Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ dị

Tiểu thuyết gốc · 1837 chữ

Ánh nến lập lòe trong căn phòng nhỏ, ngồi trước ánh nến, Tư Không cầm quyển sách ố vàng trong tay, một lần nữa nghiền ngẫm những dòng ghi chép ở trang cuối cùng.

Ánh mắt chăm chú, thật lâu sau Tư Không gấp sách lại rồi khẽ lắc đầu cảm thán.

-Một kiếp tiên nhân.. khi chết đi, xem ra so với phàm nhân cũng chẳng có khác biệt, đều là chết..

-Một quyển sách.. một kiếp người.. khổ hải không bao giờ cạn nên chúng sinh vẫn phải cầu sinh mà tồn tại..

Dưới ánh nến, sau khi cảm thán, Tư Không lại ngồi ở đó suy tư.

Lúc này hắn lại nghĩ đến câu nói cuối cùng của người trong sách ghi lại, một câu không cam lòng nhưng lại có cảm giác được giải thoát.

Vừa nghĩ đến, ánh mắt của Tư Không khẽ lóe lên một cái.

Hắn lại mở quyển sách ra, nhìn vào những dòng chữ mơ hồ không rõ nét ở trang cuối cùng, một lần nữa đọc lại.

-Nhân sinh một kiếp, nhân sinh như trò cười, mộng thì sinh mà tỉnh lại là tử..

-Một dòng chữ này dường như ám chỉ điều gì đó, mộng thì sinh mà tỉnh lại là tử..

Đọc một lần nữa, Tư Không hiện ra vẻ trầm ngâm, sau khi suy tư hắn như có điều suy nghĩ liền lấy ngón tay của mình, khẽ miết lên những dòng chữ mơ hồ kia.

Ngón tay vừa miết qua, vết mực của dòng chữ lại khẽ nhòe đi một chút, thấy như vậy ánh mắt của Tư Không bắt đầu trầm xuống rồi nhíu mày.

-Những chữ này không phải của người để lại quyển sách đã viết, từ đầu đến cuối ta đều cảm giác được có gì đó khác thường..

Híp mắt nhìn dòng chữ đã nhòe đi vết mực, lúc này hắn như có cảm giác gì đó liền nhìn quanh gian phòng của mình.

Một lát sau, như đã phát hiện ra điều gì, ánh mắt Tư Không bỗng hiện ra vẻ kinh nghi liền cúi người xuống, đưa tay ra nhặt lấy một vật.

Đó là một cây bút, cây bút mà Mạc Thi đã đưa cho hắn.

Cầm cây bút trong tay, Tư Không lại nhìn quyển sách ố vàng, nhìn đến vết mực đã nhòe của hàng chữ cuối cùng, trong lòng có rất nhiều sự hoài nghi cùng suy đoán.

Nhìn cây bút, hắn đương nhiên cũng chú ý đến đầu bút, tại đó vẫn còn dính một chút mực.

Nắm chặt cây bút ở trong tay, ánh mắt của Tư Không vẫn như trước mang theo sự nghi hoặc, vừa nhìn vừa khẽ thì thào.

-Mạc sư.. người rốt cuộc là đang nhắc nhở ta điều gì?

Tư Không tự hỏi lòng mình, đồng thời hắn cũng nhớ đến những lời căn dặn vô cùng ẩn ý của Mạc Thi trước đó đối với mình.

-Vốn dĩ ta tự cho rằng bản thân đã hiểu rõ được lời ẩn ý của Mạc sư nhưng cuối cùng chỉ là một phần..

-Tự tri giả minh, dùng tự nhiên mà dưỡng bản tâm.. muốn họa vạn vật trước tự họa tâm, ba câu này đều mang một ý nghĩa..

Dưới ánh nến, Tư Không cầm cây bút, trong mắt liên tục có quang mang suy tư.

Thật lâu sau hắn nhìn cây bút rồi nhìn dòng chữ đã nhòe đi vết mực, nghĩ đến hết thảy những khoảnh khắc đã diễn ra trước đó, trong mắt Tư Không khẽ lóe lên một cái.

Hình như hắn đã hiểu ra được một chút vấn đề.

-Ba câu nói này đều dặn ta, khi hiểu mình đều phải giữ mình, thêm vào dòng chữ này, những dòng cuối cùng kia, mộng thì sinh mà tỉnh lại là tử.. mộng hay tỉnh, sống hay chết đều là chính mình tự quyết định sao..

-Ta đã hiểu, trong mọi chuyện phải luôn là chính bản thân, Mạc sư rốt cuộc là có mục đích gì? Thêm vào đó Lâm sư từ đâu lại tìm được quyển sách này..

Ánh nến lập lòe, Tư Không chống cằm suy tư, càng suy ngẫm ánh mắt của hắn càng hiện ra vẻ thanh minh.

Mà trong vẻ thanh minh, lúc này ẩn ẩn cũng có từng tia nghi hoặc.

Ngồi ngẫm nghĩ, Tư Không càng cảm thấy có điều gì đó lạ thường.

Mà khi hắn vừa dứt lời, vừa lúc ánh mắt của Tư Không trở nên sáng tỏ thì bên trong quyển sách ố vàng bỗng bay ra vô số sợi hắc tuyến hư ảo, lan tràn cả căn phòng.

Những sợi tơ vô hình không ngừng tràn ra khiến cho căn phòng càng trở nên u tối, ánh nến cũng như bị ảnh hưởng, tia sáng lúc này cũng dần dần thu liễm rồi tỏa ra một chút u quang.

Biến hóa không nhanh cũng không chậm, Tư Không đang trầm ngâm liền chú ý đến sự khác thường của ánh nến nhưng cũng chỉ khẽ đảo mắt qua rồi nhìn quyển sách ố vàng.

Vừa nhìn, toàn bộ lông tóc của Tư Không đều dựng đứng, sống lưng cũng liên tục sinh ra từng cỗ cảm giác lạnh lẽo.

Sự lạnh lẽo này kéo lên trên da đầu khiến Tư Không cảm nhận được từng trận từng trận tê dại, như bị giật mình, hắn không nghĩ ngợi liền ném quyển sách xuống đất.

Sau khi ném, Tư Không liền đứng bật dậy rời khỏi ghế rồi lùi lại, ánh mắt mang theo sự khó tin, hắn nhìn quyển sách ố vàng đang lơ lửng ở phía trước.

Lúc này, từ bên trong quyển sách bỗng xuất hiện một gương mặt mơ hồ đang đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn với vẻ trào phúng.

Trái tim của Tư Không không ngừng đập mạnh, một loại dự cảm không lành đột nhiên sinh ra.

Lúc này hắn không dám nhúc nhích, cũng không xác định được rốt cuộc là tình huống gì xảy ra.

Trong lúc Tư Không đang đối mặt với sự quỷ dị không biết, tại quảng trường của Tự Thiên thư viện, giờ khắc này có hai bóng người đang đứng ở nơi đây.

Bầu trời không có mây, lộ ra một mảng quang đãng, lúc này theo ánh trăng treo ở trên cao chiếu xuống dưới, cũng chiếu lên thân ảnh cùng gương mặt của hai người.

Đưa mắt nhìn rõ gương mặt, một người là Mạc Thi, người còn lại chính là Lâm Tú.

Mạc Thi yên lặng đứng đó, ánh mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng nhìn Lâm Tú đang mỉm cười ở phía đối diện.

Lâm Tú cũng đang nhìn Mạc Thi, giờ khắc này y như có cảm ứng liền nhìn Mạc Thi rồi lên tiếng.

-Chín mươi tám.. tình cảm sư đồ thật khiến cho người ta cảm động a..

Mạc Thi yên lặng, đối với lời nói của Lâm Tú dường như gã không thèm để ý.

Thấy Mạc Thi không đáp, Lâm Tú lại khẽ nhếch mép cười, đôi đồng tử thâm sâu vốn có vô tận tinh quang nhưng lúc này lại khẽ lóe lên một tia sáng xanh lục rồi nhìn chằm chằm Mạc Thi.

Lúc này như chú ý đến nụ cười của Lâm Tú, sắc mặt của Mạc Thi hơi lạnh xuống rồi nói ra một câu.

-Âm hồn bất tán..

Nghe được bốn chữ này, vẻ mặt Lâm Tú vẫn như thường nhưng đôi đồng tử xanh lục kia lại có tia sắc lạnh lóe lên, trên miệng y cũng truyền ra lời nói

-Sâu kiến...

Mạc Thi yên lặng, sắc mặt lại trở về vẻ điềm nhiên nhưng bước chân khẽ dịch một chút rồi nhoáng người lên, tiến sát lại gần với Lâm Tú.

Lâm Tú hình như không có bất ngờ, mặc cho Mạc Thi tiến sát lại gần, cả người y lúc này tràn ra một cỗ dao động, cuối cùng ngưng tụ vào bàn tay rồi ấn xuống một cái.

Trong chớp mắt, chưởng ấn đánh lên trên ngực của Mạc Thi nhưng sắc mặt của Mạc Thi vẫn như thường.

Trước ánh mắt bình tĩnh như đã biết trước của Lâm Tú, sau khi chưởng ấn rơi xuống người, cả người của Mạc Thi liền trở nên mơ hồ rồi biến mất.

-Ngươi sẽ không thành công..

Vừa biến mất, giọng nói của Mạc Thi bỗng nhiên quanh quẩn xung quanh quảng trường.

Sau khi giọng nói này truyền ra, bóng dáng của Mạc Thi lại một lần nữa xuất hiện, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lâm Tú đang hiện ra vẻ âm trầm.

-Ngươi quyết định được..?

Nhìn Mạc Thi, Lâm Tú ném cho y một cái ánh mắt khinh miệt cùng giọng nói mang theo sự trào phúng và lạnh lẽo.

Đối với thái độ này, Mạc Thi coi như không thấy, ánh mắt y ngóng nhìn về một hướng rồi lên tiếng, nói xong Mạc Thi thâm ý liếc Lâm Tú một cái.

-Không phải ta, cũng không phải là ai, mà là hắn..

Nghe thấy vậy, Lâm Tú lạnh mắt nhìn lại, đôi đồng tử màu xanh lục lúc này lại không ngừng có sát ý chậm rãi hiện ra.

Giờ khắc này cả người Lâm Tú đột nhiên tản ra một cỗ khí tức bàng bạc, mang theo khí thế mênh mông ầm ầm ập về hướng Mạc Thi.

Mạc Thi bình tĩnh đứng yên không nhúc nhích nhìn Lâm Tú.

Thấy vẻ mặt của Mạc Thi vẫn như trước giữ vẻ bình thản như đã nắm chắc điều gì, ánh mắt của Lâm Tú khẽ híp lại.

Sau một hồi suy nghĩ, dường như Lâm Tú có suy tính nào đó, đang định động thủ thì từ trên người Lâm Tú bỗng nhiên xuất hiện biến hóa.

Lâm Tú kinh ngạc, sau khi cảm nhận được bản thân như đã mất đi thứ gì đó liền gắt gao nhìn về một phương hướng, trên gương mặt lộ ra vẻ giữ tợn cùng không cách nào tin.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, Lâm Tú như nghĩ tới điều gì, sắc mặt lại trở về vẻ thong dong rồi mỉm cười nhìn Mạc Thi, vừa cười vừa nói.

-Tốt.. rất tốt..

Lâm Tú cười cười, một nụ cười âm trầm, vừa nói, dưới cái bóng của gốc cổ thụ, bóng dáng của Lâm Tú dần dần trở nên hư ảo cuối cùng biến mất.

Mạc Thi vẫn như trước yên lặng, sau khi Lâm Tú biến mất, ánh mắt của Mạc Thi liền thoáng qua một tia phiền muộn cùng mệt mỏi nhưng chỉ là thoáng hiện rồi lại trở về vẻ điềm nhiên.

Ánh mắt Mạc Thi nhìn về một phương hướng, sau một hồi ngóng nhìn, Mạc Thi khẽ thở dài trong lòng rồi cũng biến mất.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.