Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1072 chữ

Xe ngừng đầu cửa thôn, vài đứa trẻ ngồi xổm thấy xe bò về tới. Bọn nhỏ nhao nhao phía sau hô to gọi bà gọi mẹ, vây quanh một vòng xe. Không ít đưa trẻ nháo muốn xem người nhà mình mua đồ gì, có hay không mua kẹo cho bọn nó.

Thẩm Mỹ Hoa từ trên xe xuống dưới, cầm một phân tiền đưa cho chú Vương.

“Con thu hồi đi.” chú Vương thấy nàng lấy tiền, mày nhăn lại, không có ý định nhận.

“Chú, con ngồi xe sao có thể không trả tiền.” Thẩm Mỹ Hoa đem tiền nhét vào tay chú Vương.

Chú Vương đánh xe bò của nhà nước, ông đưa người trong đội đi huyện đều thu mỗi người một phân tiền, tiền phí này sẽ nộp lên đội, trên xe ngồi bao nhiều người đều ghi sỏ, mỗi tháng trong đội sẽ phát tiền lương, gọi lại phí vất vả.

“Con ngồi nửa đường không cần trả, nhanh chạy về nhà đi thôi.” Chú Vương nói xong xoay người đi kêu mấy thím ăn vạ trên xe chưa chịu xuống, ông còn muốn đánh xe về đội cho bò ăn cỏ.

“Cảm ơn chú.” Thẩm Mỹ Hoa thấy chú Vương không muốn nhận, liền không kiên trì nữa, nói một tiếng cảm ơn sau đó xoay người đi về nhà mình.

Trời hôm nay có ánh nắng, tuyết bắt đầu tan, đường đi lầy lội, cô cẩn thận đi tới cửa nhà, vào nhà.

Đại Lực đứng trong bếp nghe thanh âm cửa mở, tay nhỏ cầm cặp gắp than đi ra ngoài xem ai tới, mới dưỡi đầu ra thấy mợ đi vào viện trong.

Thẩm Mỹ Hoa mới đi mấy bước liền thấy Đại Lực khoát áo bông rách lỗ to ló đầu ra từ phòng bếp, tay nhỏ cầm cặp gắp than, nhìn cô.

“Con đốt gì đó?” Thẩm Mỹ Hoa hỏi bé.

Cô vừa nói xong, Đại Lực đã xoay người vào bếp, không đáp lời cô, nếu không muốn nói chuyện cô cũng không định hỏi tiếp, đi theo sau duỗi tay xốc nắp nồi. Hơi nóng nghênh diện phả vào mặt Thẩm Mỹ Hoa, trong nồi nước nóng sôi ùng ục. Thì ra là nấu nước.

“Con quy về ổ chăn nằm đi, mợ nấu nước.” Thẩm Mỹ Hoa muốn Đại Lực về phòng, trên người bé mặc áo khoát bông làm bằng cỏ lau, áo nhìn dày lại không có tác dụng giữ ấm. Ở ngoài lâu thêm chút sẽ lạnh cóng cả người.

Đại Lực không nhúc nhích, xem như chưa nghe thấy lời mợ nói, bé lấy thêm củi bỏ vào bếp.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn Đại Lực không đáp ứng, bé nếu muốn nhóm bếp thì để bé nhóm, dù sao lửa cháy nhiều sẽ không lạnh.

Đại Lực không nghe mợ nói tiếp, phát hiện tâm trạng cô xấu hơn hôm qua rất nhiều, bé yên lặng đảo kẹp gắp, hô hấp thả nhẹ sợ chọc tới mợ tức giận.

Trong phòng bếp an tĩnh, chỉ nghe tiếng lách tách củi lửa cháy trong lò, không bao lâu nước nấu sôi, Đại Lực bê nồi nhấc xuống bệ bếp, đỗ lưng lững hai chén nước nóng rồi hướng về phòng, còn chưa đi hau bước, bụng ọt ọt kêu vang hay tiếp thập phần vang dội.

Âm thanh ngượng ngùng vừa vang lên, theo sau bụng cô cũng đánh nhịp.

Thẩm Mỹ Hoa: “…”

Cả ngày nay cô chưa kịp ăn gì, bụng sớm đói đến mức ngực dán vào lưng.

Đại Lực nghe thấy âm thanh, chân bước chậm một nhịp, bé ngừng vài giây không quay đầu đi tiếp về phòng.

Thẩm Mỹ Hoa thấy Đại Lực thuận tay đóng cửa bếp, đợi bé đi xa, trong đầu nghĩ vào phòng, ánh sáng trắng vừa lóe, ngay sau đó cô xuất hiện trên ghế sopha.

Cô dạo một vòng sau đó vào bếp đi kéo bao gạo, trong ngăn tủ còn có nữa túi gạo, gạo này còn không nhiều, đây là tồn lại từ tháng trước cô mua chưa kịp ăn. Cầm ướt lượng cũng được bốn năm cân, đủ bọn họ ba người ăn mấy ngày.

Nàng lấy lấy chén đông đầy, định đi đến phòng khách tìm chút rau dưa trong túi đồ tết, lúc ấy vì bớt việc, không muốn đầu năm phải đi mua thêm đồ. Lúc đi siêu thị cô mua thêm rất nhiều đồ, lấy một ít cải thìa tính toán xào một dĩa nhỏ rau chắc là đủ ăn.

Thẩm Mỹ Hoa vừa đem rau ra khỏi túi, đang chuẩn bị đứng dậy, ánh mắt liếc qua nhìn thấy trong túi rỗng xuất hiện bó cải thìa mới, cùng đồ trong tay cô giống nhau y đúc.

Thẩm Mỹ Hoa sửng sốt, cô nhìn lầm rồi hả? Đánh mắt nhìn cải thìa trên tay, lại nhìn túi đồ.

Trong túi đích xác xuất hiện bó cải thìa, giống nhau như đúc từ một khuôn ra, nhưng mà cô nhớ rõ ràng mình chỉ mua một phần, cô duỗi tay cầm ra bó cải thìa, nháy mắt trong túi xuất hiện thêm một bó. Trời đất ơi, chuyện gì xảy ra?

Thẩm Mỹ Hoa hít một hơi thật sâu lấy can đảm, nghĩ một chút cầm vải cùng bông thử bỏ vào túi, tạm dừng vài giây lấy ra, trong túi không xuất hiện thêm gì nữa. Chẳng lẻ là nhìn nhầm, không thể nào, ở đây tận ba bó rau. Mắt cô còn tốt lắm không có hoa mắt đâu.

Thẩm Mỹ Hoa cầm mộc nhĩ trong giở ra, cô vừa mới lấy đi, trong túi xuất hiện một phần giống vậy.

Cô tiếp tục đem chén gạo bỏ vào túi, tạm dừng vài giây sau đó cầm ra, giây tiếp theo túi nhiều thêm một phâng gạo giống như đúc chén cô cầm.

Đừng nói với cô đây là bàn tay vàng của nữ chủ nha, cô không phải nữ chủ, cô là nữ phụ sống không quá mấy chương đâu.

Thẩm Mỹ Hoa lại thử nghiệm thêm vài lần, cuối cùng cũng đúc kết ra, đồ vật trong phòng bỏ vào túi sẽ cho ra một bảng y chang vậy, còn đồ khác thì không sao chép được.

Chẳng lẽ đây là túi thần kì, tụ bảo túi trong truyền thuyết?

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Tiểu Cữu Mụ của Vãng Lai Hi Hi

Truyện Thập Niên 60: Tiểu Cữu Mụ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghi0504
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.