Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đãi khách, ăn chực

Phiên bản Dịch · 1637 chữ

Những người khác cười cười nói nói, chậm rãi cầm lấy đũa chuẩn bị ăn cơm.

Dương Tiểu Tịnh và Trần Diệu Diệu thì khác, lúc Lục Diểu vừa dứt lời thì hai người đó đã cầm đũa lên, duỗi tay ra định gắp món thịt kho tàu ở giữa bàn.

“Ấy.” Lục Diểu giơ đũa lên, kịp thời ngăn cản hai người đó lại: “Các cậu muốn ngồi đâu cũng được, nhưng mà hôm nay tôi chỉ mời ba người Nhâm Băng Tâm, Cảnh Tiểu Vân và Cố Oánh ăn cơm thôi.”

“Trước đây tôi sống một cuộc sống được nuông chiều, không biết làm rất nhiều thứ, bình thường toàn nhờ ba người họ quan tâm chăm sóc tôi…”

Đôi mắt to tròn của Lục Diểu chớp chớp, nói thẳng nguyên nhân, đồng thời ném vấn đề lại cho Dương Tiểu Tịnh và Trần Diệu Diệu: “Diệu Diệu, Tiểu Tịnh, các cậu sẽ không để ý chứ?”

Ai mà không biết nói mấy lời thảo mai chứ?

Ai không biết theo hướng gió chứ?

Không phải là một cô gái yếu đuối vô tội đang tỏ vẻ đáng thương đây sao?

Trò vặt, ai mà không biết chứ?

Lục Diểu có ngoại hình sáng sủa, vẻ đẹp trời sinh, bình thường xinh đẹp như hoa như ngọc, lúc này ánh mắt trong trẻo thơ ngây, tràn ngập vẻ hồn nhiên và chân thành, đơn thuần như con nai con trong rừng, thật thà như trẻ con.

Cô vừa dứt lời, Trần Diệu Diệu và Dương Tiểu Tịnh đều lúng túng thu tay lại, đâu còn mặt mũi mà giơ đũa nữa.

Mặc dù Trần Diệu Diệu và Dương Tiểu Tịnh không rủ nhau đến, nhưng mục đích của hai người họ giống nhau, đều là muốn ăn chực miếng thịt, muốn chiếm chút lợi từ Lục Diểu.

Hai người họ đều cho rằng, tính tình Lục Diểu cao ngạo, cho dù không muốn mời hai người họ ăn cơm nhưng bọn họ đã tới rồi, cùng đã giơ đũa ra, ngại mặt mũi nên cho dù Lục Diểu không thích thì cũng sẽ không nói gì.

Nhưng bây giờ thì sao?

Lục Diểu hành xử không theo lẽ thường.

Khóe môi Trần Diệu Diệu hơi run rẩy, thấy mấy người khác trên bàn đều nhìn qua đây, cô ta vội vàng để đũa xuống giải thích: “Xin lỗi nhé Lục Diểu, tôi đã hiểu nhầm rồi. Trước đó cậu nói mời mọi người ăn cơm, tôi tưởng là tất cả mọi người… chuyện này là tôi không phải, không sao đâu, các cậu ăn đi! Không cần để ý đến tôi đâu.”

Lục Diểu không cho cô ta bất cứ cơ hội nói xấu nào, cô rũ mày, cũng tỏ ra thẹn thùng áy náy: “Không sao đâu… các cậu bỏ qua là tốt rồi. Từ trước đến giờ tôi làm việc đều theo khả năng, bây giờ xa nhà, trong tay tôi cũng không còn tiền phiếu gì nữa, chờ lần sau đi… lần sau người nhà gửi tiền lên tôi nhất định sẽ mời các cậu.”

Lục Diểu âm thầm hừ hừ.

Đừng nói đây chỉ là cái cớ, cho dù không phải thì lần sau cô mời cơm, hai người này nếu vẫn đến mà không thấy xấu hổ thì da mặt cũng không phải dày bình thường thôi đâu.

Trần Diệu Diệu cười gật đầu, thấp giọng ‘ừm’ một tiếng, thực ra dưới đáy bàn, bàn tay cô ta đã nắm chặt ống quần ở đầu gối rồi.

Tiền không đủ, không có phiếu? Nếu như thật sự là không có tiền không có phiếu thì có gọi hai bát thịt kho tàu to như vậy không?

Còn có bát mì thịt bằm kia nữa, chỉ riêng bữa cơm này cũng phải ha ba tệ rồi, đừng nói là lúc nãy mua đồ ở hợp tác xã cung tiêu, cô còn mua nhiều như vậy, bây giờ lại lấy cớ tiền phiếu không đủ, thật sự coi bọn họ như đồ đần chắc?

Trần Diệu Diệu nắm chặt ống quần, tức giận nghĩ: coi như tiền phiếu không đủ thì bát thịt to như thế, còn là hai bát, mỗi người ăn ít một miếng cho bọn họ ăn vài miếng thì sao?

Không muốn cho hai người họ ăn thì cứ nói thẳng, cũng không đến mức phải nói những lời thảo mai như vậy!

Trần Diệu Diệu tức giận đến mức run người, thế nhưng miệng lưỡi Lục Diểu sắc bén như thế, phá hỏng hết người lời cô ta muốn nói, bây giờ ngoại trừ việc âm thầm tức giận và ngầm bỏ qua chuyện này thì cô ta không làm được gì nữa!

“Cái gì mà lần sau với chẳng lần sau? Cậu coi mọi người là loại người gì? Lúc đầu cũng không nói bắt cậu phải mời, là cậu nhất định mời nên mấy người chúng tôi mới nghe theo cậu một lần.”

Khách theo chủ, bữa cơm này là Lục Diểu mời, cô là chủ chi, cô lên tiếng, mấy người Nhâm Băng Tâm không thể xen vào, nhưng mà nghe đến phía sau thì Nhâm Băng Tâm thật sự không nhịn được nữa: “Xa nhà vạn dặm, ở nông thôn vốn đã vất vả, cha mẹ gửi tiền trợ cấp đến cũng là vì thương cậu, cậu đừng tiêu tiền vào những việc này. Người muốn giúp cậu thì sẽ giúp, người không muốn giúp cậu thì cậu có lấy nhiều tiền hơn ra cũng chưa chắc đã tốt hơn đâu.”

Cố Oánh và Cảnh Tiểu Vân cũng gật đầu nói theo: “Đúng vậy đó Lục Diểu, cậu phải sửa cái tật tiêu tiền lung tung này của cậu đi.”

“Tiêu tiền phải tiết kiệm, nếu như có chuyện gì thật thì chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào bản thân thôi, cậu nói xem mấy chúng tôi đều nghèo rớt mồng tơi, nếu như cậu cần dùng tiền gấp thì chúng tôi làm sao mà giúp cậu được?”

Cũng không chỉ là ý này.

Nhâm Băng Tâm gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Trần Diệu Diệu: “Diệu Diệu, Lục Diểu vẫn là một cô bé mới lớn, cậu ấy nói chuyện không biết nặng nhẹ, cậu đừng để bụng mấy lời lúc nãy nhé.”

Từ khi vừa gặp nhau, Nhâm Băng Tâm đã không thích Trần Diệu Diệu, bởi vì bất kể là lời nói hay là ánh mắt nhìn người khác của cô ta đều làm cho người ta cảm thấy vô cùng quái dị.

Rõ ràng là một chuyện có thể giải quyết đơn giản nhưng cô ta cứ nhất định phải xoay chiều gió, giống như cô ta thật sự chưa từng nghĩ tới, nếu như thật sự tạo thành lời lẽ xuyên tạc, người bị đưa lên đầu sóng ngọn gió sẽ có kết quả như thế nào.

Tổng cộng cũng chỉ cố mấy cô gái xuống nông thôn thôi, cho dù tính cách không hợp nhưng mọi người ai làm việc nấy không tốt hơn sao? Tại sao cứ nhất định phải bày ra nhiều chuyện như vậy?

Hơn nữa có vài lần, hành vi của Trần Diệu Diệu rất trắng trợn, vừa đẩy Lục Diểu lên đầu sóng ngọn gió, lại vừa muốn lợi dụng Lục Diểu, Nhâm Băng Tâm cũng không biết là cô ta nghĩ như thế nào mà lại không biết xấu hổ như vậy?

Càng nghĩ sâu, Nhâm Băng Tâm càng sợ Lục Diểu bị thiệt thòi, thế là lời nói cũng sắc bén hơn: “Việc mời ăn cơm này cũng là tình cảm, nói thực ra, lương thực rất quý giá, đây vừa có bánh vừng vừa có thịt kho tàu, tôi thật sự không dám động đũa… Diệu Diệu, không phải là cậu thật sự trông mong đến lần sau đấy chứ?”

Trần Diệu Diệu lập tức lắc đầu khoát tay: “Không phải, tôi không có ý này…”

“Phù… vậy là tốt rồi.” Nhâm Băng Tâm thở ra một hơi, nháy mắt mấy cái: “Nói thật, ‘bắt người tay ngắn, ăn người miệng mềm’, nếu không phải là Lục Diểu làm ầm ĩ thì không thể ăn bữa cơm này được.”

Khóe môi Trần Diệu Diệu chợt run rẩy một chút, trong lòng tự nhủ: không thể ăn bữa cơm này! Cô cũng đã ăn vào bụng rồi đấy, ăn đã ăn rồi, lại còn giả vờ thanh cao gì chứ? Nếu thật sự có năng lực, có bản lĩnh như vậy thì đừng có ăn! Sợ là không nỡ hai bát thịt đầy ú ụ này chứ gì!

“Tôi…”

Trong lòng Trần Diệu Diệu hừ lạnh, mở đôi mắt to tròn ra vẻ vô tội, vừa định mở miệng thì Lục Diểu đã cắt ngang cô ta: “Được rồi đấy!”

Tay nhỏ của Lục Diểu chọt bên hông Nhâm Băng Tâm, ra vẻ đùa giỡn, thực ra là ra hiệu kết thúc màn kịch hay này: “Hiếm khi tôi mới mời được bữa cơm, cậu còn chê có phải không?”

“Tôi không chê, thật sự không chê!” Nhâm Băng Tâm sợ buồn nhất, khóe mắt chảy nước mắt sinh lý, cũng không để ý đến việc lau, uốn qua uốn lại tránh né bàn tay của Lục Diểu: “Ha ha ha, tôi sai rồi, tôi nhận lỗi được không? Thôi, đừng chọc nữa!”

Tiếng cười giòn tan gây sự chú ý đến mấy vị khách xung quanh, Cố Oánh gõ nhẹ vào mặt bàn nhắc nhở, lúc này Lục Diểu và Nhâm Băng Tâm mới yên tĩnh lại, nhỏ giọng trêu nhau, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại ăn một miếng cơm.

Trần Diệu Diệu cúi đầu xuống che giấu biểu cảm, cũng không nói gì nữa.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.