Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bức tượng Thần Ngoại

Phiên bản Dịch · 1176 chữ

“Ngươi chờ đấy, ta sẽ cho ngươi một bất ngờ.”

Sau khi từ biệt Thích Chí Dũng, Ngô Hiến vẫn lầm bầm chửi rủa.

Dù bản thân quyết định giả heo ăn thịt hổ, nhưng anh vẫn vô cùng khó chịu với thái độ của Thích Chí Dũng. Anh quyết định sau khi giải được lời nguyền, sẽ cho Thích Chí Dũng một bài học.

Trong lúc “bán thảm,” nhiệt độ cơ thể của Ngô Hiến dần dần tăng lên, giữ ở mức thấp hơn bình thường một chút. Với tốc độ giảm nhiệt như vậy, ít nhất trong vài giờ nữa, anh sẽ không bị mất khả năng di chuyển vì bị hạ thân nhiệt.

Nhưng hiện tại vấn đề là làm sao để tìm được “ông Vương” này?

Nếu là ở bên ngoài, việc tìm một người rõ ràng thể làm khó Ngô Hiến. Nếu ông Vương sống không xa, chỉ với những thông tin trong mấy câu nói đó, anh có thể lập tức tìm ra ông ta.

Họ Vương, ở trong tủ đông, đã kết hôn và đã chết…

Nhưng khu vực này quá lạ lẫm, Ngô Hiến lại có quá ít thời gian. Vì vậy, anh phải lao vào một trận “bão táp tư duy.”

Sau đó, anh đi qua khúc ngoặt cầu thang và tìm ra giải pháp.

“Hehehe, có vẻ như ông ta còn sốt ruột hơn cả mình.”

Ngô Hiến rẽ vào một góc cua và chợt nhận thấy điều kỳ lạ: ban nãy, cơn lạnh chỉ tập trung ở bên trái cơ thể anh, nhưng bây giờ, nó lại chuyển sang bên phải. Anh quay người vài lần để kiểm chứng và cuối cùng phát hiện ra rằng cơn lạnh này dường như đang tỏa ra từ một hướng cụ thể.

Đây chính là manh mối mà ông Vương đưa cho Ngô Hiến!

“Vì ông ta vội vàng, mình sẽ không vội nữa.”

Ngô Hiến không còn gấp gáp xuống dưới nữa, mà lững thững đi như một ông lão đi dạo, cứ thế chắp tay sau lưng, thong thả đi qua từng tầng.

Tòa nhà này có tổng cộng bốn tầng, mỗi tầng từ hai đến bốn đều có tám phòng khách, trong khi tầng một là khu vực lễ tân kiêm chỗ ở của chủ nhà trọ. Những cánh cửa ở tầng hai và tầng ba đều đã bị phá hủy một cách thô bạo. Đồ đạc trong phòng, chẳng hạn như ảnh cũ, đã bạc màu và mục nát do thời gian.

Nhưng ngoài điều đó, tầng hai và ba rất sạch sẽ.

Không có tay chân bị cắt đứt, không có máu me vương vãi, chỉ có lớp vữa dày và những bức tượng người bằng xi măng không phù hợp với môi trường của một nhà trọ, cùng với… mùi thối rữa của xác chết khắp nơi!

Ngô Hiến cố gắng kiềm chế mùi hôi thối trong không khí, đi vòng quanh một lượt, và quả thực, anh đã tìm được một vật hữu ích.

Đó là một bức tượng Phật.

Trên đế sen chạm trổ tinh xảo, đầy ắp các vật phẩm quý giá, một cái đầu Phật được đặt ngay trên đống bảo vật, với khuôn mặt mang nụ cười quái dị, như thể hiện lòng tham không đáy.

Phía dưới bệ ngai, dòng chữ ghi rõ tên gọi của bức tượng: Thần Ngoại – Tượng Đa Bảo Như Lai!

“Thủy Quan, Thần Ngoại…”

Nhìn thấy những tiền tố khác nhau trên các bức tượng, Ngô Hiến nhận ra rằng những bức tượng này chắc chắn có cách phân loại và công dụng cụ thể. Đáng tiếc, hiện tại anh chỉ mới thấy quá ít tượng để có thể đưa ra đánh giá chính xác.

Bức tượng Đa Bảo Như Lai không có lư hương phía trước, điều này đồng nghĩa với việc không thể cúng bái để nhận được lợi ích từ nó. Tuy nhiên, nó chắc chắn vẫn có giá trị nào đó.

Sau một lúc suy nghĩ, Ngô Hiến lục tìm một số đồ lặt vặt rồi che phủ bức tượng này. Như vậy, cho dù có ai đó vào phòng, nếu không cẩn thận tìm kiếm cũng sẽ khó phát hiện ra bức tượng Thần Ngoại này.

Việc khám phá tầng hai và tầng ba của nhà trọ cuối cùng đã hoàn tất!

Ngô Hiến hít sâu một hơi, chậm rãi bước xuống tầng một, tình cờ gặp Sử Tích vừa quay lại.

Sử Tích đang ôm lấy một bên sườn bụng, trông vô cùng tiều tuỵ, hơn nữa còn đang xách một túi đồ lớn trong tay.

Ngô Hiến còn chưa kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra, thì Sử Tích đã vội lên tiếng trước với vẻ mặt đầy bồn chồn: “Ngô tiên sinh, anh trông tái nhợt quá, có phải vừa xảy ra chuyện gì không?”

Ngô Hiến khoát tay: “Tôi không sao. Anh thì…?”

Sử Tích giơ chiếc túi trên tay lên, nở một nụ cười gượng gạo: “À, tôi vừa tìm được chút đồ ăn! Tôi hơi vụng về, mấy việc phức tạp làm không nổi, nhưng nấu nướng thì cũng biết chút ít. Tôi định làm chút đồ nóng cho mọi người.”

“Ác quỷ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, nhưng nếu không có gì để ăn, chúng ta còn chết nhanh hơn.”

Nghe anh ta nói vậy, Ngô Hiến mới nhận ra mình cũng đã đói cồn cào, bắt đầu mong chờ bữa tối nay.

Khi cả hai lướt qua nhau, Ngô Hiến đột ngột khựng lại.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng túi đồ mà Sử Tích xách theo… dường như bốc lên một mùi tanh, thậm chí còn rất hôi thối!

Bên ngoài nhà trọ, màn sương xám dày đặc bao phủ khắp nơi. Ánh nắng mặt trời yếu ớt rơi xuống đất, tạo nên một khung cảnh u ám.

Trật tự xã hội ở Phúc Địa đã hoàn toàn sụp đổ. Nhưng xét từ dấu vết xung quanh, có lẽ vẫn còn một số ít người sống sót, mặc dù số lượng rất ít ỏi.

Lần theo chỉ dẫn của “ông Vương,” Ngô Hiến đi đến khu chung cư Phúc Tân Hoa Viên ở phía sau nhà trọ.

“Người anh em, tôi muốn…”

“Cút ngay! Các người muốn hại chết tôi à? Nếu còn quay lại, tôi sẽ không ngần ngại giết các người đâu!”

Vừa bước vào khu chung cư, Ngô Hiến đã thấy Văn Triều và Phương Trực lảo đảo chạy khỏi một tòa nhà.

Một người đàn ông gầy gò, xanh xao đang cầm dao phay gào thét xua đuổi họ.

Khi nhìn thấy Ngô Hiến, người đàn ông lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn lùi dần vào bóng tối của hành lang tòa nhà, biến mất không một dấu vết.

Văn Triều chỉ biết thở dài đầy bất lực, ông ta rõ ràng chưa từng chịu đựng sự đối xử nhục nhã thế này bao giờ.

Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Tà (Bản Dịch) của Huyễn Mộng Liệp Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChiêuLạcHi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.