Người của dòng cổ sử xa xưa..
Lưỡi mâu quét mạnh về phía trước, ngay lúc này ánh mắt hoảng hốt của người phía xa kia lại đột nhiên biến mất, thay vào đó là một tia thâm ý như đang chờ đợi điều gì.
Vừa nhìn Tư Không, trên khóe miệng gã liền lộ ra một nụ cười vô cùng thâm sâu.
Chú ý đến vẻ mặt của người kia, giờ khắc này không chỉ Tư Không mà ngay cả vị trung niên áo bào xám cùng Lâm Tú đều cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Lâm Tú nhíu mày không dám khẳng định. Vị trung niên áo bào xám kia lại hiện ra vẻ trầm tư như đang suy tính điều gì.
Còn Tư Không, hắn đương nhiên không biết được nguyên do ẩn sâu bên trong lần kinh biến này. Cho dù có nhiều suy đoán cũng khó mà nhìn rõ.
Từ khi tỉnh giấc tại Vạn Kinh Các hay khi người giả làm Lâm Tú đưa cho hắn quyển sách và Mạc Thi lại chính là Lâm Tú đưa cho hắn cây bút. Thêm vào đó, một lần đọc sách lại như thực hay lúc phản kháng bóng người quỷ dị kia khiến hắn có rất nhiều nghi vấn, càng lúc càng hỗn loạn.
Thực giả lẫn lộn, Tư Không chỉ biết yên lặng suy đoán, ngay cả khi khoảnh khắc bản thân chìm trong bóng tối vĩnh hằng và trở về thì hắn đều không ngừng suy nghĩ.
Nhưng càng nghĩ, đỉnh núi trong lòng hắn càng cao hơn.
Mà hết thảy nghi hoặc của Tư Không đều được đáp lại khi toàn bộ mảnh vỡ của thiên địa tại nơi này hóa thành tro bụi và chui vào mi tâm của hắn.
Như bù đắp lại những dòng ký ức mơ hồ trong tâm trí, từng hình ảnh chậm rãi hiện ra khiến nhận thức của Tư Không dần trở nên rõ ràng hơn. Chính vì điều này mà hắn biết được hết thảy mọi chuyện trước mắt đều là giả.
Nhưng giả như thế này Tư Không lại không dám khẳng định. Bản thân bị cuốn vào một chuyện ly kỳ và cực kỳ hung hiểm khiến Tư Không cảm thấy rất mệt mỏi.
Không trách được Tư Không, suy cho cùng hắn chỉ là một cái thiếu niên. Thêm vào đó hắn đã chết một lần, cảm giác khi đó thật sự không tự trải qua khó mà nói rõ.
Lâm Tú không phải phàm nhân, hắn cũng đã sớm biết được. Còn nơi này rốt cuộc đã có chuyện gì, Tư Không cảm thấy chỉ cần cắt đứt sợi dây trước mặt là được.
Giờ khắc này, ánh mắt của Tư Không càng có vẻ dứt khoát. Sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh, tay cầm thanh trường thương, quét mạnh.
Mắt thấy thiếu niên vẫn dứt khoát hành động. Giờ khắc này Lâm Tú liền gấp gáp lên tiếng ngăn cản, nét mặt lộ rõ vẻ ngưng trọng.
-Không nhi, mau dừng tay..
Kinh ngạc nhìn Lâm Tú. Tư Không bỗng nhiên ý thức được điều khác thường khi nhìn thấy nụ cười của người phía xa, sự dứt khoát trong lòng liền bị nỗi bất an thay thế.
Không một chút do dự cũng không cần suy nghĩ nhiều, Tư Không liền nhanh chóng vận lực kéo thanh trường mâu lại.
Nhưng đã không kịp.
Như bị lực lượng vô hình nào đó ảnh hưởng, giờ khắc này lưỡi mâu liền mạnh mẽ kéo theo cánh tay của Tư Không, theo quỹ tích đã được vạch ra mà hướng về phía sợi hắc tuyến kia chém ngang qua.
Sợi dây đứt đoạn, hai đầu dây đều rút nhanh về hai hướng. Thêm vào đó thiên địa tại khoảnh khắc này bỗng nhiên lại trở nên vô cùng yên tĩnh.
Lâm Tú biến đổi sắc mặt, vị trung niên áo bào xám cũng khẽ nhíu mày.
Mà nụ cười thâm trầm trên gương mặt của người đang bị trấn áp kia bỗng trở nên cực kỳ vặn vẹo, càng lúc càng có vẻ giữ tợn.
Theo sợi dây bị cắt đứt, trói buộc vô hình cùng uy áp đang bao phủ trên người gã toàn bộ đều biến mất. Giờ khắc này ánh mắt của gã khẽ lóe lên một tia trào phúng rồi nhìn vị trung niên áo bào xám và Lâm Tú.
Trong thần sắc khác thường của hai người, thân thể của người này liền hóa thành một đống lá khô, theo cơn gió thoảng qua liền tiêu tan sạch sẽ, hòa vào trong thiên địa.
Mà thiếu niên bây giờ cũng đang có biến hóa.
Sợi dây bị cắt đứt, khi một nửa của nó rút về mi tâm, trong tích tắc bên tai Tư Không đột nhiên nghe được một tiếng thiên lôi ầm ầm nổ vang. Âm thanh vô cùng kinh khủng như xuyên thẳng qua linh hồn khiến đôi đồng tử của hắn lại một lần nữa mất đi ánh sáng.
Lực lượng của đoạn kinh văn đều trong khoảnh khắc này tiêu tan sạch sẽ. Thanh trường mâu biến mất hóa thành hai đạo quang mang, bóng dáng của hai con cá một vàng một bạc cũng theo đó mà xuất hiện.
Nhưng nhìn màu sắc lại mờ nhạt hơn trước đó rất nhiều, không ngừng lập lòe như sắp biến mất.
Lúc này kim ngân song ngư cùng lúc khẽ quẫy đuôi, chúng nó nhanh chóng trở về mi tâm của Tư Không rồi hóa thành một cái ấn ký mờ nhạt không ngừng lập lòe. Trong khoảnh khắc, ánh mắt Tư Không lại một lần nữa hiện ra vẻ thanh minh.
Như bị điều gì đó làm cho hoảng hốt, lúc này Tư Không lại giật mình một cái. Tiếp theo đó hắn như có sự chú ý liền nhìn ngóng xung quanh.
Nhưng càng nhìn, sắc mặt của Tư Không càng trở nên khó coi. Mà lúc này hắn bỗng cảm thấy thân thể có cảm giác nào đó khác lạ giống như hơi đau nhức.
Cảm giác suy yếu không ngừng lan tràn khiến Tư Không có chút khó chịu. Hắn khẽ hít vào thở ra vài nhịp, cuối cùng liền cúi đầu nhìn xuống toàn thân, muốn xem xét.
Vừa đảo qua, con ngươi của hắn ngay lập tức co rụt lại. Tư Không hiện ra vẻ khó tin rồi nâng cánh tay trái lên, khẽ chạm vào tay phải của mình.
Vừa chạm vào, cánh tay còn lại của Tư Không lại không ngừng run rẩy, cả người cũng đều như vậy.
Nhìn cả người đều bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, lúc này trái tim của hắn càng lúc càng đập mạnh hơn, trong lòng không ngừng tự hỏi.. “Không còn cảm giác nữa..? Rốt cuộc là chuyện gì, ta đang ở đâu..”
Tư Không lúc trước không như vậy, chẳng qua khi cắt đứt sợi hắc tuyến kia lại vô tình đã chạm vào điều gì đó khiến nhận thức của hắn đã bị thay đổi.
Như có điều chú ý, Tư Không lại nhìn Lâm Tú ở phía trước, ánh mắt càng lúc càng trở nên âm trầm hơn như có điều muốn nói.
Chú ý đến ánh mắt của Tư Không dường như có vấn đề, Lâm Tú liền bước đến rồi lo lắng truyền ra lời nói.
-Không nhi, con thế nào..?
-Lão sư, con không sao..
Tư Không khẽ nhíu mày rồi lắc đầu đáp lời. Hắn như có điều suy nghĩ lại nhìn Lâm Tú rồi tiếp tục lên tiếng.
-Lão sư, con nhớ mình đang ở Vạn Kinh Các nhưng sao lại đến nơi này, nơi này là chỗ nào.. Thêm vào đó vì sao tay con cùng vết máu này..?
Lâm Tú âm trầm nhìn thiếu niên. Dường như nhìn ra điều khác thường của hắn.
Một lát sau Lâm Tú khẽ thở nhẹ, y vỗ vai Tư Không rồi nói.
-Ta sẽ giải thích sau..
Tư Không nhíu mày nhìn Lâm Tú, hắn rất muốn nói thêm gì đó nhưng bây giờ chỉ biết im lặng.
Hắn đã phát hiện ra điểm khác thường ở xung quanh hay trên bầu trời, lúc này lại khẽ tự thì thào. “Cảm giác này có chút tương đồng với biến cố tại Thủy Lưu trấn..”
Nhìn thiếu niên, Lâm Tú như có điều suy nghĩ. Lúc này y liền nhìn về phía vị trung niên áo bào xám, đưa ánh mắt đến như đang hỏi.
Vị trung niên áo bào xám không nói mà chỉ nhẹ thở ra một hơi dài, tiếp theo đó y liền nhìn lên bầu trời như đã biết trước.
Lâm Tú khẽ nhíu mày rồi cũng nhìn lên, tại đó vẫn là hư ảnh chiếc la bàn mà y đã triệu hoán.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc này, hư ảnh chiếc la bàn bỗng nhiên khẽ rung lên một cái rồi truyền ra một tiếng nứt vỡ.
Âm thanh tựa như thiên lôi nổ vang, chấn cho thương khung không ngừng run lên. Theo đó cũng có một đạo thần niệm quét đến, hóa thành âm thanh trầm thấp như xuyên qua năm tháng, vang vọng quanh quẩn khắp nơi.
Thần niệm này chỉ có Lâm Tú và vị trung niên áo bào xám nghe được. Lúc này hai người đều trầm mặc.
-Một kẻ đã biến mất theo dòng cổ sử xa xưa, bị lãng quên trong năm tháng của những kỷ nguyên đã qua. Ngươi không quản nhân quả mà đến tương lai, vướng vào nhân quả tại dòng thời gian này, chuyện này không phải là một người có tu vi nửa bước kia như ngươi nên làm, thật không không ngoan..
Đạo thần niệm phủ xuống như có lực lượng nào đó khiến cho thương khung lúc này bỗng nhiên chìm trong bóng tối tịch mịch.
Theo bóng tối phủ xuống, thân ảnh của Tư Không cùng Lâm Tú và vị trung niên áo bào xám đều biến mất. Khi một lần nữa xuất hiện, cả ba đều đứng ở một nơi vô cùng xa lạ.
Tiếng sóng biển rơi vào bên tai, Tư Không bỗng nhiên có chút hoảng hốt rồi nhìn về bốn phía, ánh mắt của hắn lúc này bỗng dần mở lớn, cuối cùng là trợn trừng.
Nơi này chính là vùng biển đỏ như máu mà hắn đã từng thấy trong giấc mộng của mình.
Ba người xuất hiện, bất ngờ đều đứng ở mỗi vị trí khác biệt. Nếu đưa mắt từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy Tư Không, Lâm Tú, vị trung niên áo bào xám đều đứng ở trên ba hòn đảo khác nhau.
Lúc này đạo thần niệm kia lại một lần nữa vang lên, ẩn chứa một chút cảm khái cũng không thiếu vẻ trào phúng.
-Thêm vào đó, một kẻ được mệnh danh là Thánh Sư lại cũng nhúng tay vào. Cho dù hắn là đệ tử của ngươi, cũng có nhân quả với ngươi nhưng Chúa tể chi chiến không phải một tên Thánh Tôn nho nhỏ như ngươi có thể ảnh hưởng..
-Nhưng ta cũng phải công nhận, dù chỉ là Thánh Tôn nhưng thủ đoạn của ngươi lại khiến ta rất kinh ngạc. Nếu không có chuẩn bị có lẽ ván cờ ta đã bày ra đều bị ngươi và kẻ kia lật tung a..
-Hai người hai mục đích, Thánh Sư ngươi là muốn dẫn hắn trở về nhưng vùng biển này không đơn giản như ngươi tưởng tượng vậy..
-Còn người của tuế nguyệt xa xưa kia, mục đích của ngươi ta nhìn không thấu. Đây có lẽ là biến số ta đã tính được trong năm tháng trước đây..
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |