Thẩm Mỹ Hoa cảm thấy trước mắt tối đen, đầu đau kinh khủng, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, đã được người đỡ lên, người trước mắt còn trẻ tuổi, vừa gầy vừa đen, nhìn qua chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi.
“Đi mau.” Người trẻ tuổi thấy cô không đứng dậy không được, sốt ruột hô.
Thẩm Mỹ Hoa chịu đựng cơn đau nắm chặt đồ trong tay niếu tay mượn lực đứng dậy, cô không thể bị bắt được.
Hắn thấy cô đứng vững, mắt nhìn người phía sau đuổi tới sát đít, vội lôi kéo tay cô liền chạy, vừa ra tới ngõ nhỏ, quẹo vào một đầu hẻm khác.
Hai người vừa chạy vừa nhìn về phía sau, Thẩm Mỹ Hoa cảm thấy đầu đau lợi hại, suýt chút nữa vấp chân ngã lăng ra đường.
“Cậu đi trước, mặt kệ tôi.” Cô chỉ kịp nói hết câu, chóng mặt đầu đau đến mức mắt không mở ra được, như vậy cũng tốt, cô không thể liên lụy người giúp cô. Ít nhất một mình cô ở lại cũng còn hơn cả hai cùng bị bắt.
Thần sắc chàng trai trẻ có chút do dự, nhìn thoáng phía sau, người sắp đuổi kịp.
“Tôi hướng bên kia đầu hẻm chạy, chúng ta chia thành hai đường chạy.” Thẩm Mỹ Hoa nói xong đem gói măng khô nhét vào tay hắn.
Cô không có vật gì đáng giá, có chút măng khô còn dùng được. Nếu không phải lúc trước là hắn nâng cô dậy, kéo cô cùng chạy, thì ngay lúc vừa rồi Thẩm Mỹ Hoa đã bị cảnh sát bắt được.
Thẩm Mỹ Hoa không chờ hắn cự tuyệt, một tay xách túi đồ, một tay che lại đầu đầy máu hướng đầu hẻm khác đi.
Hắn nhìn gói đồ trong tay, còn muốn trả lại, liếc mắt nhìn phía sau cảnh sát còn đang đuổi tới, cắn rang cầm túi đồ liều mạng chạy về hướng ngược lại.
Thẩm Mỹ Hoa đi tiếp vài bước đã chịu không nổi, trước mắt tối sầm, ngã xuống, người rơi xuống đất nháy mắt lóe lên ánh sáng màu trắng, lá rụng trên mặt đất bị gió thổi cuốn vài vòng rơi xuống mặt đất. Người biến mất.
“Người đâu? Rõ ràng thấy cô ta hướng về phía này chạy.” Vị cảnh sát tra xét dừng lại, đứng ngay chổ Thẩm Mỹ Hoa vừa ngã xuống, mắt dáo dát nhìn bốn phía không phát hiện cô gái vừa rồi đi hướng nào.
Tên thanh niên kia chạy quá nhanh, họ không đuổi kịp, nên quyết định chạy theo cô gái có vẻ yếu đuối hơn.
“Chổ này có vết máu, khẳng định ở gần đây, chúng ta đi phía trước xem thử.” Một vị khác nhìn vết máu còn đọng trên mặt đất, đi đầu vào sâu trong hẻm.
Thẩm Mỹ Hoa mở mắt ra, trước mắt có điểm mơ hồ nhìn không rõ, nhắm mắt lại mở ra lần nữa, nơi này thật quen mắt. Đây không phải là phòng của cô sao? Cô trở lại rồi sao?
Cô chống thân thể bò lên từ nền nhà, phòng khách còn bày túi đồ tết vứt lung tung, cô đã trở lại, thật sự trở lại, lòng cô vui sướng không lời nào diễn tả, vội chạy vào phòng tìm di động.
Điện thoại nằm trên gối, cô quỳ gối trên giường cầm di động lục tìm số của mẹ. Vừa bấm gọi điện thoại hiển thị không liên lạc được, nhìn kĩ một chút cột thu sống góc trái màn hình không hiển thị, là mất sóng?
Không tín hiệu, do di động có vấn đền? Cô đi lại bốn phía giơ cao điện thoại bắt tín hiệu cũng không cách nào bắt được cột sống nào.
Sao lại như vậy, cô cầm điện thoại ném lên giường vừa đi ra phòng khách, có cái gì đso không đúng. Nếu không gọi được thì trực tiếp đi về nhà mẹ. Cô dứt khoát quyết định cầm theo ví tiền trên bàn mở cửa, nắm vặn vậy mà vặn không được. Chưa hết hy vọng Thẩm Mỹ Hoa đi về phía ban công duỗi tay kéo rèm cửa, vừa nhìn liền thấy một màu trắng xóa, cái gì củng không có.
Chẳng lẽ cô đang mơ, là do cô quá đau đầu dẫn đến bất tỉnh, tiềm thức muốn quay về nhà nên mới mơ thấy phòng của mình?
Thẩm Mỹ Hoa dùng sức nhéo đùi mình, đau quá, đau đến mức hít một ngụm khí lạnh. Thì ra đây không phải mơ, vậy vì sao không mở được cửa, điện thoại cũng không có tín hiệu, đột nhiên đầu lóe lên ý nghĩ khiến cô rùng mình nổi da gà. Cô bước nhanh tới nhà vệ sinh tìm gương.
Trong gương phản chiếu hình ảnh người con gái đầu quấn băng gạc trắng, có vết máu thấm ướt một đoạn vải, khuôn mặt tái nhợt cũng không che lấp được dung mạo xinh đẹp.
Thẩm Mỹ Hoa tay run run vuốt hai má trắng nõn nhợt nhạt, đây không phải mặt cô, cô không đẹp mắt như vậy, cô còn trong cơ thể nguyên chủ, vậy cơ thể của cô đâu? Đây là vì sao cô trở về phòng? Chuyện gì đang xảy ra?
Liên tiếp nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu cô, làm lòng Thẩm Mỹ Hoa thêm trầm trọng, cô vô lực ngồi xuống bồn cầu, tránh không được điện thoại gọi không thông, cửa không mở được, nguyên lai cô không phải trở về, căn bản không xuyên về thế giới thật, càng nghĩ đầu càng đau lợi hại, hai mắt tối đen choáng váng mặt mày.
Cô một tay vịn tường, một tay xoa huyệt thái dương, đợi cơn choáng váng đi qua, nghĩ ngơi một chút bắt đầu tìm lý do vì sao cô trở lại phòng mình.
Đăng bởi | nghi0504 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 45 |