Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân tướng phía sau trận chiến..

Tiểu thuyết gốc · 1965 chữ

Thần niệm quanh quẩn khắp vùng không gian nơi đây, đồng thời cũng quanh quẩn bên tai của vị trung niên áo bào xám và Lâm Tú.

Nghe được những lời trong đạo thần niệm kia phát ra, biểu cảm của hai người đương nhiên là có sự tương phản.

Lâm Tú thì trầm mặc, hàng lông mày cũng hơi nhíu lại. Mà vị trung niên áo bào xám vẫn như trước thản nhiên nhìn về phía xa xa, trong mắt có tinh quang nhàn nhạt khẽ luân chuyển giống như vẫn còn đang suy tư.

Không biết y đang nghĩ gì, mà ngay lúc này ánh mắt của vị trung niên áo bào xám lại rơi vào bóng dáng của thiếu niên. Sau khi nhìn một chút, cuối cùng y lại nhìn Lâm Tú.

Lâm Tú cũng đang chú ý đến chỗ Tư Không. Thấy ánh mắt của vị trung niên áo bào xám đang nhìn mình, lúc này như có điều suy nghĩ, Lâm Tú cũng đưa mắt nhìn như đang hỏi tới.

Nhưng ánh mắt của vị trung niên áo bào xám như không hàm chứa bất kỳ điều gì. Mắt thấy như vậy Lâm Tú lại hiện ra nét nghi hoặc rồi ném ánh mắt qua một lần nữa.

Vị trung niên áo bào xám vẫn không nói gì mà yên lặng nhìn. Mắt thấy như vậy Lâm Tú lại khẽ nhíu mày.

Hành động chỉ trong chốc lát, lúc này hai người thu lại tầm mắt, đứng yên rồi lại nhìn về phía xa xa.

Quả thực, giống như lời nói ẩn bên trong đạo thần niệm kia, hai người tất nhiên đều có mục đích riêng của mình.

“Không ngờ đến.. nhưng chưa hẳn là ta đã thất bại..” Trong lòng Lâm Tú khẽ thở dài nhưng ánh mắt của y lúc này dường như lại có một chút quang mang khẽ lóe lên.

Quang mang suy diễn lại hiện ra rồi không ngừng luân chuyển. Hình như Lâm Tú vẫn chưa bỏ đi ý niệm của bản thân, nhưng càng suy diễn ánh mắt của y lại càng có vẻ âm trầm hơn.

Suy diễn đang đến giây phút mấu chốt, bỗng nhiên bên tai của Lâm Tú lại nghe được một đạo truyền âm khiến y hơi hoảng hốt rồi quay ngoắt đầu qua một bên.

Nhìn vị trung niên áo bào xám đang đứng ở phía đằng xa, trong mắt Lâm Tú có chút do dự nhưng sau khi đã cân nhắc điều gì liền nhẹ gật đầu như đã đáp ứng.

“Nếu tình huống không khả quan, cho dù cái giá phải đánh đổi là gì thì ta cũng phải liều mạng..” Trong lòng Lâm Tú tự nhủ, dường như y cũng có chuẩn bị và cũng đã sẵn sàng.

Nhưng y biết, lực lượng bây giờ của mình tại đây là không đủ.

“Chỉ sợ vạn nhất, không sợ nhất vạn..” Lâm Tú lại tự thì thào, y khẽ thở dài rồi lại đưa mắt nhìn.

Mà Tư Không thì vẫn trầm mặc đứng tại chỗ nhìn ngóng xung quanh, hắn đương nhiên không nghe được đạo thần niệm đang quanh quẩn ở nơi đây.

Ba người ba hòn đảo riêng biệt, Lâm Tú và vị trung niên áo bào xám bị đặt ở hai bên cánh. Còn thiếu niên lại được xếp vào vị trí giữa.

Nhìn nước biển đỏ như máu đang không ngừng cuộn trào thành những cơn sóng vô cùng khủng bố ở xung quanh. Càng nhìn, ánh mắt của Tư Không càng lúc càng hiện ra sự mờ mịt hơn.

Nhưng ẩn sâu bên trong vẻ mờ mịt này là một sự âm trầm cùng lạnh lẽo. Hắn cứ đứng ở đấy, đưa mắt nhìn về bốn phía.

Khoảng cách của mỗi hòn đảo không sai biệt lắm là vạn dặm, với khoảng cách này đương nhiên Tư Không sẽ không thể nhìn thấy được Lâm Tú.

Hắn là phàm nhân, cùng lắm chỉ nhìn xa hơn mười dặm, bao quát cả nơi hắn đứng nhìn đến chỉ toàn là nước biển đỏ như máu.

Tuy nhiên khoảng cách vạn dặm nói thì rất xa nhưng với tu sĩ như Lâm Tú và vị trung niên áo bào xám thì cũng chỉ là một cái quét mắt.

Đạo thần niệm kia vẫn như trước truyền ra âm thanh khiến cho sóng biển càng lúc càng theo lời nói kia mà không ngừng cuồn cuộn.

-Biến số.. trước khi ta ngủ say đã từng suy diễn qua vài lần.. Người ở năm tháng trước kia, ngươi nói xem nếu ngày đó ta không quản cái gì nhân quả mà lựa chọn xuất thủ thì sẽ như thế nào..

Đạo thần niệm như ngưng tụ lên trên thân hình của vị trung niên áo bào xám, một lời này cũng là đang hỏi y, dường như đang nhắc về chuyện nào đó.

Vị trung niên áo bào xám nghe được nhưng không đáp, vẫn như trước yên lặng, bình tĩnh nhìn đến.

Lần này đạo thần niệm kia lại quét về phía Lâm Tú, lời nói bên trong khiến cho sắc mặt của Lâm Tú càng trở nên khó coi hơn.

Ánh mắt của Lâm Tú lạnh dần, vô cùng âm trầm nhưng vẫn như trước lựa chọn trầm mặc. Đứng ở đó, tiếp tục lắng nghe..

-Trận chiến ngày đó, tại Thời Không Hải này hắn và ta đã từng giao đấu rất lâu, thời gian tại nơi này không giống như bên ngoài cho nên ta cũng không xác định được nhưng có thể mơ hồ cảm ứng dường như đã trải qua một kỷ nguyên..

-Giới này có lẽ từng có hai Thiên. Mà hắn rất mạnh, mạnh nhất trong những đối thủ mà ta từng gặp. Khi đó ta đã cảm nhận được tử vong nhưng điểm yếu của hắn lại là ngươi a, Thánh Sư.. ngươi nói xem, Thiên mà ẩn chứa tình cảm thì sẽ như thế nào?

Sau khi hỏi Lâm Tú, đạo thần niệm kia lại khẽ truyền ra một tiếng thở dài. Tiếng thở dài này không phải là mệt mỏi mà là ẩn chứa sự trào phúng đối với hai người Lâm Tú và vị trung niên áo bào xám.

Mà giờ khắc này trên bầu trời âm u bỗng nhiên lại có tiếng chấn đì đùng vô cùng kinh khủng truyền đến. Sóng biển càng lúc càng cuộn trào hơn.

Tư Không có phát giác cho nên đưa mắt nhìn lên trên. Nhưng vừa nhìn, cả người hắn đột nhiên cứng đờ không nhúc nhích, ánh mắt cũng không ngừng co rụt lại.

Bầu trời, theo ánh mắt của Tư Không cùng hai người còn lại nhìn đến. Giờ khắc này bỗng có một đôi mắt vô cùng khủng bố chậm rãi mở ra rồi lạnh nhạt ngóng nhìn.

Đạo thần niệm kia vẫn tiếp tục quanh quẩn không ngừng, dường như là những lời đã lưu lại từ trong năm tháng xa xưa, chờ một ngày bị đánh thức mà có thể truyền ra.

-Ta khiến hắn lưu lạc bên trong dòng thời không hỗn loạn vô tận kia nhưng đồng thời hắn cũng khiến ta trả một cái giá cực kỳ đắt. Đạo pháp của hắn có thể nói là không thuộc về mảnh thế giới này..

-Vì đạo pháp kia mà ta bị thương vô cùng nghiêm trọng, trong năm dài tháng rộng không thể chữa trị khiến sinh mệnh gần như đã tuyệt nên phải ngủ say. Nhưng trước khi ngủ say ta đã tìm ra được biện pháp phá giải bởi vì đạo pháp của hắn có sơ hở, trước phải trảm thân mới có thể trảm địch…

-Hắn tự trảm bản thân, tự cắt bản nguyên của thần hồn ra một trăm đạo phân hồn để duy trì đạo pháp thương tổn đến ta. Chín mươi chín đạo lưu lạc tại Thời Không Hải này, mà có một đạo phân hồn được hắn âm thầm mang đến Táng Vực, nhưng vậy là sẽ qua mắt được ta sao..

-Chín mươi chín đạo, có chút mất thời gian nhưng ta đã tìm được từ rất lâu, dùng nhân quả pháp tìm kiếm cuối cùng chuyển toàn bộ đến Táng Vực. Phải thừa nhận đó là nơi đặc thù của cái giới này, nếu ta không phải Chúa tể mà nói, Thiên bình thường khi đến nơi này cũng khó có thể toàn thân mà trở mình..

-Trước lúc ngủ say ta đã suy tính và chuẩn bị hết thảy, ván cờ đã bày ra mặc dù có những kẻ như các ngươi nhảy vào nhưng cũng chỉ là một trong những điều ta đã tính toán.. Ban nãy để các ngươi chế trụ chẳng qua là ta cố ý, kế hoạch thập toàn thập mỹ của bổn tọa không phải cái gì biến số hay suy diễn có thể thay đổi..

-Trăm đạo phân hồn, nhân quả tồn tại cực kỳ lớn, người trúng pháp không thể tự hóa giải mà phải để từng cái phân hồn tự đoạn nhân quả. Trước đó ta mới hoàn thành được chín mươi tám lần, lần thứ chín mươi chín kia chính là các ngươi giúp ta hoàn thành.. Có lẽ ta nên cảm tạ một chút a..

-Khi đạo pháp này còn tồn tại, hắn có thể sẽ trở về khi nào không rõ. Tuy nhiên khi tất cả phân hồn bị ta luyện hóa, hắn sẽ triệt để trầm luân, không thể quay lại ,haha.. hahaha.

Đạo thần niệm không ngừng quanh quẩn, không ngừng cảm khái.

Tiếng cười dài vang vọng khắp vùng biển vô hạn này, theo sau đó là một tiếng thở dài vô cùng xa xăm truyền đến.

Sắc mặt của Lâm Tú càng lúc càng có vẻ âm trầm nhưng ánh mắt của y lại như có như không khẽ lóe lên một tia tinh quang.

“Thì ra ngày đó trước khi rời đi lão Cửu nói với ta cửu chưa hẳn là cực chính là điểm này. Chân tướng phía sau trận chiến của lão Cửu và kẻ này đương nhiên ta không hề có nhận thức rõ ràng, dù sao Thời Không Chi Hải không phải Đại Thánh thì khó mà bước vào được..” Trong lòng Lâm Tú có suy đoán, ngẫm một hồi lâu y càng cảm thấy bất an.

“Sợi hắc tuyến kia nhìn như là nhân quả đã đoạn nhưng đứa nhỏ kia lại bị ảnh hưởng, hiển nhiên giống như lời tên này đã nói..” Lâm Tú tiếp tục trầm tư.

“Chỉ còn một lần sao, lão Cửu.. Đã như vậy từ giờ đứa nhỏ kia chính là lão Thập, có lẽ sau đạo thần niệm này chính là một đạo pháp đánh đến cắt đứt dòng thời không này khiến thực tại một lần nữa tái diễn, nếu người kia không cản được thì ta sẽ liều mạng..” Suy đoán không ngừng, lúc này như đã quyết định cùng có nhận thức rõ ràng, ánh mắt của Lâm Tú liền hiện ra sự dứt khoát.

Sau khi suy nghĩ, y liền nhìn về hướng vị trung niên áo bào xám.

Vị trung niên áo bào xám hình như vẫn bình thản như trước. Nhìn không ra được y đang suy nghĩ điều gì.

Mà giờ khắc này sau khi một tiếng thở dài truyền ra, trước sắc mặt ngưng trọng của Lâm Tú, tại vùng biển này bỗng nhiên lại truyền ra một trận rung động vô cùng kịch liệt.

-Để cảm tạ các ngươi đã giúp bổn tọa lần này, ta sẽ cho các ngươi nếm thử đạo pháp của ta năm đó..

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.