Chị Tiểu Miêu
So với thái độ bên ngoài thuận theo, bên trong âm thầm phẫn nộ của Trần Diệu Diệu thì Dương Tiểu Tịnh lại tỉnh táo hơn nhiều.
Dương Tiểu Tịnh vùi đầu, đôi mắt đảo qua đảo lại, từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm hai bát thịt kho tàu bóng loáng ở giữa bàn.
Thức ăn mặn hiếm như thế nào, thịt khó mua như thế nào đều không cần phải nói đến, trong miệng Dương Tiểu Tịnh không ngừng chảy nước bọt, thật sự thèm ăn vô cùng, cô ta bèn cắn một miếng bánh bao to.
Nhai bánh bao hòa với nước bọt trong miệng, lần đầu tiên Dương Tiểu Tịnh cảm giác bánh bao khô khan lại không nghẹn.
Thèm thì thèm, nhưng Dương Tiểu Tịnh vẫn nghe thấy những lời Lục Diểu nói.
Lục Diểu mời cơm chỉ mời người những người đã từng quan tâm cô ấy!
Đây là chuyện thường tình mà, đúng không?
Mình thật sự quá ngu ngốc, bây giờ mới ý thức được điểm này!
Hai mắt Dương Tiểu Tịnh sáng lên, tự nhận là hiểu được chuyện này rồi, trong lòng nghĩ là bữa cơm này không được ăn cũng không sao, bữa cơm tiếp theo nhất định sẽ có phần của mình!
Người ngoài không nhìn thấy được suy nghĩ bên trong, khóe miệng Dương Tiểu Tịnh cong lên lộ vẻ tham lam, ngay cả bánh bao khô khan trong tay mà cô ta cũng cảm giác ngon lành vô cùng.
Bầu không khí trên bàn ăn lại trở nên vui vẻ, Lục Diểu sống cuộc sống hào môn đã quen, ngày trước ở nhà ăn cơm, dù trên bàn cơm cũng không quá quan trọng quy củ ‘ăn cơm không nói chuyện’, nhưng có người lớn ở đó, không khí khó tránh khỏi có chút nghiêm túc.
Giống như bây giờ không có công việc đồng áng trói buộc, mấy cô gái ngồi cùng nhau vừa ăn cơm vừa tán gẫu, thật sự là lần đầu tiên Lục Diểu trải nghiệm việc này, cảm giác cũng khá mới mẻ.
Trước đây đi học cũng ăn cơm ở nhà ăn, chỉ là lúc đó bên cạnh có không ít người làm việc chạy vặt, thật sự cũng không có mấy người dám ngồi xuống ăn cơm với cô.
Một mặt là ngại thế lực nhà họ Lục và nhà họ Tôn sau lưng cô, một mặt là cũng liên quan đến tính cách của cô.
Từ trước đến giờ Lục Diểu không hề che giấu cảm xúc của mình, tức giận là tức giận, không vui là không vui, không hài lòng là không hài lòng, đây là một cách cô thể hiện ý nguyện của bản thân.
Có lẽ cô nóng tính, nhưng cũng không phải là cứng đầu không nghe lời khuyên, nói chuyện đàng hoàng, cho dù ý kiến khác biệt thì cô cũng sẽ nghiêm túc cân nhắc.
Tính cách này đã từng bị người khác lên án, nhưng Lục Diểu cũng không thèm để ý.
Lúc bạn nhận được một vài thứ thì cũng sẽ mất đi một vài thứ, từ khi rất nhỏ Lục Diểu đã hiểu được đạo lý này.
Bên tai cô ngay cả một câu nói thật cô cũng không thể nghe được, chứ đừng nói gì là bạn bè chân chính có thể trút bầu tâm sự, về phần những người qua đường râu ria giả vờ giả vịt kia, cô để ý đến mới lạ.
Bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ miên man, Lục Diểu liếc nhìn mấy cô gái bên cạnh, lúc này trên khuôn mặt nhỏ thường ngày vẫn yêu kiều của Lục Diểu nở một nụ cười có chút buồn buồn mà thậm chí cô cũng không nhận ra.
Trên thế giới này không có thánh nhân, cô cũng không phải.
Có những thứ không lọt vào mắt cô, đương nhiên cũng có thứ mà cô khao khát, từ một góc độ nào đó mà nói, cô rất ghen tỵ với mấy cô gái trước mặt này.
Cô khẽ thở dài một tiếng làm Nhâm Băng Tâm quay đầu lại: “Sao vậy? Không ngon à? Đây là mì được làm từ bột mì Phú Cường, loại mì cao cấp nhất đấy!”
Ánh mắt của những người khác cũng nhìn đến đây, Lục Diểu ngượng ngùng mím môi: “Không phải là không ngon! Tôi ăn no quá dừng lại thở một cái không được sao!”
Ở niên đại này vật tư thiếu thốn, cuộc sống ở nông thôn càng khổ hơn, bữa cơm này có thức ăn mặn và chất béo rất hiếm khi được ăn, mọi người ăn rất vui vẻ, nhưng có một người ngoại lệ…
Lục Diểu nhướng mày nhìn Cảnh Tiểu Vân một lát rồi nói: “Tiểu Vân, cậu đừng thất thần, gọi em trai cậu qua đây ăn đi.”
“Không được, thế sao được?”
Thanh niên trí thức xuống nông thôn đều có danh ngạch, người được chọn trong nhà họ Cảnh là Cảnh Tuấn Hào, nhưng Cảnh Tuấn Hào còn nhỏ tuổi, mới mười lăm tuổi, Cảnh Tiểu Vân không yên tâm cho nên đã đi theo em trai cùng xuống nông thôn.
Bình thường cuộc sống rất khó khăn, bây giờ thịt béo bóng loáng bày trước mắt, Cảnh Tiểu Vân cảm thấy mình đang đánh lẻ, có chút không động đũa được.
Nhưng đây là bữa cơm Lục Diểu mời, không phải như ở nhà, không thể đánh đồng được, Cảnh Tiểu Vân dứt khoát duỗi tay ra gắp một miếng thịt, chuyển đề tài: “Chúng ta ăn của chúng ta, đều là nữ đồng chí, gọi thằng nhóc nó đến làm gì?”
Lục Diểu muốn nói lại thôi, bỗng nhiên đầu cầu thang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, người vừa được nhắc đến - Cảnh Tuấn Hào bưng khay thức ăn xuất hiện trước mắt mọi người.
“Chị, chị Tiểu Miêu!”
Liếc mắt nhìn thấy bàn của Lục Diểu, hai mắt Cảnh Tuấn Hào sáng lên.
Cái gì mà chị Tiểu Miêu!?
Lục Diểu trừng mắt nhìn Cảnh Tiểu Vân: “Cậu lại đặt biệt danh kỳ quái gì cho tôi vậy hả?!”
Cảnh Tiểu Vân sờ mũi cười he he: “Đâu có kỳ quái? Cậu nhìn cậu kìa, ngày nào cũng hất cằm bĩu môi, không phải là y hệt con mèo dựng đuôi lắc qua lắc lại đó sao? Chính xác quá còn gì!”
Lục Diểu trợn mắt một cái, quay sang ăn mì không nói lời nào.
Cảnh Tuấn Hào đã đi tới, tự nhiên dặt khay xuống bàn rồi nói: “Chị Tiểu Miêu, đây là thanh niên trí thức Tạ bảo em đưa tới! Nói…”
“Nói gì?” Lục Diểu miễn cưỡng liếc nhìn cậu ấy một cái.
“Ờm…”
Cảnh Tuấn Hào là người nhỏ tuổi nhất trong số các thanh niên trí thức, chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng tính cách cũng như chị gái Cảnh Tiểu Vân, đều rất hào sảng, chỉ là không hiểu cách nói chuyện với con gái.
Bị Lục Diểu liếc một cái, Cảnh Tuấn Hào lập tức lắp bắp, một lúc lâu sau mới nhớ đến mục đích, vội vàng bưng bát thịt kho tàu trong khay đặt lên bàn: “Bát thịt kho tàu này là Tạ Phỉ mời mọi người ăn.”
Nói xong, không đợi người khác phản ứng, Cảnh Tuấn Hào đã co giò chạy không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mọi người đều hiểu chuyện gì đã xảy ra, thịt này là Tạ Phỉ mua cho Lục Diểu.
Nếu không thì Cảnh Tuấn Hào cũng không vừa đến đã gọi tên Lục Diểu, nói rõ là Tạ Phỉ bảo đưa đến.
Đương nhiên Lục Diểu cũng rõ ràng, mặc dù không hiểu vì sao Tạ Phỉ lại làm như vậy, nhưng cô cũng lười nhiều lời với Tạ Phỉ.
Nếu Cảnh Tuấn Hào đã nói thịt này là Tạ Phỉ mời mọi người ăn, vậy thì thịt này cho mọi người ăn, không liên quan chút gì đến cô, cô sẽ không động dù chỉ một gắp.
Lục Diểu mời cơm chỉ mời ba người, những món ăn mà cô gọi, Dương Tiểu Tịnh và Trần Diệu Diệu không dám đụng, vừa nghe nói bát thịt này là Tạ Phỉ mời mọi người ăn, tất cả mọi người đều có thể ăn, hai người đó không chần chừ dù chỉ một giây, bàn tay vội vàng ‘loạt xoạt’ hai lần, bát thịt kho tàu đã vơi đi hơn một nửa.
Dương Tiểu Tịnh cảm thấy thịt kho tàu quá ngon, nhét vào miệng không cần nhai, hơi nhấp một chút đã tan ra, mùi thịt và mỡ tản ra trong miệng, ăn ngon đến mức muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Mấy miếng thịt kho tàu vào trong bụng, Dương Tiểu Tịnh càng thêm kiên định với ý nghĩ nịnh bợ Lục Diểu.
Chỉ có thể bợ đỡ được Lục Diểu thì sau này cô ta mới có thể được ăn miếng thịt ngon như vậy một lần nữa!
Suy nghĩ của Trần Diệu Diệu và Dương Tiểu Tịnh khác nhau, thit ngon bao nhiêu thì cô ta căm hận Lục Diểu bấy nhiêu.
Lục Diểu cố ý, cố ý làm mình khó xử, cố ý cô lập mình, cố ý phân biệt đối xử!
Trần Diệu Diệu hận Lục Diểu được mọi người quan tâm chú ý, càng hận Lục Diểu phân biệt đối xử.
Lúc đầu cô ta cũng không muốn làm gay gắt, chỉ là muốn lợi dụng Lục Diểu chút thôi, là Lục Diểu không phối hợp với cô ta, nếu đã như thế thì cũng không trách được cô ta!
Thân thể Trần Diệu Diệu hơi run lên, vẻ mặt nhăn nhó trong chốc lát rồi bỗng nhiên cười phì ra tiếng.
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |