Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1179 chữ

Nguyen Bảo cùng Đại Lực cần làm đồ mới, ít nhất phải có sáu thước vải, trong tay cô không có nhiều phiếu vải, cộng tất cả lại cũng chỉ đủ 5 thước.

“ Lấy năm thước đi.” Phần còn thiếu sẽ nghĩ biện pháp sau, trước mắt có bao nhiêu mua bấy nhiêu.

Nhân viên bán hàng kinh ngạc không nghĩ cô một lần có thể mua tận năm thước, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng tâm khẽ động, đây là vị khách lớn nha. Cô ấy nhanh chóng đo tốt số lượng, cắt và đóng gói đưa tận tay Thẩm Mỹ Hoa.

Thẩm Mỹ Hoa đi dạo một vòng Cung Tiêu Xã, đai khái năm được giá trị độ vật ở thế giới này, cô mua thêm cho hai bé bàn chải đánh rang.

Đại Lực bọn họ lớn chừng này rồi còn chưa có dùng qua bàn chải đánh rang, ngày thương xúc miệng bằng muối, có đôi khi không xúc.

Cô xách theo túi đồ đi trạm lương thực. Ở đây xếp một hàng dài đang chờ mua, hôm nay mới nhập về gạo và bột mì tương đối đầy đủ.

Trạm lương thực kéo theo sau một hàng dài người đứng chờ, cô mới đến cuối hàng đã có người hô to bán xong rồi, đội ngủ rồng rắn lên mây trong chốc lát giải tán không một bóng người.

Bán nhanh như vậy sao? Không mua được lương thực, cô và hai bé ăn gì bây giờ.

Thẩm Mỹ Hoa nháy mắt luống cuống, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng thiếu lương thực kinh hoảng đến nhường nào.

“Thật là đen đủi, lại phải đi chợ đen.” Nam nhân phía trước hùng hùng hổ hổ lên tiếng, mặc dù tức giận bất quá thanh âm rất nhỏ, vừa đủ cô nghe được.

“Đi nhanh một chút, chậm một hồi chợ đen cũng không còn gì để mua.” Một nam nhân khác nói xong hướng về phía trước đi.

Thẩm Mỹ Hoa đi phía sau họ nghe nhắc tới chợ đen, tâm cô nhấc lên, chợ đen a, chắc chắn có bán lương thực, mặc dù mắc một chút nhưng có cái bỏ bụng vẫn hơn.

Cô không biết đường đi, làm bộ lơ đãng đi theo hai người bọn họ, trước sau cách một khoảng vài mét, không dễ phát hiện.

Hai người nam nhân đi phía trước mang túi vải nhìn trái nhìn phải, sau đó quẹo vào góc hẻm.

Thẩm Mỹ Hoa chờ bọn họ tiến vào trong, lòng cô hơi sợ hãi. Cô hít sâu một hơi, tự cổ vũ chính mình, sau đó bước nhanh vào ngõ nhỏ.

Bước vào liền thấy không ít người, nam nữ già trẻ đều có, nếu không phải biết đây là chợ đen, con tưởng mình đi lầm vào buổi tiệc nào đó tấp nập người với người.

Thẩm Mỹ Hoa đi không bao lâu liền thấy người người đàn ông đi tới hỏi.

“Cô muốn mua que diêm không? Một phân tiền ba cái, giá tiện nghi, mua mấy hộp trở về dùng.” Người đàn ông trung niên quơ quơ gói diêm chào hàng.

Thẩm Mỹ Hoa lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Không cần” que diêm trong nhà vẩn còn nhiều, không cần thiết mua. Vả lại phiếu diêm còn không ít, không nhất thiết phải mua ở đây.

Một người đàn ông khác nhìn Thẩm Mỹ Hoa ăn mặc sạch sẽ, khuôn mặt lại xinh đẹp, giống mấy kẻ có tiền liền xách theo rổ tiến tới mời chào: “Tôi có trứng gà cô muốn không?”

Thẩm Mỹ Hoa nhìn trứng gà trong rổ, còn là trứng mới, ngẫm một chút vẫn lắc đầu từ chối, đường từ huyện về nhà quá xa, trên đường đi không cẩn thận dễ rơi vỡ trứng, phiền toái.

Người đàn ông nghe thấy cô không cần, trong lòng có chút đáng tiếc, hắn tới nơi này từ sáng, tơi bây giờ vẩn chưa bán được trứng nào, trong lòng sốt ruột, vội bước đi tìm người khác có muốn mua trứng không.

Thẩm Mỹ Hoa đi về phía trước, dạo một vòng không thấy ai bán gạo cùng bột mì, ngay cả khoai củng chẳng có.

Là nàng tới quá sớm? Người bán gạo cùng bột mì chưa tới?

“Cô gái, cô nhìn xem măng này ngon lắm, mua trở về nấu cùng cơm thơm phưng phức.” Vị thím thấy cô dạo một vòng trong tay không cầm thử gì liề bước tới thử vận may.

Thẩm Mỹ Hoa nghe thấy măng, quay đầu nhìn túi măng trên tay vị thím kia, nghĩ đến làm món măng hầm canh gà, nuốt nuốt nước miếng.

“Thím bán thế nào?” Thẩm Mỹ Hoa ngồi xổm xuống cầm lên xem thử..

“Hai mao năm -1 cân, không cần phiếu.” Vị thím có chút lớn tuổi, nhiệt tình cười cười mở túi cho cô xem phần măng còn.

Mắc như vậy? Nếu mà mua gạo có thể mua nhiều hơn một cân gạo, không có lời.

“Cô gái, đây là măng tôi phơi, mấy cân mới thu được một cân, chỉ cần dùng một chút có thể xào một món ăn vơi cớm, cô mua trở về có chổ tiện lợi.” Vị thiếm nghĩ một chút lại nói: “Tôi cho cô một chút tiện nghi, tính cô hai mao một cân thì thế nào.”

Bà đi một buổi sáng, một cân cũng chưa bán được, trong nhà còn đang chờ tiền dùng.

Thẩm Mỹ Hoa nghe giá hai mao có chút do dự, nhìn một chút măng khô có chút ngon, đây là hái còn tươi phơi khô để được rất lâu, mua một cân để dành ăn cũng tiện.

Mua về hầm cùng canh xương cho hai bé bổ thân thể.

“Lấy một cân.”

Vị thím nọ vừa nghe cô chịu mua, trên mặt nở nụ cười như hoa cúc, nhanh tay cân một cân gói ổn thỏa giao vào tay cô.

Thẩm Mỹ Hoa trả hai mao tiền.

“Thím biết chổ nào bán mễ hoặc bột mì không?” Thẩm Mỹ Hoa tiếp nhận túi đồ tiện thể hỏi một chút.

Cô đã đi rất lâu còn chưa tìm được người bán lương thực, không biết là không có tới hay không có bán.

“Hiện tại lương tực thiếu thốn, tôi cũng lâu rồi chưa gặp người nào bán qua.” Vị thím nọ thấy cô muốn mua, mở miệng giải thích.

Gần đây, rất nhiều người muốn mua, nhưng chưa thấy ai mua được.

“Không…..” vị thím nọ chưa nói hết lời, đã có người chạy về phía họ, vừa chạy vừa hô người tới chạy mau.

Thẩm Mỹ Hoa nháy mắt phản ứng lại, đây là lùng bắt chợ đen, cô xách theo đồ vật trong tay chjay theo đám người, chen lấn ra ngoài.

Mọi người kéo nhau chạy cùng hướng với cô, không biết ai vô ý va vào người cô, Thẩm Mỹ Hoa nghiêng về phía trước, ngã sấp.

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Tiểu Cữu Mụ của Vãng Lai Hi Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghi0504
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.