày, ánh mắt hiện ra sự kinh ngạc rồi khẽ thì thào.

“Chưa có pháp môn tu hành nhưng lại dẫn động thiên địa linh khí, gần như rút đi hai thành linh khí của Tự Thiên thư viện ta, tiểu tử này là cái dạng gì đây…”

“Ta chưa từng thấy người nào chép chữ vào sách lại có thể ảnh hưởng đến xung quanh như vậy..”

Lão giả tóc xám cũng đồng dạng hồ nghi lên tiếng.

Nhị lão nhìn nhau một chút, nhìn thấy sự mờ mịt cùng khó hiểu trong ánh mắt của nhau, cả hai đều trầm mặc, một lần nữa quay về tầng chín Vạn Kinh Các.

Tổ đường Tự Thiên thư viện.

Lâm Tú vẫn luôn chú ý quan sát động tĩnh của thiếu niên, giờ khắc này cảm nhận được biến hóa của Tự Thiên thư viện, y khẽ mỉm cười.

“Đứa nhỏ này..”

Trong mắt Lâm Tú xuất hiện hồi ức, sau một thoáng trầm tư, y liền khẽ nhích người rồi biến mất.

Tự Thiên Tử vẫn luôn ở trong tổ đường, khi chú ý đến ánh mắt của Lâm Tú, trong lòng lão cũng có sự cảm thán.

“Nếu không phải năm đó… làm sao khổ như vậy a, một đời Thánh Sư..”

Trong lòng Tự Thiên Tử khẽ thở dài, nói xong lão liền nhắm mắt không có hành động gì.

Vạn Kinh Các, tầng chín.

Tư Không vẫn ngồi ở một chỗ, ánh mắt đăm chiêu, trong lòng không minh.

Tay hắn vẫn điểm bút viết từng câu, từng chữ vào quyển sách ố vàng trước mặt.

“Mười tuổi, ta được đề cử đến Tự Thiên thư viện…”

Từng đoạn ký ức trong năm tháng đã qua của mình, từng đoạn từng hình ảnh không ngừng hiện ra.

Theo ý niệm của Tư Không, toàn bộ đều được viết ra.

Trong lúc viết, Tư Không đương nhiên cũng có cảm nhận đối với một màn vừa xảy ra.

Chỉ là lúc này hắn chưa thể phân tâm nhị dụng, Tư Không chỉ có thể suy đoán là hạo nhiên chính khí của mình tràn ra.

Lòng hắn vẫn tĩnh lặng, ánh mắt vẫn như trước thản nhiên, hắn cứ tự nhiên mà viết, tự nhiên mà cảm nhận.

Lâm Tú đứng ở phía sau nhìn thiếu niên đang không ngừng viết vào quyển sách ố vàng, ánh mắt y có sự kinh ngạc, cũng có cảm thán và một chút vui mừng.

Tư Không đương nhiên không phát hiện Lâm Tú đang đứng sau lưng.

Bởi lúc này toàn bộ sự tập trung của hắn đều rơi vào cây bút, rơi vào những dòng ký ức của bản thân, hết thảy... hết thảy.

“Ta trở về nhà sau một năm học tại Tự Thiên thư viện..”

Tư Không đăm chiêu, ánh mắt thâm sâu hiện lên từng tia hồi ức.

Trong lúc viết, hắn cũng gợi lại kí ức của chính mình tựa như một người ngoài ngóng nhìn chuyện của bản thân.

Viết một hồi lâu, trong mắt của hắn hiện ra vẻ nhớ nhung, trong lòng càng nhiều hơn sự ấm áp khiến cho ánh mắt của hắn bỗng hiện ra sự nhu hòa.

Hắn suy cho cùng vẫn là thiếu niên.. Tư Không, hắn nhớ nhà.

Sau một năm trở về, Tư Không quay lại thư viện cũng đã gần năm năm.

Năm năm chưa trở về, đương nhiên thiếu niên là có sự nhớ mong đối với quê nhà.

Chỉ là hắn luôn vì sự kỳ vọng của phụ mẫu, ngày ngày lấy việc đèn sách ra, không ngừng học tập.

Nhớ vẫn nhớ, nhưng tương lai vẫn phải gây dựng, đem sự nhớ mong này hóa thành động lực giúp cho bản thân không ngừng tiến bộ.

Vốn sinh hoạt của hắn năm năm là vậy nhưng vì những lần nằm mộng lại khiến cho suy nghĩ của thiếu niên đã có phần cải biến.

Cải biến, nhưng cũng coi như là một phương hướng mà Tư Không đã bắt đầu xác định cho mình.

Hắn không biết tương lai sẽ thế nào nhưng Tư Không sẽ phải đi tìm hiểu hết thảy mọi chuyện của bản thân.

Mà lúc này, khi gợi lại năm tháng tuổi thơ, gợi lại một lần về nhà lại khiến cho Tư Không cảm thấy rất nhớ nhà.

Hắn nhớ phụ mẫu, nhớ muội muội, nhớ khung cảnh quen thuộc ở Thác thôn, nhớ căn nhà tranh đơn sơ mà ấm áp kia.

Người nào cũng vậy, đều có một nơi được gọi là tuổi thơ, nơi cất chứa sự vô tư hồn nhiên của những tháng ngày vô lo vô nghĩ.

Thiếu niên cũng là như thế, chỉ là trong lòng hắn có rất nhiều chuyện, mặc dù vẫn là thiếu niên nhưng sớm đã không giống như thiếu niên nữa.

Lúc này sau khi hoài niệm, trên gương mặt của Tư Không lại hiện ra vẻ ôn hòa, ẩn ẩn một chút phiền muộn không rõ.

Hắn nhớ đến khi bản thân bị trúng độc, phụ thân không quản gió tuyết, không ngại bệnh trong người, một đường đi tìm tiên nhân cứu hắn.

Khi đó chỉ là mộng nhưng khi tỉnh dậy nhìn thấy Dược Minh, Tư Không đã hiểu rõ hết thảy đều đã diễn ra.

Đối với tình cảm mà phụ thân dành cho mình, thiếu niên đương nhiên cảm thấy rất ấm áp nhưng cũng có một chút đau lòng.

Ấm áp vì tình thương mà cha dành cho mình.

Đau lòng bởi vì khi đó sức khỏe của cha hắn chỉ vừa mới khôi phục.

Cha hắn cũng không phải là người ít nói, chỉ vì là nam nhân nên tình thương sẽ không thể hiện nhiều qua lời nói mà sẽ dùng hành động để thể hiện nhiều hơn.

Đem hành động nói cho con cái của mình biết, mặc kệ cái gì gió tuyết, mặc cái gì nắng mưa, nhân gian khắc nghiệt, cứ yên tâm ở sau lưng, cha sẽ vì con mà che chở.

Thân là con cái, Tư Không đương nhiên nhận thức, đối với tấm lòng của người, hắn cảm thấy ngoài sự ấm áp ra có lẽ không còn từ nào để diễn tả.

Lúc này khi nghĩ lại hết thảy, sống mũi của Tư Không có chút bồi hồi, trên gương mặt thanh tú cũng khẽ lộ ra một nụ cười.

Một nụ cười chân thành, có sự nhớ mong và một chút thân thương.

Cha mẹ thương con cái, Tư Không đương nhiên cũng thương phụ mẫu.

Tình cảm này không phải thứ mà hắn cảm nhận được khi ở bên cạnh Tần Cẩn Huyên, tình cảm này Tư Không cảm thấy còn thiêng liêng hơn.

Tình cảm gia đình, tại thế gian không tình cảm nào có thể so sánh, đó là sự tin tưởng tuyệt đối lẫn nhau.

Là sự hy sinh vô điều kiện của phụ mẫu, bao dung lẫn nhau trong sự ấm áp đến từ tấm lòng chân thành của mỗi thành viên.

Hết thảy, đều được gọi là gia đình.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.