Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1004 chữ

Chẳng lẽ vì cô té ngã, đầu đau hôn mê sau đó đến được đây. Vậy cũng không đúng, lần trước cô đâm đầu vào tường vì cái gì không trở về phòng này?

Lần này té ngã là ngoài ý muốn, đâm đầu vào tường là cố ý, cho nên nói cố ý và ngoài ý muốn cho ra kết quá khác nhau?

Thẩm Mỹ Hoa nghĩ trăm lần cũng không có đáp án, giương mắt nhìn nơi quen thuộc mình từng sống, nghĩ đến ít nhất cô cũng về lại nơi này, mắt đỏ ửng, không xuyên về hiện đại thì ba mẹ nên làm cái gì bây giờ, ba mẹ có biết cô biến mất không? Có phải đang lo lắng tìm kiếm cô không? Vừa nghĩ đến đó lòng như bị ai đó nhéo, đau đến thở không nổi.

Cô muốn đi ra ngoài, không thể vẫn luôn ở đây, càng ở lâu, cô càng khống chế không được cảm xúc của mình. Ở thêm một phút sẽ thêm một phút hoảng sợ, cảm giác không tìm được phương hướng để đi.

Thẩm Mỹ Hoa vừa nghĩ muốn đi ra ngoài, trước mắt xuất hiện tia ánh sáng trắng, cô vừa mở mắt đã đứng ở chổ củ, một trận gió lạnh thổi qua, cô đánh cái rùng mình. Cô ra ngoài?

Chỉ cần dùng ý nghĩa có thể ra tới? Vậy đi vào thì sao? Là dùng ý nghĩ đi vào sao?

Thẩm Mỹ Hoa tay vịn tường đi đến góc hẻo lánh, thử động đầu suy nghĩ đi vào, ánh sáng trắng lóe lên, giây tiếp theo cả người cô đã đứng trong phòng, lập đi lập lại vài lần, cô đã xác định được quy luật.

Qua lại vài lần, cô xác định được mình không thể trở về, nước mắt không khống chế được chảy xuống, cô sẽ vĩnh viễn ở lại thời đợi này, Thẩm Mỹ Hoa ngồi xổm trên mặt đất khóc ấm ức.

Không biết khóc bao lâu, có thể suy nghĩ quá nhiều đầu có chút đau, cô vươn tay lau nước mắt, ngồi trên sô pha ôm gối, tự an ủi bản thân bình phục cảm xúc, ánh mắt lơ đãng dừng trên tấm vải cùng bông, nghĩ đến hai bé nhỏ ở nhà chờ cô về, trời vừa lạnh vừa rét, Nguyên Bảo cùng Đại Lực còn đang quấn chăn không có áo bông kia kìa.

Nếu cô phải ở lại đây, vậy đối với hai bé cô phải có trách nhiệm, hít hít mũi, lắc mình quay về hiện thực đi về phía bệnh viện.

Cô muốn mua một ít thuốc trị nứt da, thuận tiện xem một chút vết thương trên đầu, đầu nàng còn đau đến choáng váng không đứng vững, băng gạt thấm máu ướt một mảng.

Thẩm Mỹ Hoa đi một chút lại dừng lại nghĩ ngơi, mất thời gian rất lâu mới đến bệnh viện, nơi này người không nhiều lắm, cô tới rồi đứng đợi lấy giấy vào khám bệnh, bác sĩ giúp cô gỡ băng gạc nhìn vết thương. Cũng may không phải vấn đề lớn, vết thương rách nhẹ máu chảy nhiều một chút nhìn hơi đáng sợ.

Thẩm Mỹ Hoa đi đi dừng dừng hoa rất dài một đoạn thời gian mới đi đến bệnh viện, bệnh viện người không nhiều lắm, nàng tới rồi thuyết minh ý đồ đến, bác sĩ hủy đi băng gạc nhìn mắt, không có gì vấn đề lớn, một lần nữa cho nàng băng bó một chút.

“Đừng để dính nước, cô cần tĩnh dưỡng, trở về nằm nhiều một chút, nghĩ ngơi tốt, không có việc gì.” Bác sĩ giao phóng xong, đưa đơn thuốc cho cô, để cô đóng tiền mua thuốc.

Thẩm Mỹ Hoa mua tốt thuốc của mình, lại mua thêm thuốc mỡ trị nứt da, chậm rãi trở về nhà. Đi đến nửa đường, hai chân có chút đau, thở dốc đi không nổi nữa. Tay cô chống một bên hông hít một hơi lấy sức tiếp tục đi .

“Mỹ hoa, đi vào huyện?” chú Vương khua xe bò ngừng lại.

Ông vừa đánh xe đi được một đoạn liền thấy cô, Thẩm Mỹ Hoa xoay người nhìn lại xem ai đang nói, thì ra là chú Vương. Phía sau xe bò ngồi không ít người.

Thẩm Mỹ Hoa chưa kịp đáp lời đã nghe ai đó kêu cô lên xe: “Mỹ hoa, mau lên đây.”

Một bên chú Vương thúc giục cô mau lên.

“Cảm ơn chú Vương” Thẩm Mỹ Hoa nói xong lời cảm tạ, bò vào mặt sau xe bò ngồi cùng mấy dì mấy thím.

“Mỹ hoa, đầu cô bị làm sao vậy?” Vị chị gái bên cạnh Thẩm Mỹ Hoa lên tiếng hỏi, âm thanh rất lớn, cô ta vừa nói xong mọi người trên xe hướng ánh mắt tò mò nhìn băng gạt trên đầu cô.

“Tôi không cẩn thận đụng vào.” Thẩm Mỹ Hoa giải thích, không có ý định nói tiếp. Cô không có ý tiếp chuyện nói tiếp với người này.

“Vết thương này của cô đụng không nhẹ.”Vi chị gái vừa nảy nói tiếp, liếc mắt nhìn cô chờ cô tiếp lời.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn lại cô ta một cái, đạm đạm cười không đáp.

Trên xe những người khác thấy Thẩm Mỹ Hoa không nghĩ nói chuyện, không hỏi nữa, mọi người nói vài chuyện lặt vặt long gà vỏ tỏi, nào là chuyện mua đồ trong huyện, chuyện con cái…

Thẩm Mỹ Hoa ngồi trên xe an tĩnh lắng nghe các cô ấy đối thoại, buổi sáng cô bông cùng năm thước vải, còn có bàn chải đánh rang đều đặt trong không gian không cầm trên tay. Củng may không lấy ra, không lại dẫn mấy vị dì thím bát quái.

Xe bò chậm rì rì trở về thôn, mãi cho đến buổi chiều mặt trời xuống núi, bọn họ xe mới đến trong thôn.

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Tiểu Cữu Mụ của Vãng Lai Hi Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghi0504
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.