Đến Tự Thiên thư viện
Sau khi nhu thuận gật đầu, cô bé liền dẫn theo Tư Không đến một góc nhỏ nằm trong một con phố cách quán ăn không xa.
Vừa đến nơi, Tư Không liền thấy một cái lão nhân gầy yếu ngồi khoanh chân ở đó, trước mặt là một chiếc bát sứ đã sứt mẻ, dường như là đang ăn xin.
Chỉ là dòng người qua lại hình như không thèm để ý, mặc cho lão nhân này ngồi đó như vô hình.
Tiểu Như dẫn Tư Không đến nơi này, khi vừa đến cô bé liền nhanh chân chạy về phía lão nhân, một bộ dáng rất là vui vẻ.
-Gia gia, tiểu ca ca này là người tốt, huynh ấy đã mua bánh cho Tiểu Như ăn, tiểu ca ca còn mua cho gia gia nữa nha..
Nhào vào lòng lão nhân gầy yếu kia, Tiểu Như không ngừng quơ quơ chiếc bánh trong tay, hồn nhiên mà khoe khoang khiến ánh mắt của lão nhân này hiện ra vẻ cưng chiều.
Mỉm cười vuốt tóc đứa trẻ, sau một hồi lão liền nhìn Tư Không.
Vừa nhìn đến, ánh mắt của lão nhân này hơi khựng lại nhưng cũng rất nhanh đã mỉm cười rồi nói.
-Thiếu niên, đa tạ ngươi..
-Lão nhân gia người xin đừng khách khí, cái này cho người..
Nghe được lời nói của lão nhân, Tư Không nhẹ lắc đầu rồi đáp lời, đồng thời hắn cũng đưa một chiếc bánh còn lại cho lão.
Gia gia của Tiểu Như ngơ ngẩn nhìn chiếc bánh. Thật lâu sau lão khẽ lắc đầu cười cười, ánh mắt có chút thâm ý nhìn Tư Không một cái rồi nói.
-Thiếu niên, ta tặng ngươi một câu. Lòng người như nước chảy, có động có tĩnh, động mà tĩnh, tĩnh nhưng lại động, giữ được tĩnh trong động nói khó khăn nhưng lại vô cùng đơn giản, đều tại mình..
Tư Không yên lặng lắng nghe, dường như đã hiểu ra điều gì liền chắp tay hành lễ.
-Tiểu sinh xin thụ giáo..
Lão nhân thấy Tư Không như vậy liền mỉm cười, chỉ là nụ cười của lão bỗng hơi khựng lại rồi kinh ngạc nhìn Tư Không.
Như có điều suy nghĩ, lúc này Tư Không thò tay vào vạt áo trước ngực, trước ánh mắt ngạc nhiên của lão nhân, hắn liền đặt vào trong chiếc bát sứ một xâu tiền.
Sau khi làm xong, Tư Không không nói thêm gì chỉ hành lễ thêm một cái rồi xoay người rời đi.
Nhưng chưa đi được bao xa, phía sau lưng bỗng có một âm thanh non nớt mang theo vẻ hối hả vọng đến khiến bước chân của hắn hơi khựng lại rồi quay lại ngóng nhìn.
Nhìn đến, là Tiểu Như đang chạy theo.
-Tiểu ca ca, gia gia bảo Tiểu Như đưa cái này cho huynh nè..
Tiểu Như chạy đến chỗ Tư Không rồi thanh thúy cười nói, đồng thời cũng đưa vật đang cầm ở trong tay lên cho Tư Không.
Tư Không có chút ngạc nhiên nhìn lại, hắn chưa vội nhận mà nhìn Tiểu Như rồi hỏi.
-Tiểu Như, cái này là cái gì?
-Vòng tay đó a.. Gia gia nói với Tiểu Như là ca ca tốt bụng hãy nhận lấy cái vòng này, còn có cái này nữa..
Tiểu Như hồn nhiên đáp lời, trên tay nàng có hai món đồ. Món đầu tiên là một chiếc vòng tay được bện bằng dây vải cùng với ít cỏ khô mà thành, còn lại chính là xâu tiền của Tư Không.
Kinh ngạc nhìn hai món đồ, lát sau Tư Không cầm lấy chiếc vòng tay, hắn nhìn Tiểu Như rồi cười nói.
-Ta lấy cái vòng này nha, còn tiền này Tiểu Như cứ cầm để mua bánh màn thầu cho gia gia và mình nhé.
Thấy Tư Không nhận chiếc vòng tay, Tiểu Như liền hiện ra vẻ cao hứng vô cùng hồn hiên, nàng khẽ nhăn mũi lại rồi truyền ra lời nói đắc ý của mình.
-Cái vòng này là muội làm đó nha.. huynh thấy có đẹp không?
-Đẹp, Tiểu Như rất khéo tay đó..
Tư Không cười cười rồi đáp lời. Nhìn bộ dáng phấn khởi của Tiểu Như, hắn lại nhớ đến Tiểu Nguyệt của nhà mình, trong mắt lại càng ôn hòa hơn rồi xoa đầu cô nhóc một cái.
Tiểu Như bày ra vẻ dương dương đắc ý rồi chống nạnh, một lát sau cô nàng như có điều suy nghĩ liền nhìn Tư Không rồi thấp giọng hỏi hắn.
-Tiểu ca ca, sau này chúng ta có thể gặp lại không? Muội.. muội ở dưới này..
Nghe được lời của Tiểu Như, Tư Không như hiểu được suy nghĩ của nàng, lúc này hắn khẽ cúi người rồi mỉm cười nói.
-Tiểu Như ngoan, thời gian sau ta sẽ lại đến, khi đó lại mua bánh cho muội a. Cố gắng hảo hảo chăm sóc bản thân và gia gia nha..
-Huynh phải giữ lời đó.. Nếu không.. ta, ta không cho huynh chiếc vòng kia nữa..
Nghe Tư Không nói, Tiểu Như liền nhìn hắn rồi ngập ngừng nói, ánh mắt tròn xoe ngây thơ lại có rất nhiều sự mong đợi. Vừa nói nàng vừa chỉ vào chiếc vòng trên tay Tư Không, giọng nói ngây thơ nhưng lại có sự quả quyết.
Chú ý ánh mắt của Tiểu Như và lời nói của nàng, Tư Không bỗng nhiên bật cười ra tiếng rồi đeo chiếc vòng vào một bên tay. Sau khi đeo xong hắn lại quơ quơ lên rồi truyền ra lời nói chọc ghẹo.
-Như này là không đòi được nữa a, được rồi ta hứa với muội..
Nghe Tư Không khẳng định lời nói của hắn, Tiểu Như liền hì hì cười một tiếng rồi gật gật đầu liên tục.
Lát sau, Tiểu Như không nói thêm gì nữa mà tung tăng quay về góc nhỏ của mình và gia gia, bộ dáng rất vui vẻ như đã đạt được điều mong muốn.
Tư Không mỉm cười, hắn cũng trở về quán ăn. Với chuyện này hắn không biết mình làm đúng hay sai nhưng đối với một đứa nhỏ mà nói đương nhiên Tư Không sẽ chẳng muốn lừa gạt.
Đã hứa đương nhiên sẽ phải làm, thiếu niên cũng cần hiểu được điều này.
Ngồi lại trên bàn, Tư Không chào Lâm Tú một cái rồi bắt đầu ăn. Tư Không chậm rãi ăn, không vội vã, dường như hắn đang có điều suy nghĩ.
Lâm Tú nhìn thiếu niên, thật lâu sau y lên tiếng hỏi hắn, ánh mắt hiện ra chút ý tứ.
-Tư Không, vì sao con lại giúp tiểu cô nương kia..?
-Lâm sư, giúp người đều phải cần có một cái lý do mới có thể ra tay sao..?
Đang ăn, Tư Không nghe Lâm Tú hỏi mình liền hơi suy nghĩ rồi hỏi ngược lại.
Nghe Tư Không hỏi, Lâm Tú liền cười cười rồi khẽ lắc đầu như đang cảm thán.
Chú ý thấy biểu hiện của Lâm Tú như vậy, Tư Không bỗng nhớ lại hành động ban nãy của mình và lời nói của vị tiểu nhị kia. Sau một hồi suy tư, chẳng biết hắn đã nghĩ gì liền thấp giọng lên tiếng.
-Lâm sư, người muốn nói con đang lãng phí khi giúp một một người ăn mày phải không? Theo con thấy bản thân làm như vậy là không sai, nhân chi sơ tính bản thiện đều đã được học. Lòng người đôi khi còn lãng phí hơn tiền bạc nếu không biết dùng đúng chỗ..
Sau khi nói xong hắn liền nhìn Lâm Tú, trong mắt không có một chút dao động nào. Hắn đương nhiên hiểu mình đã làm gì nên sẽ không cảm thấy hối hận.
Nghe Tư Không nói, ở một bên Lâm Tú bỗng hiện ra vẻ bất ngờ rồi không khỏi ngẩn ra, lát sau trên mặt Lâm Tú bỗng hiện ra một nụ cười rồi không ngừng gật đầu.
Lát sau Lâm Tú thâm ý nhìn thiếu niên, y như có vẻ nhớ lại rồi truyền ra lời nói.
-Không nhi, nếu không ngại thì từ giờ về sau con sẽ là môn đồ của Lâm Tú ta, ta sẽ trở thành lão sư của con. Vi sư sẽ giúp con nhìn nhận nhiều hơn về cái thế gian này, sẽ tận lực trợ giúp, thế nào?
Nghe lời nói của Lâm Tú, Tư Không bỗng hiện ra sự ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã trầm mặc suy tư, thật lâu sau hắn trịnh trọng nhìn Lâm Tú rồi cúi đầu cung kính nói.
-Lâm sư, Tư Không con có nhiều thiếu sót, được người nhận làm môn đồ đây là phúc của con..
Một đường đi đến, ba ngày chỉ điểm giúp hắn có rất nhiều ngộ nhận, Tư Không hiểu được ân huệ này cũng là cơ hội của chính mình, vì vậy hắn liền không ngại mà đồng ý.
Nhìn thiếu niên, Lâm Tú mỉm cười rồi gật đầu, vẻ cảm khái trong mắt càng hiện rõ hơn nhưng ẩn ở bên trong là sự ôn hòa.
Hai người rất nhanh đã rời khỏi quán ăn mà tiếp tục lên đường, Tư Không đã sớm ra xe ngựa bởi Lâm Tú muốn trả tiền.
Lúc này chú ý đến quầy thanh toán, chẳng biết Lâm Tú đã nói gì với vị tiểu nhị kia khiến cho gã có chút khó xử nhưng rồi cũng gật đầu như đã đồng ý
Mọi chuyện sau khi xong xuôi, Lâm Tú đã trở về xe ngựa cùng thiếu niên, tiếp tục lên đường.
Ngồi ở bên cạnh hắn, Lâm Tú bỗng truyền ra lời nói.
-Không nhi, biết vì sao ta lại hỏi con như vậy không..?
Tư Không yên lặng như đang suy tư, hắn chưa trả lời vội.
Nhìn con phố đang chạy dọc phía ở hai bên, tại đó cũng có những hoàn cảnh tương tự như Tiểu Như. Sau khi nhìn một hồi hắn liền thu lại tầm mắt rồi trả lời Lâm Tú.
-Lão sư, là người đã thử lòng con..
Nghe câu trả lời của thiếu niên, Lâm Tú nhẹ nhàng vỗ vai hắn một cái rồi mỉm cười. Một lát sau ánh mắt của Lâm Tú hiện ra vẻ cảm khái cùng một chút ý vị rồi chậm rãi lên tiếng.
-Vết mực của nhân gian có hai màu thủy mặc, thủy là thái bình, mặc là khổ nạn. Khổ nạn có thể gọi là khổ hải, bởi nước không bao giờ cạn nên nhân thế vẫn phải cầu sinh mà tồn tại..
-Không nhi, nghĩ một chút về chuyện con vừa làm. Ta đồng ý với quan điểm của con về lòng người nhưng nên nghĩ bao quát hơn một chút, con nghĩ xem nếu đổi lại là chuyện bất ngờ xảy ra thì con sẽ xử sự như thế nào..?
Tư Không trầm mặc, cái trước hắn có thể không hiểu nhưng cái sau hắn đương nhiên hiểu Lâm Tú đang nói gì.
Thấy thiếu niên không đáp, Lâm Tú không có vẻ khó chịu nào mà ngược lại ôn hòa vỗ vai hắn rồi tiếp tục nói.
-Ta biết con có suy nghĩ riêng của mình chẳng qua con nên hiểu một điều. Giúp người là lòng tốt nhưng cái tốt này đôi khi sẽ mang đến điềm xấu cho bản thân, trong mọi chuyện cần phải cân nhắc trước sau và đúng sai, từ đó sinh ra nhận thức cho mình rồi mới hành động, đây không phải ích kỷ mà là tính cho người cũng như tính cho mình, đều phải có một đường lui, con hiểu không?
Lời nói của Lâm Tú chậm rãi rơi vào tai của thiếu niên khiến hắn lại có thêm ngộ nhận, sau khi liên hệ cùng chuyện mà bản thân đã làm, Tư Không dường như đã hiểu ra.
Nhìn Lâm Tú, Tư Không không nói nhưng lại cung kính cúi đầu. Thấy như vậy Lâm Tú nhẹ lắc đầu rồi mỉm cười.
Y cũng không nói thêm điều gì, đây đã là thói quen trong ba ngày qua. Sau khi chỉ điểm cho thiếu niên, Lâm Tú sẽ yên lặng để cho hắn tự suy nghĩ.
Xe ngựa vẫn chậm rãi di chuyển trên một con đường đến một ngọn đồi cực lớn. Tại đó khi đưa mắt nhìn đến có thể thấy phảng phất những tòa kiến trúc vô cùng cổ xưa.
Ví như tòa tháp chín tầng được đặt sừng sững ngay ngọn đồi như là vị trí trung tâm, tòa tháp rất lớn cũng rất nổi bật nên dễ nhận biết được, tuy nói là nằm trên ngọn đồi nhưng dọc theo đường đi dành riêng cho xe ngựa để tới trên thư viện chỉ mất hơn một khắc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đích đến của cuộc hành trình này đã điểm. Giờ khắc này ánh vào trong mắt của thiếu niên là một không gian vô cùng cổ kính và thanh tịnh, đặc biệt là toàn tháp chín tầng ở phía xa xa.
-Đến nơi rồi, có thấy tòa tháp kia không, đó là căn cơ của cả thư viện chúng ta. Tháp kia tên là Vạn Kinh Các, tại đó có rất nhiều điển tịch chép tay về những lời giáo lý của các đời đại nho ra vào thư viện, những tao ngộ về nhân thế của các tiền bối để lại, sau này con hãy tới đó tìm hiểu không vội a..
Theo chân Lâm Tú đi vào bên trong, bên tai của hắn cũng nghe được những lời giới thiệu của y về Tự Thiên thư viện.
Tư Không kinh ngạc ngóng nhìn, cảnh quan tại thư viện trong mắt của hắn lại không giống như bên ngoài. Trong cảm nhận của hắn, ngoại trừ vẻ thanh tịnh và cổ kính còn ẩn ẩn có một cảm giác thoát tục không giống như bên ngoài.
Một hồi sau, Lâm Tú dẫn Tư Không đến khu ký túc dành cho thư sinh, ngóng nhìn một chút, Lâm Tú chỉ tay vào bên trong rồi nói.
-Đây là ký túc của thư sinh, ta đã sớm báo danh cho con. Trưởng lão phụ trách ở bên trong đã sớm nhận biết, cứ vào đó nhận phòng là được..
Tư Không nhìn khu ký túc, thật lâu sau như có điều suy nghĩ, hắn liền nhìn Lâm Tú rồi nói.
-Lão sư, Trong thư viện còn nơi nào khác có thể ở không..?
Lâm Tú nhìn Tư Không, câu hỏi của thiếu niên đương nhiên y hiểu. Sau khi suy nghĩ, Lâm Tú nhìn về phía đằng xa rồi khẽ gật đầu.
Lại nhìn Tư Không, Lâm Tú cười nói
-Không muốn ở đây sao, ta nhớ hình như có một gian nhà tranh gần đây nhưng lâu rồi không ai đến ở nên có chút bụi bẩn, đi theo ta..
Sau khi nói xong, Lâm Tú liền xoay người rồi đi về một hướng, Tư Không đương nhiên là theo sau.
Theo bước chân của Lâm Tú mà đi, Tư Không đi lên trên một ngọn đồi tre gần đó, đi thêm một đoạn đường khoảng năm mươi trượng, trước mắt của hắn là một căn nhà gỗ nhỏ, vô cùng đơn sơ.
Phòng không lớn nhưng cũng đầy đủ tiện nghi, vì là lâu rồi không ai lên ở cho nên có chút bụi bặm cùng lá khô. Gần đó còn có một con suối nhỏ có thể lấy nước, xung quanh tre mọc nhiều nhưng chỗ này có rất nhiều đường đi nên cũng không có cảm giác vắng vẻ, điểm đặc biệt là cực kỳ an tĩnh.
Tư Không dọn dẹp một chút, không thể không nói nơi này mặc dù bụi bặm cùng với lá tre khô rất nhiều nhưng sau khi quét xong, một căn nhà tranh cực kỳ mỹ lệ hiển lộ ra hình dáng vốn có của nó.
Sau khi dọn dẹp một hồi, nhìn xung quanh đã có sự ngăn nắp và sạch sẽ. Lúc này Lâm Tú mỉm cười nhìn thiếu niên rồi nói.
-Không tồi, có vẻ vẫn còn rất tốt, Không nhi con tự thu xếp, ta còn có chuyện cần làm nên phải trở về, có chuyện gì cứ đến khu dành cho phu tử tìm ta..
-Lão sư người vất vả, còn lại tự thân đệ tử có thể làm được..
Tư Không cung kính đáp lời. Nghe thiếu niên nói, Lâm Tú nhẹ gật đầu rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Lâm Tú, một hồi lâu Tư Không lại quay lại ngôi nhà, tiếp tục dọn dẹp.
Ánh hoàng hôn lấp lóe, sắc trời dần trở về ban đem. Tại căn nhà tranh trên ngọn đồi tre bỗng tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp của cây nến được thắp lên.
Tư Không nhìn về phía khung trời xa xa như đang nhìn ngóng bầu trời quen thuộc nơi quê nhà, trong ánh nến bập bùng, trong đêm đen tĩnh lặng, từ căn nhà tranh nhỏ lúc này lại có một tiếng thở nhẹ như hòa vào làn gió khẽ truyền ra.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 10 |