Bóng dáng hư ảo
Trong căn phòng nhỏ.
Dưới ánh nến âm u không ngừng lập lòe trong căn phòng tối, lúc này bên trong gian phòng lại có một sự yên tĩnh đến lạ thường.
Yên ắng không một tiếng động như có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Trong sự tĩnh lặng này, tại một góc đang được ánh nến chiếu rọi, tại đó lại có tiếng hít thở nặng nề, ẩn ẩn còn nghe được cả tiếng tim đập đang không ngừng truyền ra.
Thiếu niên đứng yên ở một góc không nhúc nhích, chỉ đưa ánh mắt mang theo vẻ kinh nghi nhìn sự quỷ dị phía trước.
Phía trước, theo ánh mắt của thiếu niên nhìn đến, tại đó chỉ có một mảng âm u và tịch mịch tựa như những làn hắc vụ đang không ngừng cuồn cuộn, càng lúc càng khiến cho căn phòng trở nên u ám hơn.
Nhưng ánh mắt của thiếu niên thủy chung không để ý những điều này, lúc này hắn đang nhìn một vật, ánh mắt như dán chặt vào vật này.
Đó chính là quyển sách ố vàng.
Quyển sách ố vàng vốn dĩ nằm ở trên bàn, nhưng ban nãy lại xuất hiện sự lạ thường khiến cho thiếu niên bị giật mình, trong lúc hoảng hốt đã ném nó xuống đất.
Nhưng khi bị ném xuống, từ bên trong quyển sách lại xuất hiện một gương mặt quỷ dị.
Không có dung mạo, chỉ có một đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm thiếu niên, dường như là đang nhếch mép cười, vô cùng trào phúng.
Tư Không đứng ở một góc, hắn cũng đang nhìn gương mặt mơ hồ kia.
Cảm giác bất an không ngừng lan tràn ở trong lòng nhưng Tư Không lại có rất nhiều hồ nghi.
Đặc biệt sau khi nhìn đến ánh mắt của gương mặt kia, sự nghi hoặc của hắn lại càng mãnh liệt hơn.
Nhìn gương mặt mơ hồ, thật lâu sau ánh mắt của Tư Không cũng khẽ trầm xuống, vừa nhìn vừa nhàn nhạt lên tiếng.
-Ta trở thành người trong sách, ở bên trong chưa từng ghi chép khi người kia độ kiếp lại xuất hiện một bàn tay cùng ánh mắt kia.. tất cả chuyện này đều là do ngươi..?
Trong gian phòng u tối, Tư Không vừa dứt lời thì gương mặt mơ hồ kia lại truyền ra một tiếng cười khàn khàn.
Tiếng cười càng lúc càng trở nên khó nghe, tựa âm thanh của vô số quỷ hồn không ngừng gào thét ở bên tai khiến Tư Không càng có cảm giác khó chịu hơn.
Tiếng cười hình như cũng ảnh hưởng đến không khí bên trong gian phòng, mang theo một cỗ đè nén và âm hàn không ngừng quanh quẩn.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo này, trong lòng Tư Không lại càng trầm xuống nhưng ánh mắt của hắn vẫn như trước lạnh nhạt nhìn gương mặt kia.
Thấy thiếu niên vẫn như trước không bày ra bất kỳ biểu cảm nào khác, từ bên trong gương mặt bỗng nhiên truyền ra một âm thanh khàn khàn, cực kỳ quỷ dị.
-Tốt.. rất tốt, rất thông minh, nhưng ngươi lại có thể làm gì?
Tư Không trầm mặc, hắn sớm đã cảm thấy có điều gì đó bất thường nhưng quả thật lúc này lại giống như những lời mà gương mặt kia đã nói.
Hắn có thể làm gì?
Tuy nhiên, Tư Không dường như có điều chú ý, sau khi suy nghĩ, ánh mắt của hắn bỗng lóe lên rồi nhìn chằm chằm vào gương mặt kia.
Vừa nhìn hắn vừa nhàn nhạt lên tiếng.
-Ngươi cho rằng ta sẽ không thể làm gì sao?
Thấy Tư Không bày ra vẻ thần bí, ánh mắt vô tình của gương mặt hư ảo kia lại hiện ra một tia trào phúng cùng khinh miệt.
Mà Tư Không vừa dứt lời, cả người hắn liền nhanh chóng tiến về phía trước, tốc độ có thể nói đối với hắn là rất nhanh, hắn tiến gần lại cái bàn, từ trên mặt bàn Tư Không nhanh tay cầm lên hai món đồ.
Cái thứ nhất chính là cây bút mà Mạc Thi đưa cho, cái thứ hai lại chính là ngọn nến đang cháy.
Chú ý đến hành động của Tư Không, gương mặt kia lại không có ngăn cản.
Sau khi thấy hắn cầm lên hai món đồ rồi đưa ra phía trước, từ bên trong gương mặt lại truyền ra một âm thanh lạnh lùng, ẩn chứa một chút nhàm chán.
-Vốn dĩ chưa muốn ra tay nhưng ngươi không nên mở mắt.. thêm vào đó còn có đám sâu kiến kia nữa..
Âm thanh truyền ra quanh quẩn bên trong gian phòng, càng khiến cho khí tức ở nơi đây càng trở nên lạnh lẽo cùng đè nén hơn.
Nghe thấy những lời này, ánh mắt của Tư Không bỗng xẹt qua một tia mờ mịt nhưng rất nhanh đã thay thế bằng sự ngạc nhiên và lạnh lẽo.
Hắn nhớ tới khoảnh khắc mà bản thân hóa thân thành người trong sách, nhớ đến khoảnh khắc bị ánh mắt bên trong lỗ thủng khổng lồ trên bầu trời ngóng nhìn.
Tư Không nhớ rõ, khi đó đầu óc của hắn cực kỳ đau đớn, trong lúc cơn đau như muốn phá tan tâm trí thì bỗng nhiên hắn thấy được một vài hình ảnh.
Tựa như là một phần trí nhớ nào đó của bản thân đã quên, mà trong đó hắn cũng thấy có một người.
Ánh mắt của người này cực kỳ giống với ánh mắt của gương mặt mơ hồ trước mặt, thêm vào một câu nói vừa nãy khiến Tư Không càng cảm thấy có điểm tương đồng.
Một câu nói.. ngươi không nên mở mắt.
Vốn Tư Không không dám xác định bởi những khoảnh khắc mà hắn trải qua đều thuộc về người bên trong.
Nhưng lời cảm thán giữa mộng và tỉnh của y thêm vào một dòng chữ cuối cùng mà hắn làm nhòe đi vết mực bên trong trang sách đã mang cho hắn một vài suy đoán cùng nhìn nhận.
Tuy nhiên, hết thảy suy đoán đều cần phải xác minh, mà ngay lúc này ánh mắt của Tư Không càng lạnh hơn rồi trầm giọng lên tiếng.
-Thì ra là ngươi..
-Khặc khặc, nhớ được sao.. thôi cũng đành a, chỉ cần thêm vài lần nữa thôi.. khặc khặc.
Nghe Tư Không nói, gương mặt mơ hồ liền truyền ra từng tiếng cười vô cùng quỷ dị, đồng thời cũng nói ra một chút gì đó như đang cảm thán.
Tư Không lạnh mắt nhìn, giờ khắc này hắn như có điều suy nghĩ liền đưa cây bút ở tay lên rồi vạch về phía trước một nét.
Cây bút trong suy đoán của Tư Không liền có biến hóa, theo tay hắn vạch ra, giờ khắc này toàn thân cây bút liền lóe lên một tia sáng trắng.
Từ trong đầu bút lúc này bỗng bay ra một vết mực cực dài, như lấy không gian làm giấy mà vẽ lên một nét đen nhánh.
Một nét vừa ra liền theo quỹ tích, hướng về phía gương mặt mơ hồ mà phóng tới.
Thấy hành động của Tư Không cùng vết mực đang phóng đến, gương mặt mơ hồ lại không thèm để ý mà truyền ra một giọng nói hờ hững.
-Ngươi chưa đủ khả năng cũng sẽ không bao giờ có khả năng..
Vừa nói, gương mặt mơ hồ kia khẽ há miệng rồi thổi ra một hơi, đồng thời ánh mắt vô tình của nó cũng lóe lên quang mang đỏ như máu rồi nhìn chằm chằm Tư Không.
Một hơi thổi ra, vết mực tan biến.
Thêm vào đó, giờ khắc này sau khi ánh mắt đỏ như máu ngưng tụ ở trên người Tư Không liền khiến cho cây bút đang nằm trong tay hắn bỗng nhiên không một tiếng động mà hóa thành tro bụi.
Cây bút hóa thành tro bụi, bên tai của Tư Không lại nghe được một tiếng thở dài cực kỳ xa lạ nhưng lại có sự quen thuộc.
Mắt thấy như vậy, Tư Không không cần suy nghĩ liền lùi nhanh về phía sau, hắn theo sự quen thuộc của mình đối với căn nhà gỗ mà tìm một ô cửa sổ, hòng bỏ chạy.
Nhưng giống như không gian xung quanh đã bị giam cầm hoặc bị tách riêng ra, mặc cho Tư Không tìm cách bỏ chạy thì khi xuất hiện hắn vẫn đứng yên ở một chỗ.
Giờ khắc này, khi Tư Không lại một lần nữa xuất hiện, ánh mắt đỏ như máu mang theo vẻ vô tình và lạnh lùng của gương mặt mơ hồ kia liền khẽ lóe lên một cái.
Theo ánh mắt của gương mặt kia lóe lên, từng sợi hắc tuyến vô hình đang phiêu tán ở xung quanh gian phòng liền ngưng tụ lại về một nơi, cuối cùng hóa thành một bàn tay.
Bàn tay vừa hiện liền phóng tới chỗ thiếu niên, chưa kịp cho hắn có phản ứng liền xòe bàn tay ra rồi túm lấy cổ của hắn, nâng lên.
-Sâu kiến cũng muốn phản kháng.. ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của vận mệnh mới chính là kẻ khôn ngoan..
Sau khi túm lấy cổ của Tư Không rồi nâng lên, giờ khắc này trước mặt hắn lại xuất hiện một bóng người mờ ảo.
Không nhìn rõ là nam hay nữ nhưng ánh mắt vô tình kia như có thể đóng băng tâm trí, khiến Tư Không khi nhìn vào lại có một cảm giác bất lực khó nói.
-Vận mệnh.. là cái thá gì?.. Ngươi.. lại là cái thá gì? Mệnh của ta.. bất kể là ai cũng không có quyền định đoạt..
Bị túm cổ, mặc dù hít thở khó khăn nhưng ánh mắt của Tư Không vẫn hiện ra vẻ lạnh lẽo cùng với sự bất khuất.
Vừa nhìn bóng người trước mắt, Tư Không vừa cố gắng truyền ra lời nói, do bị túm cổ nên giọng của hắn lúc này nghe vào lại có chút khàn khàn.
Tư Không cố gắng vùng vẫy, trước sự lạnh lẽo của người kia, hắn liền nâng chân lên định đạp về phía trước, mượn hành động này giúp cho bản thân có thể thoát khốn.
Nhưng suy nghĩ của hắn so với thực tế lại có sự tương phản.
Bóng người kia lạnh nhạt nhìn Tư Không đang nâng chân lên, ánh mắt gã khẽ híp lại rồi đưa tay còn lại búng một cái lên đùi phải của hắn.
Cơn đau nhức truyền đến, một búng này như muốn đánh gãy chân Tư Không khiến ánh mắt của hắn càng lúc càng hiện ra vẻ điên cuồng hơn.
Hình như đùa giỡn đã đến một mức độ nào đó, lúc này ánh mắt của bóng người kia bỗng nhiên khẽ lóe lên một cái.
Một tay đang túm cổ Tư Không liền khẽ co lại, đưa hắn tiến lại gần với bản thân, đồng thời một tay còn lại của y cũng từ từ nâng lên.
Trong lòng bàn tay lúc này lại xuất hiện một cái ký tự, khi nhìn kỹ, cái ký tự này chính là một chữ “vãng”.
Trước ánh mắt mang theo sự phẫn nộ, điên cuồng và biệt khuất của Tư Không, bàn tay của người này liền mạnh mẽ hạ xuống, hướng về mi tâm của Tư Không, vỗ một cái.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |