Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái gì là Đạo ?

Tiểu thuyết gốc · 2900 chữ

Tự Thiên thư viện, một trường học nằm trên mảnh đất rộng lớn ở phía Đông Nam Thụy châu của Thiên Hồng quốc. Danh tiếng truyền khắp trong vùng, ngay cả những quốc gia láng giềng xung quanh đều nghe đến.

Tương truyền, người quanh vùng thường hay truyền tai nhau một câu chuyện. Rằng hơn ngàn năm về trước, khi Hoàng triều của Thiên Hồng quốc còn chưa được lập nên thì thư viện này đã tồn tại.

Không có người xác thực nhưng khi bước vào bên trong để nhìn ngóng quang cảnh, đa phần người ta sẽ cho là sự thật.

Dấu chân của người ra vào thư viện hay gió bụi của năm tháng phủ dày lên từng kiến trúc, mái ngói hay là những con đường lát đá mọc đầy rêu của Tự Thiên thư viện đều có thể xem như là minh chứng cho lời truyền tai này.

Cổ xưa theo dòng thời gian nhưng lại không bị mài mòn như những kiến trúc khác. Ngược lại dưới lớp bụi của tuế nguyệt, theo thời gian càng lúc lại càng khiến Tự Thiên thư viện có nét cổ kính và trang nghiêm hơn.

Cũng có đồn đãi cho rằng Tự Thiên thư viện được một tay của một vị tiên nhân dựng lên. Thời gian sau, người này liền rời đi và lưu lại cho thế nhân.

Tuy nhiên những lời đồn đãi này, trong năm tháng đều bị biến đổi bởi nhận thức cùng miệng lưỡi của nhiều người. Hết thảy bởi vì không ai có thể chứng minh hay còn có người thọ cả ngàn năm để nói ra chân tướng phía sau.

Cũng có thể chân tướng đều được ghi vào trong một cuốn điển tịch nào đó nhưng dưới năm tháng vô tình, toàn bộ đều đã bị lưu lạc trong dòng cổ sử xa xưa kia.

Đường đến Tự Thiên thư viện chỉ có một. Xuyên qua con đường đất chính là dãy bậc thang bằng đá, từng bậc nối tiếp nhau dẫn đến cửa chính của thư viện, số lượng chính là ba trăm sáu mươi mốt bậc.

Kiến trúc cổ xưa được phân ra từng khu riêng biệt nhưng lại có sự gắn kết không khiến người ta cảm thấy rời rạc. Đều nối tiếp với nhau tạo thành hình dáng của một cái thư viện to lớn trong mắt thế nhân.

Nhưng ngàn năm không phải ngắn, lớp bụi của năm tháng hay là lớp rêu xanh phủ dày trên từng trụ gỗ và mái ngói và từng chi tiết bên trong khiến cho sự trang nghiêm và cổ kính của thư viện lại thêm vẻ tang thương và cổ hũ hơn nhiều phần.

Cổ thụ lâu đời trồng san sát xung quanh thư viện, dọc theo bậc thang bằng đá có thể thấy được nhiều thảm thực vật cùng một ít giả sơn tạo nên một quang cảnh cực kỳ tú lệ. Mà ngay trung tâm của quảng trường tồn tại một gốc cổ thụ cực kỳ to lớn cao gần năm mươi trượng, thân cây phải hơn hai mươi người lớn mới có thể ôm trọn.

Trên quảng trường. Giờ phút này lại có rất nhiều người đang tụ tập, bọn họ xếp thành hàng vô cùng nghiêm chỉnh.

Nhìn trang phục và bộ dáng đều là những thư sinh trẻ tuổi, vẻ mặt của từng người đều hiện ra sự nghiêm nghị, ánh mắt cung kính đều nhìn về một phương hướng.

-Giờ lành đã điểm..

Một vị trung niên có tướng mạo cùng nét mặt có vẻ nghiêm nghị bỗng nhiên cao giọng hô lớn.

Dáng người cao ráo, bộ trường bào nho nhã màu xám trắng khẽ phất phơ theo gió, giọng nói của y cất lên vang vọng toàn quảng trường.

Người này tên là Mạc Thi, là một trong những vị phu tử dạy học tại Tự Thiên thư viện. Lúc này y đứng ở trên bậc thềm đưa mắt đối diện với hơn một trăm thư sinh ở phía dưới.

Phía sau y là một dãy bàn ghế, ngồi ở đó cũng những vị phu tử khác nhưng tuổi tác lại không đồng nhất. Ví như ông lão khoảng tầm hơn sáu mươi tuổi đang ngồi nói cười với một vị nam tử trung niên bên cạnh.

Còn có một lão giả tóc bạc mặc bạch y đang nhắm mắt ngồi ở giữa. Ánh mắt của những người khác khi nhìn đến lão giả này đều không che dấu được sự cung kính.

Thư viện Tự Thiên rất lớn nên quảng trường cũng vô cùng rộng rãi. Dù có hơn trăm người đứng ở đấy nhưng vẫn còn chừa ra rất nhiều khoảng trống.

Giờ khắc này, sau khi quét mắt nhìn khắp quảng trường, Mạc Thi lại một lần nữa lên tiếng, thần sắc vô cùng nghiêm túc.

-Đại lễ tế bái tổ đường hằng niên của thư viện ta mỗi năm một lần. Cầu phúc cho những anh tài trẻ tuổi của thư viện ta, trí cao như sơn tâm rộng như hải.. Nối theo bước chân của tiền nhân, định cho mình một con đường không thẹn với lòng, không trái với nhân đạo..

-Nhất triều Thiên, nhị triều Địa, tam triều Nhân.. Tam bái..

Giọng của Mạc Thi rất lớn, ẩn chứa vẻ thành kính và chí nguyện của y. Âm thanh như có như không lại cộng hưởng với những người xung quanh.

Những người đang ngồi ở dãy bàn ghế đều đứng dậy theo tiếng hô bái, đều cung cúi đầu hành lễ vào trong Tổ đường. Vẻ mặt từng người đều có sự cung kính với những linh bài đang được đặt trong Tổ đường kia.

Trên tay mỗi người đều có một cây hương đang cháy, mùi hương tỏa ra khiến cho bầu không khí của đại điển tế bái tổ đường càng thêm vẻ trang nghiêm hơn.

Tự Thiên thư viện, ngay cả những mạch hệ tại hoàng triều cũng phải gửi gắm hậu nhân đến nơi này để theo học. Hết thảy đều vì danh tiếng nhưng chất lượng đào tạo của nơi này mới là điều mà mọi người để tâm.

Trong năm tháng đã qua, từ trong thư viện đã đi ra rất nhiều bậc đại nho cũng như văn bá có danh tiếng. Toàn bộ lịch sử, nguồn gốc hay nội tình, nghe nói đều được giữ lại trong tòa tháp chín tầng ở trung tâm thư viện.

Tế bái chỉ trong nửa tuần hương, rất nhanh mọi người ở đây đều được ổn định lại vị trí, Mạc Thi xong việc liền lui người lại, ngồi ở một bên.

Năm nào cũng diễn ra đại lễ như thế này, dường như là một truyền thống của cả thư viện để tưởng nhớ người thành lập và những người đã duy trì đạo thống.

Lịch sử hay tục lệ đều được truyền lại, đương nhiên phải luôn giữ gìn và duy trì mới có thể không bị mai một hay biến chất.

Tiếp theo những bậc đại nho của Thư viện lại bắt đầu giảng giải cho những thư sinh bên dưới về những vấn đề nan giải trong quá trình học tập hay là những tao ngộ trong cuộc sống.

Năm nào cũng vậy, đây đã là truyền thống được định ra từ khi thư viện lập ra.

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua.

Sau một hồi đối đáp với những câu hỏi của thế hệ trẻ bên dưới, những phu tử ngồi bên trên đều không ngừng gật đầu tán thưởng.

Có những nghi vấn mang theo nguyện vọng cao cả, có những câu hỏi khiến bọn họ phải liên tục trao đổi với nhau.

Lòng hiếu học của lớp trẻ lại khiến cho không khí có thêm phần cao trào. Dù có nhiều người đặt ra vấn đề nhưng không làm hỗn loạn buổi lễ mà đều rất có trật tự.

Ví như lúc này có một vị phu tử tuổi cũng hơn sáu mươi nhưng đôi mắt lại rất sáng. Y chắp tay sau lưng đứng đó cao giọng giải thích nghi vấn của một vị thư sinh bên dưới.

Vấn đề mà vị thư sinh kia đặt ra đều liên quan đến cuộc sống.

-Ta không dám nhận là thông thái hay đã nhìn thấu được bởi con người đều tồn tại khiếm khuyết. Ta nói ra chỉ là ánh mắt của ta nhìn được, còn trò phải tự dùng mắt của chính mình đi nhìn ngắm núi sông, gặp gỡ nhiều người mới thấy thế gian ra làm sao..

-Thế gian vô thường nhưng cũng là một hòn đá mài dao giúp bản tâm sinh ra sự kiên cường. Nền móng cho đại nghiệp sau này đều phụ thuộc vào cách nhìn nhận thế sự của chính mình a..

-Thế gian lắm điều phức tạp. Sau khi rời Thư viện, đi ra ngoài kia trò sẽ gặp được vô số thứ mà trong sách thường ghi là nhân sinh, cũng có những điều mà Thư viện chưa chắc đã có mà cho người được.. Đó là đạo lý ở ngoài sách, trò hiểu không?

Y không nói rõ ràng mà chỉ vạch ra cho vị thư sinh kia một nét. Đến trình độ của vị này đều hiểu rõ, người khác biệt nhân sinh cũng khác biệt, đều có cảm ngộ riêng không có một ai giống ai.

Bên dưới, lúc này vị thư sinh kia như đã có ngộ nhận, sau khi cung kính hành lễ thật sâu với vị phu tử kia, y lại tiếp tục ngồi xuống vị trí của mình, tiếp tục nghe giảng.

-Nếu không còn ai có câu hỏi nữa vậy tiếp theo đây Viện trưởng sẽ thông báo cho mọi người một tin tức..

Đợi chờ trong giây lát, lúc này Mạc Thi liền đứng lên, lại một lần nữa cất tiếng.

Ban nãy y được một người yêu cầu nói ra chính sự. Hôm nay nhân ngày lập viện của Tự Thiên thư viện, sau khi lễ xong cũng có một việc cần thông báo cho toàn bộ thư sinh trong viện biết.

An tĩnh trong chốc lát, khi Mạc Thi định lên tiếng lần nữa thì bỗng nhiên có một giọng nói khiến y kinh ngạc rồi nhìn qua một bên.

-Mạc sư.. Xin chờ một chút, học trò còn có nghi vấn..

Ở góc bên trái hàng thứ hai có một thiếu niên dáng người cao ráo, ánh mắt trong suốt ẩn chứa vẻ tĩnh lặng cùng gương mặt thanh tú đang ôm quyền cúi đầu đứng đó.

Thấy thiếu niên, Mạc Thi khẽ mỉm cười nhẹ gật đầu rồi nói, trong mắt cũng hiện ra vẻ cổ vũ.

-Cứ nói lên nghi vấn của trò, chúng ta sẽ giải đáp..

-Các vị lão sư, học trò xin phép hỏi một câu nghi vấn của ta. Thường nói thế gian cầu đại Đạo, người cầu Đạo phải hiểu rõ Đạo, vậy Đạo ở đây rốt cuộc là gì?

Thiếu niên này đứng ở đó cung kính truyền ra lời nói, nói xong hắn lại cung kính hành lễ thêm một lần nữa rồi đứng đó, yên lặng chờ đợi.

Mấy người ở phía trên có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại mỉm cười. Câu hỏi này khiến bọn họ rất bất ngờ nhưng cũng không phải là không trả lời được.

Ở hàng giữa, lão giả râu tóc bạc phơ cũng mở đôi mắt ra và nhìn thiếu niên nọ, trong mắt bỗng hiện ra tinh quang không ngừng luân chuyển. Lúc này lão nhìn qua một bên như đang hỏi người nào đó, mà vị được lão hỏi lại chỉ mỉm cười.

Nhìn thiếu niên, trong mắt vị lão giả này lại hiện ra một chút cảm khái. Một lát sau lão khẽ lên tiếng, truyền ra giọng nói khàn khàn nhưng lại ôn hòa.

-Mạc Thi, để ta trao đổi với vị học trò này một chút..

Mạc Thi nghe vậy liền cúi đầu rồi lùi lại. Y cũng nhìn thiếu niên, cho hắn một cái ánh mắt cỗ vũ.

Lão giả kia chậm rãi đứng người lên, tuy bộ dáng trông vô cùng già nua nhưng bờ vai cùng bóng lưng lại rất thẳng. Bờ vai rộng rãi vô cùng chắc chắn và uy nghiêm, lão mặc một bộ trường bào khác hẳn với những phu tử còn lại, phía trên bộ trường bào có thêu một ít hoa văn hình bông sen và một chút hạc điểm thêm vài áng mây trông rất sinh động.

Hai con ngươi của lão trong suốt và không minh như có thể nhìn rõ được đen trắng trong trần thế, dáng vẻ tiên phong đạo cốt giống như không phải là phàm nhân vậy.

Nhìn thiếu niên, lão giả liền chậm rãi lên tiếng.

-Tên gọi của trò là gì?

-Thưa viện trưởng, học trò gọi là Tư Không..

Thiếu niên cung kính đáp lời đồng thời hắn cũng có chút ngạc nhiên khi thấy vị này chú ý đến mình. Đây là Viện trưởng của Tự Thiên thư viện, hiệu là Tự Thiên Tử.

“Tư Không sao..” Tự Thiên Tử nghe được cái tên này liền hơi hiện ra vẻ suy tư. Lát sau lão lại nhìn thiếu niên rồi nhẹ gật đầu.

Vừa gật đầu, Tự Thiên Tử vừa chậm rãi nói.

-Tư Không.. trò hỏi cái gì là Đạo. Đạo vốn vô hình, vô hình bởi nó không phải là vật như quyển sách hay cây bút, nhưng nhân thế lại hữu hình nên người cầu Đạo chính là hình của Đạo, Đạo dưỡng ở trong Tâm và diễn hóa bằng hành động, Tư Không mỗi người cầu Đạo đều không giống nhau…

Tự Thiên Tử chậm rãi nói, giọng nói vang vọng khắp toàn bộ quảng trường, lan ra cả Tự Thiên thư viện. Như có như không lại dẫn dắt một làn gió nhè nhẹ của thiên địa khẽ bay đến lùa vào tổ đường.

-Hỏi.. Thế gian cầu đại Đạo, cầu như thế nào vốn không thể trả lời bởi đó là duyên của người với đất trời. Tư Không a, Đạo có rất nhiều nhưng Đạo khả Đạo phi thường Đạo.

-Đạo của ta ta không nói, Đạo của trò trò cũng không nói, đều ở lòng mình. Tâm người như thế nào Đạo hiểu ra sẽ như vậy, Đạo như vậy là Đạo, trò hiểu không?

Nói xong, ánh mắt của Tự Thiên Tử liền ngưng tụ lên trên thân hình của Tư Không như muốn nhìn vào nội tâm của hắn. Nhưng lúc này bên tai bỗng nhiên nghe được một tiếng ho khan khiến Tự Thiên Tử thu lại ánh mắt rồi mỉm cười.

Mà lời nói của lão cũng khiến cho những phu tử xung quanh lại có thêm ngộ nhận mà hiện ra vẻ tán đồng, còn những thư sinh bên dưới có người hiểu có người lại mờ mịt không hiểu.

Tự Thiên Tử mỉm cười, một lần nữa gật đầu với Tư Không.

-Học trò minh bạch, đa tạ viện trưởng..

Cung kính hành lễ rồi truyền ra lời nói, trong mắt Tư Không đã có ánh sáng hiểu ra.

Hắn đã hỏi nhiều người, duy chỉ có vị viện trưởng này là cho hắn đáp án giúp hắn hiểu được đại khái mặc dù còn có chút mông lung.

Một lần nữa hành lễ rồi ngồi xuống. Mà nghi vấn của Tư Không khiến nhiều đồng học hơi khó hiểu cũng dâng lên nhiều suy nghĩ, xung quanh lúc này cũng có những ánh mắt mang theo vẻ tò mò nhìn đến.

Tư Không không để ý mà yên lặng suy tư, hắn nhập học cũng đã được một năm, một năm này sinh hoạt của hắn rất bình thường cũng như lúc còn ở quê nhà. Nhưng nơi này kiến thức rất nhiều, sách đọc đương nhiên cũng không hết.

Thêm vào đó sự trợ giúp của Lâm Tú đã giúp hắn quen thuộc với hoàn cảnh của Tự Thiên thư viện, sớm đã không lạ lẫm gì nữa.

Nhìn Tư Không, ánh mắt của Tự Thiên Tử khẽ đảo qua hàng ghế phía sau. Lúc này như có điều suy nghĩ, lão thu hồi ánh mắt nhìn bốn phía sau đó truyền ra giọng nói già nua của mình.

-Ta có một thông báo, năm năm sau thư viện sẽ tổ chức tranh tài cùng với Hoa Lâm thư viện ở Nghê Châu. Toàn bộ thư sinh hãy cố gắng rèn giũa, đây là kỳ tranh tài năm năm một lần của hai viện với nhau, sẽ có nhiều phần thưởng cho những người có thành tích tốt..

Thông báo vừa ra, toàn bộ thư sinh bao gồm cả Tư Không cũng đều đưa ánh mắt nhìn lại. Không khí nhất thời có chút nóng lên, bọn họ đều biết hai thư viện mỗi một năm đều sẽ tiến hành một lần tranh tài.

Thật lâu sau khi Tự Thiên Tử nói ra thông báo, giờ khắc này đại điển cũng theo đó mà kết thúc, mọi người đều chậm rãi tản đi, trở về với sinh hoạt thường ngày.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.