Nguy kịch
Hắc vụ không ngừng cuồn cuộn ở phía trước, tại bên trong đó là một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào thiếu niên ở phía đằng xa.
-Tốt.. rất tốt, ngàn suy vạn tính không ngờ biến số lại xuất hiện trong lần này, rất tốt..
Lúc này bên trong màn hắc vụ lại có một giọng nói tựa như tiếng rên rỉ của vô số âm hồn dã quỷ truyền ra.
Giọng nói chói tai nhưng lại có cảm giác như đang dần suy yếu.
Sau khi lên tiếng, từ bên trong lại truyền ra một tiếng cười mang theo một chút ý vị nào đó, tiếng cười tựa như tiếng ma sát của kim loại lại càng khiến cho người ta cảm thấy khó nghe hơn.
Tư Không vẫn yên lặng, vẫn như cũ không đáp.
Lúc này tình trạng của hắn vô cùng không ổn, khí tức của cỗ ý chí đã giáng lâm trên người giờ khắc này lại như thủy triều đang không ngừng rút đi. Kèm theo đó là sự suy yếu đang dần một bao trùm lấy toàn thân khiến hơi thở của Tư Không càng trở nên nặng nề hơn.
Một bên tay đã phế, toàn thân lại bị trọng thương, tình trạng của thiếu niên đang dần chuyển thành nguy kịch.
Một lần va chạm với đối phương, mặc dù đã làm được điều gì đó nhưng cái giá phải trả đương nhiên không nhỏ.
Giờ khắc này hắn lại phun thêm một búng máu nữa, sau khi đau đớn ho ra liên tục vài lần, Tư Không dựa vào tảng đá phía sau lưng rồi ngước mắt nhìn màn hắc vụ phía trước.
Vừa nhìn đến, cố nén cơn mệt mỏi của tinh thần cùng sự đau đớn đang bao trùm khắp thân thể, hắn gắng gượng nâng cánh tay còn lại lên rồi chỉ ngón trỏ về hướng màn hắc vụ.
-Muốn chết..
Mắt thấy Tư Không vẫn còn cố gắng hành động, bên trong màn hắc vụ liền truyền ra một tiếng quát âm lãnh.
Giờ khắc này, theo hành động vừa ra của Tư Không, màn hắc vụ đương nhiên cũng có động thái của riêng mình.
Khí tức âm lãnh một lần nữa xuất hiện, màn hắc vụ bỗng nhiên cuồn cuộn, cuối cùng hóa thành một vòng xoáy rồi chui thẳng vào trong quyển sách ố vàng.
Quyển sách ố vàng đột nhiên rung động, từng trang sách không bị khống chế mà không ngừng lật qua lật lại, tại đó cũng có vô số tiếng lẩm bẩm cực kỳ yêu dị không ngừng truyền ra.
Âm thanh quỷ dị, mang một loại lực lượng kỳ bí nào đó như muốn đánh sâu vào linh hồn.
Tựa như tiếng du dương của tự nhiên, khi lọt vào tai lại rất dễ nghe. Trong tiếng lẩm bẩm này còn ẩn chứa sự cuốn hút nào đó khiến cho không khí xung quanh bỗng nhiên sinh ra một cảm giác rất tường hòa và vô cùng dịu êm.
Tư Không vốn đã trong tình trạng nguy kịch, giờ khắc này nghe được tiếng du dương kia, mí mắt của hắn không tự chủ lại khẽ sụp xuống. Cơn mệt mỏi không ngừng dâng lên khiến hắn lại muốn thiếp đi.
Cảm giác như muốn chìm sâu vào giấc ngủ một lần nữa, giờ khắc này Tư Không khẽ nhíu mày, hắn điên cuồng cắn mạnh vào đầu lưỡi một cái, mượn cơn đau nhức đổi lấy một chút tỉnh táo.
Một lần nữa tỉnh táo trở lại, ánh mắt đỏ ngầu của Tư Không hiện ra tia sắc lạnh ẩn ẩn còn có sự chấp nhất.
Tư Không hiểu rõ, lúc này tình trạng của chính mình đã không thể cứu vãn.
Nhưng nếu như không thể làm gì được đối phương, hắn không cam lòng.
Có thể yếu đuối nhưng tuyệt sẽ không khuất phục, đây chính là suy nghĩ của Tư Không trong lúc này.
Như chú ý đến ánh mắt của Tư Không, ở bên trong quyển sách bỗng truyền ra một tiếng hừ lạnh cắt đứt đi âm thanh du dương đang quanh quẩn tại nơi đây.
Cùng lúc đó, từ bên trong quyển sách ố vàng cũng bay ra vô số dòng văn tự mang theo chút quỷ dị nào đó, cuối cùng toàn bộ những dòng văn tự này đều hóa thành những sợi mắt xích hướng về phía Tư Không, bay đến.
-Nhân sinh một kiếp, nhân sinh như trò cười, mộng thì sinh mà tỉnh lại là tử.. haha có lẽ ta đã tỉnh rồi.. thì ra là vậy..
Trong cơn nguy kịch đang không ngừng lan tràn, Tư Không đột nhiên có chút trào phúng đối với bản thân, hắn cũng nhớ một câu cảm thán được ghi ở trang cuối cùng của quyển sách ố vàng kia.
Mắt thấy những sợi mắt xích kia bay đến, khóe miệng Tư Không hơi cong lên như đang mỉm cười, hắn vẫn như trước yên lặng ngóng nhìn.
Hắn không muốn nói thêm điều gì, chỉ muốn hoàn thành nốt một lần ra tay mà bản thân đã được chỉ dẫn.
Mà thực tế hắn đã không còn sức để mở miệng nói thêm điều gì nữa, giờ khắc này chỉ có thể gắng gượng tập trung tinh thần vào một lần cuối cùng này.
Tư Không bình thản ngóng nhìn, vừa nhìn trong lòng cũng khẽ niệm lên một câu.
-Phần chi..
Một niệm vừa dứt, Tư Không ngay lập tức hạ tay xuống, đây không phải là hành động trong lời nói của tiếng thì thầm kia mà do hắn quá mệt mỏi, không thể chống đỡ thêm được nữa.
Tuy nhiên sự mệt mỏi này lại không thể bao trùm lấy ánh mắt của Tư Không. Ánh mắt của hắn vẫn rất sáng, vẫn đang nhìn chằm chằm về phía trước.
Mà phía trước theo ánh mắt của Tư Không nhìn đến, ngay khoảnh hắn vừa hạ tay xuống, những sợi mắt xích đang bay đến nhất thời đột nhiên khựng lại.
Khoảng cách chỉ trong sát na, giờ khắc này những sợi mắt xích này bỗng trở thành tro bụi, phiêu tán trong không trung.
Cùng lúc đó, từ bên trong quyển sách ố vàng đột nhiên có một tiếng kinh hô truyền ra, dưới ánh mắt của Tư Không, giờ khắc này quyển sách ố vàng bỗng nhiên bốc cháy.
Một tia lửa vô cùng kinh khủng bốc lên, bừng bừng thiêu đốt quyển sách ố vàng, ngọn lửa vô cùng mãnh liệt khiến cho hắc khí bên trong không ngừng tràn ra, bao trùm cả bầu trời, che lấp đi ánh trăng.
Cả ngọn đồi tre đều được ngọn lửa này chiếu rọi, cũng ánh vào trong đôi mắt của thiếu niên.
Nhìn quyển sách ố vàng đang không ngừng bị thiêu đốt, sóng nhiệt phả vào mặt lại không làm Tư Không khó chịu mà ngược lại hắn cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng tay chân của hắn đang lạnh dần, cảm nhận được sự lạnh lẽo của cái chết đang không ngừng bao trùm khắp người, giờ khắc này Tư Không lại không hiện ra vẻ khẩn trương mà chỉ yên lặng nhìn đám lửa đang bừng bừng ở phía trước.
Với tình trạng bây giờ, hắn biết bản thân sẽ chết, chỉ là trước khi chết hắn muốn ghi nhớ rõ khoảnh khắc trước mắt vào trong lòng.
Khoảnh khắc bản thân phản kháng với điều bí ẩn không biết. Cho dù là bị động và có sự trợ giúp nhưng hắn cũng tự biết thỏa mãn lòng mình.
-Coi như không uổng mạng, thật tiếc nuối.. hóa ra một kiếp lại vô thường như vậy..
Trong lòng Tư Không nhẹ thở dài, hắn có sự lưu luyến trong lòng, sự lưu luyến này là dành cho phụ mẫu cùng muội muội.
Giây phút tử vong đang bao trùm, giờ khắc này thiếu niên lại nhớ nhà.
Khẽ thở ra một hơi, một hơi này lại xốc lên cơn đau đớn ở lồng ngực khiến Tư Không lại ho ra một chút máu nữa, sắc mặt đã tái nhợt đến cực điểm.
Nén đau đớn, trong lòng Tư Không lại lẩm bẩm tự nhủ.
-Một kiếp.. ta không rõ nhưng chết đi.. đều là chết..
Quyển sách ố vàng bốc cháy, ở bên trong có tiếng hít thở cực kỳ dồn dập truyền ra, tiếng hít thở như đang tức giận nhưng lại không có hành động gì.
Chỉ là trong ngọn lửa bập bùng kia, mơ hồ lại có một đạo ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm Tư Không. Ánh mắt vô tình nhưng lại có quang mang không ngừng lóe lên như đang suy tư điều gì.
Mà Tư Không đang mê man ở phía xa dường như cũng có chú ý, đôi mắt mông lung của hắn bỗng nhìn vào ngọn lửa, sau khi nhìn thấy ánh mắt kia hắn lại cố gắng đưa ngón tay cái ra rồi chỉ xuống đất.
Ánh mắt lạnh lẽo kia khẽ híp lại rồi nhìn thiếu niên nhưng lại yên lặng.
Mà ngay lúc này, trước sự hoảng hốt của Tư Không, từ phía sau đống lửa lại đột nhiên đi ra một bóng người.
Vừa xuất hiện, người này có chút khó tin nhìn bốn phía rồi khẽ nhíu mày, ánh mắt y cũng chú ý đến quyển sách đang bị đốt cháy ở bên cạnh.
Sau khi nhìn, dường như y cũng chú ý đến thiếu niên, người này bỗng nhiên lộ ra vẻ chấn kinh rồi gấp gáp bước đến.
Trong lúc tiến lại gần, y cũng truyền ra lời hỏi han mang theo một chút đau lòng và khó hiểu truyền vào tai của thiếu niên.
-Không nhi.. đã xảy ra chuyện gì, con vì sao lại thành như thế này..?
-Lâm sư..?
Tư Không ngạc nhiên, người đến không ai khác chính là Lâm Tú.
-Đừng nói, ta đưa con đi tìm đại phu..
Dần tiến đến chỗ thiếu niên, Lâm Tú nhìn hắn, trong mắt hiện ra vẻ đau xót rồi nói.
Vừa nói, Lâm Tú cũng nhanh chóng cúi người xuống như muốn đỡ lấy Tư Không ngồi dậy.
Ngay lúc Lâm Tú đang định cúi người, trong sự mờ mịt của Tư Không, giờ khắc này bỗng có một bóng lưng xuất hiện chắn ngang giữa hai người.
Vừa xuất hiện, trên miệng người này bỗng truyền ra một giọng nói lạnh lùng tựa như thiên uy.
-Cút..
Giọng nói vừa ra, bầu trời vốn không có mây mù gì nhưng lại có một tiếng sấm ầm ầm vang vọng như đang cộng hưởng với một tiếng quát này.
Dáng người cao ráo, mái tóc đen nhánh, một thân áo bào nho sĩ màu trắng, ánh mắt thâm sâu và tĩnh lặng nhưng lại ẩn chứa sát ý nhìn chằm chằm vào Lâm Tú như nhìn người chết.
Lâm Tú kinh ngạc lùi lại, trong mắt cũng khé lóe lên một tia hàn mang nhưng rất nhanh đã thay thế bằng vẻ khó hiểu.
-Mạc phu tử, ngươi đây là có ý gì..?
Người đến chính là Mạc Thi.
Nghe Lâm Tú hỏi mình, Mạc Thi lại không thèm để ý mà nhìn Tư Không, trong ánh mắt hiện ra vẻ thương cảm, ẩn chứa bên trong là một chút bi ai khó nói.
-Không nhi, ta hỏi con một cái vấn đề..
Vừa nhìn Tư Không, Mạc Thi nhẹ thở dài rồi hỏi hắn..
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |