Đa Bảo Các
Đa Bảo Các là một tòa nhà lớn, cao ba tầng, kiến trúc hùng vĩ và tráng lệ. Bên ngoài, những viên đá linh thạch phát ra ánh sáng mạnh mẽ, giống như những ngôi sao đang chiếu sáng trong đêm.
Những cánh cửa của Đa Bảo Các được khảm nạm các linh thạch quý hiếm, chỉ cần nhìn vào là đã thấy được sự xa hoa và quyền lực mà nơi này đại diện.
“Mộc đại nhân, đây chính là Đa Bảo Các,” Lý Không Tướng quân nói với Mộc Chiến.
“Ngài cứ việc tiến vào nhận lễ vật, tại hạ đứng ngoài chờ cũng được!”
Mộc Chiến gật đầu, sau đó bước vào Đa Bảo Các. Một người đàn ông cao lớn, khí chất uy nghiêm tiến đến đón chào.
Đó chính là Trương Bạch Thủ, người quản lý của Đa Bảo Các, một cường giả với tu vi Linh Anh Cảnh đỉnh phong.
Hắn ta khoác trên mình một bộ trường bào màu đen thẫm, tay cầm một cây gậy cổ xưa được chạm khắc tinh xảo, ánh mắt sắc bén, toát lên vẻ lão luyện và am hiểu thâm sâu về tất cả các loại bảo vật nơi đây.
“Chào Mộc đạo hữu,” Trương Bạch Thủ cất tiếng, giọng nói trầm ổn và đĩnh đạc. “Tại hạ là Trương Bạch Thủ, người quản lý Đa Bảo Các này. Được biết đạo hữu có công lớn, vì vậy hôm nay sẽ có đặc quyền lựa chọn một vật phẩm trong bảo các.”
Mộc Chiến gật đầu, thái độ điềm tĩnh nhưng trong lòng cũng có chút cảm thán.
Quả thật là một Linh Anh Cảnh đỉnh phong..
Chỉ nhìn thoáng qua thôi, hắn đã có thể cảm nhận được uy lực mà Trương Bạch Thủ tỏa ra. Hắn ta không phải là một người dễ đối phó, sự trầm ổn từ bên ngoài lẫn trong giọng nói khiến hắn trở nên rất thâm sâu và khó lường.
Mộc Chiến chắp tay đáp lễ:
“Trương đạo hữu khách khí, tại hạ mới đến không rõ Đa Bảo Các có những bảo vật gì. Còn mong đạo hữu hỗ trợ giúp!”
Trương Bạch Thủ khoát tay:
“Dĩ nhiên rồi! Đi theo ta thôi!”
Trương Bạch Thủ dẫn Mộc Chiến đi qua từng khu vực của Đa Bảo Các, bắt đầu từ tầng một, nơi tập trung các linh dược quý hiếm.
Hắn ta dừng lại trước một kệ lớn đầy ắp những bình đan dược, mỗi bình chứa đựng một loại dược liệu khác nhau:
“Đây là khu vực linh dược, bao gồm những loại dược thảo và đan dược tốt nhất từ Tứ giai đến Ngũ giai để phục hồi linh lực, gia tăng sức mạnh thể chất, và thậm chí có vài loại đặc biệt giúp tăng nhanh tu vi trong một khoảng thời gian ngắn. Những thứ này sẽ hữu ích cho ngươi trong quá trình tu luyện và phục hồi sau trận chiến.”
Hắn ta cầm một bình đan dược lên, ánh sáng từ linh khí tỏa ra nhẹ nhàng:
“Đây là Thanh Huyền Đan, Ngũ giai hạ phẩm đan dược, có khả năng khôi phục linh lực nhanh chóng, rất hữu dụng khi đối mặt với các trận chiến kéo dài.”
“Ngoài ra, còn có Lục Mộc Thảo, Ngũ giai trung phẩm dược thảo, giúp tăng cường sức mạnh mộc hệ, phù hợp với người có thiên phú mộc thuộc tính như ngươi.”
Mộc Chiến đưa tay nhận lấy bình đan dược, cảm nhận luồng khí mát lạnh và thanh khiết tỏa ra từ đó, trong lòng không khỏi cảm thấy hứng thú.
Sau đó, Trương Bạch Thủ dẫn hắn lên tầng hai, nơi những pháp bảo và vũ khí huyền bí được trưng bày.
Tại đây, hắn ta chỉ vào một thanh kiếm rực sáng, mang vẻ ngoài uy nghiêm, phát ra linh khí mạnh mẽ.
“Đây là Thiên Thanh Kiếm, một loại Ngũ giai hạ phẩm pháp bảo. Thanh kiếm không chỉ sắc bén vô song mà còn có khả năng khuếch đại năng lực của người sử dụng đến mức cực hạn. Tương truyền rằng mỗi khi Thanh Thiên Kiếm được rút khỏi vỏ, trời đất như cùng run rẩy, lôi vân hội tụ, thiên uy ngút ngàn.”
Mộc Chiến chăm chú lắng nghe, trong lòng không khỏi cả kinh.
Ngũ giai pháp bảo thôi mà làm gì ghê vậy..
Nhưng Mộc Chiến cũng không nói gì, chỉ đợi Trương Bạch Thủ nói xong rồi chuyển chỗ.
Hắn cũng không thích dùng kiếm lắm..
Cuối cùng, cả hai lên tầng ba, nơi chỉ chứa những bảo vật cực kỳ quý hiếm và cao cấp. Tầng này hoàn toàn tĩnh lặng, bảo vật được đặt trong các hộp kính đặc biệt, mỗi hộp đều có trận pháp bảo vệ cẩn mật.
Trương Bạch Thủ dừng lại trước một hộp đựng ngọc bội sáng ngời, ánh sáng xanh biếc lan tỏa xung quanh như có sinh mệnh.
“Đây là Thần Mộc Ngọc Bội,” ông ta nói, ánh mắt lấp lánh. “Đây không phải là pháp bảo chiến đấu, nhưng lại giúp người sở hữu kết nối với mộc khí trong thiên địa một cách hoàn hảo. Nó có khả năng hỗ trợ người tu luyện mộc hệ hấp thụ linh khí nhanh chóng, giúp ổn định tâm cảnh và gia tăng tốc độ tu luyện.”
Mộc Chiến nhìn chăm chú vào Thần Mộc Ngọc Bội, cảm nhận luồng năng lượng thuần khiết từ nó.
Trong những trận chiến dài dằng dặc, ngoài chiến lực thật thụ, việc duy trì linh lực ổn định cũng quan trọng không kém.
Đặc biệt, Mộc Chiến cảm nhận nếu hắn luyện hoá ngọc bội này, số lá hắn tăng lên phải rất nhiều..
Tuy nhiên, Mộc Chiến vẫn muốn nghe Trương Bạch Thủ giới thiệu hết đầy đủ bảo vật xong hắn mới quyết định lựa chọn.
Đáng tiếc, qua gần nửa canh giờ lắng nghe Trương Bạch Thủ nhiệt tình giới thiệu, Mộc Chiến vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, không lộ ra chút hứng thú nào.
Mặc dù những bảo vật mà Trương Bạch Thủ đưa ra đều có phẩm chất không tầm thường, từ các đan dược có khả năng tăng trưởng tu vi đến các pháp bảo trợ chiến hữu hiệu, nhưng dường như không có món nào thật sự phù hợp với khí chất và con đường tu luyện đặc thù của hắn.
Đan dược, dược thảo tăng trưởng tu vi, Mộc Chiến còn trồng rất nhiều trong Thụ Tâm, hắn cũng không cần những đan dược hay dược thảo trong Đa Bảo Các.
Pháp bảo thì nhìn lui nhìn tới đều là những thứ không hợp với phong cách chiến đấu của Mộc Chiến.
Khẽ thở dài một chút, Mộc Chiến chợt liếc qua khối ngọc thanh trắng không sáng bóng, cũng chẳng rực rỡ, nhưng Mộc Chiến cảm giác nó có vẻ bất phàm.
Hắn khẽ dừng lại, ánh mắt lộ ra tia hiếu kỳ. Khối ngọc không lớn, vừa tầm bàn tay, nhưng tỏa ra cảm giác thanh khiết và bình lặng, như một giọt sương ban mai đọng trên lá, vừa tĩnh mịch vừa tràn đầy sinh khí.
Mộc Chiến lập tức có chút ngạc nhiên, khẽ vuốt cằm trầm ngâm:
“Ồ, đây là..?”
Trương Bạch Thủ thoáng ngạc nhiên khi thấy Mộc Chiến chú ý đến khối ngọc thanh trắng ấy.
Hắn nhíu mày, nhìn chăm chú vào nó một hồi nhưng vẫn không nhận ra giá trị hay nguồn gốc của bảo vật này:
“Khối ngọc này…”
Trương Bạch Thủ chậm rãi nói:
“Ta cũng không rõ nó có công dụng gì đặc biệt. Đây vốn là món đồ thất truyền trong kho Đa Bảo Các, chỉ biết là không thể phát hiện linh khí, cũng chẳng ghi chép gì về xuất xứ.”
Mộc Chiến chăm chú quan sát, nhận thấy khối ngọc thanh toát ra một cảm giác rất riêng biệt, khác hẳn với những bảo vật phổ thông khác.
Nó không phô trương, không rực rỡ, nhưng lại ẩn chứa một loại khí chất sâu lắng, như hòa nhập với thiên địa.
“Nếu Trương đạo hữu không biết rõ,” hắn nhẹ nhàng nói, ánh mắt lóe lên chút tò mò lẫn hưng phấn, “thì có lẽ đây lại là món bảo vật mà ta cần.”
Trương Bạch Thủ ngạc nhiên:
“Ngươi chắc chứ? Chúng ta không hề biết viên ngọc này có tác dụng gì đâu a..”
“Nên nhớ, ngươi chỉ được phép lựa chọn một bảo vật mà thôi..”
Mộc Chiến nghe vậy, lập tức gật đầu:
“Chắc chắn, tại hạ xin được lấy viên ngọc này!”
Trương Bạch Thủ ánh mắt lộ vẻ kì quái, nhưng Mộc Chiến đã quyết, hắn cũng không nói nhiều làm gì:
“Nếu ngươi đã lựa chọn nó, ta cũng không nói gì thêm!”
Mộc Chiến chắp tay:
“Vậy đa tạ Trương đạo hữu đã giúp sức. Nếu sau này cần giúp gì, có thể báo một tiếng cho Mộc mỗ!”
Trương Bạch Thủ nghe vậy liền cười dài:
“Khà, hảo hán! Được, nếu sau này cần gì, Trương mỗ ta sẽ đến làm phiền ngươi đôi chút đấy!”
Mộc Chiến gật đầu:
“Tại hạ sẵn lòng!”
Mộc Chiến thể hiện gương mặt điềm nhiên, nhưng trong lòng cũng chỉ là như vậy thôi..
Còn tuỳ việc hắn làm phiền là gì đã..
Mộc Chiến thấy Trương Bạch Thủ này cũng gọi là có chút nhiệt tình giới thiệu cho hắn, nhưng chỉ thế thôi mà đòi hắn trả ân tình?
Hơi ít à..
Vậy nên, mặt ngoài Mộc Chiến nói như vậy, coi như là kết thêm một chút mối liên hệ, sau này có gì dễ bàn thảo mà thôi..
Dù sao Trương Bạch Thủ cũng là Linh Anh Cảnh đỉnh phong, làm quen với hắn cũng không quá mất mát gì..
Cáo từ Trương Bạch Thủ, Mộc Chiến rời khỏi Đa Bảo Các, mà bên ngoài Lý Không đang chờ đợi.
Mộc Chiến có chút ngạc nhiên, không ngờ Lý Không tên này chờ hắn cũng lâu như vậy..
Lý Không thấy Mộc Chiến đi ra, chắp tay:
“Mộc đại nhân đã lựa chọn được bảo vật rồi sao?!”
Ánh mắt Lý Không lấp loé, có chút chờ mong, tò mò không biết Mộc Chiến sẽ lấy bảo vật gì.
Hiển nhiên, hắn cũng có nghe qua chiến công của Mộc Chiến, với chiến công hiển hách như thế, không biết Mộc Chiến sẽ được thưởng gì đây.
Nhưng đáng tiếc, Mộc Chiến chỉ gật đầu:
“Đúng vậy!”
Lý Không nghe Mộc Chiến xác nhận, sự tò mò càng trỗi dậy.
Nhưng mà đợi mãi, không thấy Mộc Chiến nói tiếp câu sau, khiến bầu không khí có chút hơi ngượng ngùng.
Mộc Chiến thở dài:
“Lý Không Tướng Quân có gì muốn hỏi sao?!”
Mộc Chiến nhìn mặt của Lý Không liền biết hắn muốn nghĩ gì, nhưng mà Mộc Chiến hắn không muốn nói nhiều về viên ngọc thạch này.
Lý Không nghe Mộc Chiến nói vậy, xấu hổ một chút rồi chắp tay:
“Là tại hạ đường đột, mong Mộc đại nhân thứ lỗi, không có việc gì cả đâu!”
“Nếu mọi thứ đều đã xong xuôi, tại hạ sẽ đưa Mộc đại nhân về nơi ở của mình!”
Mộc Chiến chắp tay:
“Vậy làm phiền Lý Không Tướng Quân rồi!”
Sau đó, Lý Không liền dẫn Mộc Chiến về Thiên Quân Đài, là nơi ở của Đại Tướng Quân.
Sau một hồi, Lý Không liền nói:
“Chúng ta đã đến!”
Lý Không chỉ vào một tòa nhà lớn phía trước, có hình dáng như một pháo đài, bao quanh bởi một khu vườn cây xanh, tạo cảm giác yên tĩnh nhưng cũng không thiếu đi sự uy nghiêm.
Mộc Chiến bước vào bên trong, cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt của căn mật thất.
Trong khi các căn mật thất khác của Thiên Quân Đài mang lại cảm giác mạnh mẽ, gấp gáp, thì nơi này lại mang đến cho hắn một cảm giác bình yên và tĩnh lặng, như thể có thể giúp hắn tĩnh tâm và phát huy hết tiềm năng của mình.
“Đây chính là nơi ở của ngài, Mộc đại nhân,” Lý Không tiếp lời.
“Căn phòng này được sắp xếp đặc biệt cho ngài. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong. Phòng tu luyện, phòng nghỉ, tất cả đều mang lại điều kiện tốt nhất để ngài có thể dễ dàng tập trung vào sự vụ cũng như tu luyện.”
Mộc Chiến bước vào trong, một không gian rộng rãi với những chiếc giường lớn, bàn ghế tinh xảo, và những kệ sách, tài liệu tu luyện được sắp xếp ngăn nắp.
Những bức tranh vẽ về các trận chiến cổ xưa treo trên tường, một phần để làm gương mẫu cho người tu luyện, một phần để nhắc nhở những người trong Huyền Nguyên Quan Trường về những thử thách khôn lường mà họ phải đối mặt.
Một chiếc bàn lớn đặt ở giữa phòng, trên đó có một cuốn sách được đóng chặt, giống như một tài liệu quan trọng, có lẽ là thông tin chiến lược hoặc kế hoạch sắp tới.
Mộc Chiến nhìn qua rồi hướng ánh mắt về phía tướng quân, không quên cảm ơn:
“Đa tạ Lý Không tướng quân!”
Dứt lời, hắn liền phất nhẹ tay, một bình Phục Huyết Đan rơi vào tay Lý Không:
“Đây là Phục Huyết Đan, Tứ giai hạ phẩm đan dược. Nó sẽ giúp ít nhiều cho ngươi lúc chinh chiến!”
Phục Huyết Đan giờ đối với Mộc Chiến thì có chút gân gà, nhưng đối với một Hoá Đan Cảnh như Lý Không thì nó lại như một bảo vật hiếm có vậy.
Lý Không chần chờ một chút:
“Mộc đại nhân, cái này..”
Lý Không có chút do dự, việc hắn dẫn Mộc Chiến đi tham quan cũng chỉ là do hắn nhận lệnh mà thôi. Giờ Mộc Chiến cho hắn một bình đan dược quý hiếm như thế này, hắn có chút không dám nhận.
Mộc Chiến vẫn nhét vào tay Lý Không, nói:
“Đừng từ chối. Ta rất hài lòng với sự hướng dẫn nhiệt tình của ngươi! Phục Huyết Đan này đối với ta ý nghĩa rất ít!”
Dứt lời, hắn sầm mặt:
“Hay là Lý Không tướng quân không nể mặt ta?!”
Lý Không nghe vậy lập tức biến sắc mặt, hắn nào dám không nể mặt với một Linh Anh Cảnh cường giả chứ.
Lập tức Lý Không nhận lấy, chắp tay cảm tạ:
“Vậy đa tạ Mộc đại nhân ưu ái!”
Mộc Chiến nghe vậy cười khổ, Lý Không này coi như cũng thật tình, phải hù doạ một chút mới chịu nhận đồ của hắn.
Mộc Chiến khẽ mỉm cười:
“Được rồi! Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi lui ra đi!”
Lý Không nghe vậy, liền hiểu ý chắp tay rời đi..
Đăng bởi | Ryuusama1872 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 20 |