Chết cũng chẳng có gì..
Tư Không mờ mịt nhìn Lâm Tú và Mạc Thi, hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng trong lòng lại có suy đoán.
Mà sự xuất hiện đột ngột của Lâm Tú cùng Mạc Thi lại khiến Tư Không bỗng nhiên quên mất tình trạng của bản thân. Lúc này sau khi nghe Mạc Thi hỏi mình, theo bản năng hắn định đứng lên.
Nhưng vừa khẽ động, sống lưng của hắn liền truyền đến một cỗ hơi lạnh rồi kéo lên trên đỉnh đầu. Cảm giác suy nhược đến cực điểm bỗng bao trùm lấy toàn thân khiến Tư Không quay cuồng, sắc mặt đã tái nhợt lại càng biến khó coi hơn.
Giờ khắc này, sắc mặt của hắn so cùng sắc mặt của người chết cũng không khác biệt bao nhiêu.
Một lần nữa phun ra một ngụm máu lớn, ngụm máu này như rút đi toàn bộ sức lực còn sót lại của Tư Không khiến ánh mắt của hắn càng trở nên mông lung hơn.
Hắn vẫn dựa vào tảng đá phía sau lưng, cảm nhận nhịp tim đang dần một chậm lại, hít thở lúc này cũng có chút khó khăn.
Cảm giác được sự lạnh lẽo đang dần một bao trùm lấy chính mình, giờ khắc này Tư Không lại không có bao nhiêu suy nghĩ. Ngoài sự nhớ nhung đối với gia đình thì hắn vẫn như trước dùng ánh mắt mông lung của bản thân mà nhìn về phía trước.
Nhìn bóng lưng của Mạc Thi, Tư Không khẽ giọng thì thào, giọng nói yếu ớt và đứt đoạn.
-Mạc sư.. đa tạ người.. đã tặng bút..
Nói xong Tư Không nhẹ mỉm cười, nụ cười có chút vặn vẹo.
Nhịp tim của hắn đã bắt đầu ngắt quãng. Trong vô thức, cái chết vẫn chậm rãi tiến đến.
Mạc Thi quay lại nhìn thiếu niên, lại nhìn vết thương trên người hắn, y khẽ thở dài rồi hỏi hắn.
-Có sợ chết không?
Nghe được câu hỏi này, Tư Không yên lặng không nói nhưng ánh mắt lại từ từ di chuyển ra phía xa, hắn nhìn Lâm Tú.
Mặc dù hiện tại hắn chỉ nhìn thấy sự mơ hồ đang dần bao trùm lấy tầm mắt nhưng Tư Không vẫn cố gắng, muốn nhìn thật kỹ gương mặt quen thuộc kia. Sau khi nhìn đến hắn liền mỉm cười.
Một nụ cười ẩn chứa vẻ trào phúng với đối phương cũng như với chính mình.
Lâm Tú âm trầm đứng ở phía trước, khi thấy thiếu niên mỉm cười, ánh mắt của y bỗng lóe lên một tia quang mang không thể tra xét.
Nhìn Lâm Tú, Tư Không khàn giọng thì thào.
-Ngươi không phải Lâm sư.. ha.. ban đầu khi vừa tỉnh giấc.. ta đã cảm thấy có điểm khác thường..
Giọng nói yếu ớt và lũng đoạn nhưng Lâm Tú đứng ở phía xa lại nghe rõ từng câu. Sau khi Tư Không dứt lời, Lâm Tú nhẹ thở ra rồi nhìn Tư Không với vẻ khó hiểu cùng phiền muộn.
Nhìn thiếu niên, Lâm Tú chậm rãi nói.
-Không nhi, sao con lại nói như vậy..? Nếu ta không phải Lâm sư trong mắt con vậy ta có thể là ai..?
Tư Không yên lặng không đáp mà chỉ cười cười, giờ khắc này hắn đã rất mệt mỏi, ánh mắt cũng tương tự đã nặng trĩu, không thể nào chịu được nữa.
Đã sớm muốn nhắm mắt nhưng động lực không rõ ở đâu lại giúp hắn có thể trèo chống đến giây phút hiện tại. Mặc cho sắc mặt đã trở nên trắng bệch, cả người cũng đồng dạng đang dần mất đi nhiệt độ vốn có nhưng hắn cảm giác bản thân vẫn có thể trụ thêm được một khoảng ngắn thời gian nữa.
Một khoảng này hắn muốn dùng để kiểm chứng suy đoán trong lòng.
Nặng nề thở ra một hơi, Tư Không nhìn Mạc Thi đang đứng phía trước, trong đôi mắt nặng trĩu của hắn hiện ra vẻ suy tư như đang nhớ lại điều gì.
Mạc Thi cũng có chú ý đến ánh mắt của Tư Không. Chỉ là hiện tại y đồng dạng cũng đang có suy tư.
Nhưng trên hết Mạc Thi vẫn luôn chú ý và đề phòng người trước mắt. Mà Lâm Tú khi nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của thiếu niên, trên gương mặt lại xuất hiện một chút khó hiểu rồi khẽ nhíu mày.
Nhìn bóng lưng của Mạc Thi, Tư Không như có điều suy nghĩ, lúc này hắn mở miệng trả lời câu hỏi của Mạc Thi.
-Chết cũng chẳng có gì..
Tư Không thì thào đáp lời, lúc này hắn như có suy nghĩ lại tiếp tục nói.
-Mạc sư.. lời nhắc nhở của người học trò đã hiểu rõ. Chỉ là học trò có cảm giác người khá giống với một người trong trí nhớ, có phải người không phải..
-Không nhi, nhận thức của bản thân, chính mình tin tưởng là được. Đôi khi không cần thiết phải nói ra mới có thể kiểm chứng.. Ta là ai cũng được đều không quan trọng, trên hết con phải luôn giữ được bản tâm của mình, hiểu không..?
Như hiểu được lời nói của thiếu niên, Mạc Thi ngay lập tức ngắt lời hắn rồi chậm rãi lên tiếng, ánh mắt của Mạc Thi khi nhìn thiếu niên lại càng hiện ra vẻ ôn hòa cùng thương cảm hơn.
Nghe được những lời này, dường như những lời của Mạc Thi đã trả lời tất cả suy đoán trong lòng, giờ khắc này Tư Không bỗng nở một nụ cười.
Toàn thân là máu tươi, sắc mặt tím tái không có huyết sắc, nụ cười của thiếu niên bây giờ lại có vẻ thê lương như thế.
Sau khi mỉm cười với sự thỏa mãn trong lòng, Tư Không lạnh mắt nhìn Lâm Tú ở phía đằng xa như muốn nói thêm điều gì.
Nhưng thời gian của hắn đã tận.
Ánh mắt dần mất đi ánh sáng, Tư Không cứ ngồi đó dựa vào tảng đá rồi đưa ánh mắt như ghim chặt lấy bóng dáng của Lâm Tú ở phía đằng xa.
Thân thể không còn lạnh lẽo nữa, hắn cũng không cảm giác được gì nữa. Thiếu niên yên lặng dựa vào tảng đá, yên lặng rời khỏi thế gian tươi đẹp với một nụ cười trên khóe miệng đầy máu kia.
Giờ khắc này theo ánh mắt đã mất đi ánh sáng của Tư Không, thiên địa trước mắt hai người Lâm Tú và Mạc Thi bỗng nhiên lại có biến hóa.
Không gian không ngừng vặn vẹo rồi truyền ra từng trận âm thanh rung động. Cảnh vật xung quanh bắt đầu có biến đổi kịch liệt, khi thì mơ hồ khi thì lại ngưng thực khiến người ta không thể nắm rõ rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng Lâm Tú và Mạc Thi đang đứng ở đây đương nhiên đều có nhận thức.
Mạc Thi nhìn thiếu niên đã yên lặng xuôi tay, trong mắt có một chút bi ai nhưng nhiều hơn là sự bình tĩnh, dường như tất cả đều đã nằm trong tính toán của Mạc Thi.
Nhìn thiếu niên, ánh mắt của Mạc Thi ngưng tụ vào mi tâm của hắn, trong mắt có tinh quang như đang suy tư điều gì.
Lâm Tú nhìn thiếu niên đã không còn hơi thở, trên gương mặt không tỏ vẻ gì nhưng đôi đồng tử kia lại có một chút ánh sáng xanh lục khẽ lóe lên.
Nhìn thiếu niên một hồi, Mạc Thi đưa mắt nhìn Lâm Tú rồi lạnh nhạt nói.
-Ta nói ngươi không thể thành công.. thì sẽ không thể..
Chú ý đến lời nói của Mạc Thi, Lâm Tú lại khẽ lắc đầu rồi cười một cái đầy trào phúng.
-Không ngờ đến biến số lại xuất hiện ở lần này.. Nhưng ngươi cho rằng chuyện bản tọa làm lại há chỉ có như vậy... Biến số lần này.. rất tốt.
Lâm Tú nhìn Mạc Thi rồi cười nói, giọng nói càng lúc càng trở nên âm trầm cùng quỷ dị hơn, thân thể của y cũng chậm rãi lơ lửng ở giữa không trung rồi khẽ chộp tay về hướng đám lửa đang bốc cháy ở phía trước.
Chú ý đến hành động và lời nói của đối phương, trong lòng Mạc Thi dường như ý thức được điều gì. Giờ khắc này khi thấy đối phương bay lên không trung, thân ảnh của Mạc Thi cũng chậm rãi bay lên.
Trong khi bay lên, dung mạo của Mạc Thi bỗng nhiên lại có biến hóa. Dưới ánh mắt đầy vẻ khinh miệt của Lâm Tú ở phía đối diện, Mạc Thi đã biến thành một người khác.
Nếu Tư Không vẫn còn ý thức thì sẽ vô cùng kinh nghi bởi trước mắt của hắn bỗng nhiên lại có hai người giống nhau xuất hiện.
Đều là Lâm Tú, dung mạo, mái tóc hay trang phục đều không có khác biệt.
Nhìn hai người một trái một phải sẽ không thể nhận ra nhưng nếu tinh ý sẽ nhìn ra được một vài điểm khác biệt. Tỉ như ánh mắt của Lâm Tú ở phía đối diện tràn ngập sự quỷ dị còn Lâm Tú ở hướng của thiếu niên lại ẩn chứa sự thâm sâu và mênh mông.
Vừa có biến đổi, trong miệng Lâm Tú cũng truyền ra lời nói vô cùng bình tĩnh, đồng thời ngón tay của y cũng kẹp lấy một quân cờ trắng.
-Chín mươi tám lần, kiếp tu sĩ chẳng có bao nhiêu đa phần đều là phàm kiếp, Ngươi là đang sợ hãi.. ta nói có đúng không?
Nói xong, Lâm Tú ném quân cờ trắng về phía thân thể của Tư Không như muốn làm gì đó.
Mắt thấy hành động của đối phương, người ở hướng đằng xa liền khẽ phất ống tay áo một cái, thiên địa trước mắt tựa như một mặt gương liền ầm ầm tan vỡ.
Như muốn chia tách Lâm Tú cùng thiếu niên ra. Lúc này khi đã ngăn cản được đối phương, cánh tay đang cầm quyển sách ố vàng đã cháy gần hết liền khẽ bóp mạnh một cái.
Ánh lửa bị dập tắt, từ bên trong bỗng nhiên xuất hiện một hư ảnh mơ hồ rồi chui vào mi tâm của gã khiến dung mạo vốn đang là của Lâm Tú giờ khắc này liền biến thành một người khác.
Người này đưa mắt nhìn Lâm Tú, vừa nhìn vừa khẽ nhếch mép.
Lâm Tú nhìn thiên địa đang kịch liệt biến động liền khẽ nhíu mày. Y lại không thèm chú ý đến vẻ mặt của người trước mắt, giờ khắc này trong tay Lâm Tú liền cầm lấy một cây bút.
Cây bút vào tay, Lâm Tú khẽ điểm ra một giọt mực màu trắng tựa như một vầng thái dương rồi khẽ niệm một tiếng.
-Thiên cao minh, nhiên hậu năng chúc lâm vạn vật. Vạn vật minh, lâm nguy bất loạn..
Niệm vừa dứt, ngón tay của Lâm Tú khẽ búng một cái, giọt mực ngay lập tức xé tan hư hô rồi bay đến trước mi tâm của Tư Không.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, dưới ánh mắt âm trầm của người kia, giọt mực này liền dung nhập vào mi tâm của thiếu niên.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 5 |