Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đúng là người tốt!

Phiên bản Dịch · 1081 chữ

Tiếp đó, ba người Hạ Quỳnh lần lượt báo cáo những gì họ thu thập được.

So với những người trước, họ dường như chỉ đi dạo quanh khu vực, vậy nên gần như chẳng có thông tin giá trị nào. Ngô Hiến đoán rằng họ mải mê tìm kiếm bức tượng thần để tăng cường sức mạnh.

Nhưng ai nấy đều có đóng góp, chỉ riêng ba người họ không có gì, điều này khiến Hạ Quỳnh cảm thấy có chút bối rối.

Vì vậy, hắn nghiêm túc cảnh báo: “Mọi người đừng chỉ cẩn thận tà ma! Tôi suýt bị một cái tủ lạnh từ trên trời rơi xuống đè chết, cho nên không khỏi nghi ngờ có người trong nhóm chúng ta muốn ám hại tôi!”

Nghe vậy, có người cảnh giác, có người nghĩ hắn ta chỉ đang bịa chuyện để giữ thể diện.

Còn Ngô Hiến thì lén quay mặt đi, cảm giác hai má hơi nóng lên.

Cho dù ba người họ cung cấp thông tin ít ỏi đến vậy, Thích Chí Dũng vẫn trao cho họ những món vũ khí gần như tốt nhất: một chiếc ná dính máu, một con dao mổ lợn, và một con dao găm nhỏ tinh xảo.

Ngô Hiến ngạc nhiên.

Thích Chí Dũng đâu có nhiều thời gian tìm kiếm hơn anh, vậy hắn ta đã làm thế nào mà tìm được những món vũ khí trông rõ ràng là từng giết người này? Chẳng lẽ những thứ này vốn dĩ đã nằm cùng một chỗ?

Ngô Hiến bắt đầu tò mò. Với đóng góp lớn như của mình, Thích Chí Dũng sẽ phát cho anh món vũ khí gì đây?

Anh khoanh tay trước ngực, giả vờ như đang rất lạnh: “Tôi... tôi sáng nay đi điều tra căn phòng của người chết, từ khi về cứ cảm thấy lạnh lẽo, nên...”

Thích Chí Dũng tiếp lời: “Hôm nay cậu thực sự đã mạo hiểm rất nhiều.”

Hắn kể lại mọi thông tin mà Ngô Hiến thu thập được ở phòng 405, không bỏ sót chi tiết nào, nhấn mạnh rằng đó hoàn toàn là quyết định tự nguyện của Ngô Hiến chứ không phải do hắn ép buộc, để tránh khiến mọi người hiểu lầm mà mất lòng tin.

Nghe xong những thông tin này, ai nấy đều tỏ vẻ nghiêm trọng.

Thông tin từ Văn Triều và Phương Trực rất quan trọng, nhưng những thứ đó vẫn còn khá xa vời. Trong khi đó, tà ma ở nhà trọ này lại là mối đe dọa tính mạng hàng ngày. Nói đúng ra, những điều tra của Ngô Hiến chính là thông tin hữu ích nhất tối nay.

Mọi người đều chờ xem Thích Chí Dũng sẽ đưa cho anh vũ khí gì.

Nhưng khi Thích Chí Dũng thò tay vào túi vải, lục tìm một hồi lại chẳng lấy ra được thứ gì, liền tỏ vẻ lúng túng: “Thật ngại quá, vũ khí đã được phát hết rồi. Thực ra, những vũ khí này cũng không có tác dụng nhiều lắm, bây giờ cậu tạm thời chịu thiệt một chút, lần sau tôi sẽ ưu tiên cấp vũ khí tốt cho cậu.”

“Không sao đâu, tôi không để tâm.” Ngô Hiến hào phóng phẩy tay, miệng thì nói vậy nhưng trong đầu đã nghĩ ra đủ cách để trả thù Thích Chí Dũng.

Nếu hắn ta đối xử với anh tốt quá, ngược lại còn khiến anh thấy áy náy mà khó ra tay!

Thái độ của Thích Chí Dũng rất rõ ràng, ai nấy đều nhìn thấu được.

Làm gì có chuyện phát hết, chẳng qua là không muốn phát cho Ngô Hiến mà thôi.

Tuy vậy, mọi người đều không nói trắng ra. Bởi vì trong hoàn cảnh này, việc sống sót ở vùng đất nguy hiểm này mới là ưu tiên hàng đầu, không ai muốn đắc tội với Thích Chí Dũng.

Nhưng Hạ Quỳnh thì lại không sợ hắn ta, khẽ hừ một tiếng, chế giễu: “Hừ, anh đúng là một đội trưởng gương mẫu.”

Nói xong, Hạ Quỳnh đưa con dao mổ lợn dính máu mà mình được chia cho Ngô Hiến.

“Tôi không chịu nổi mấy trò này. Dao này tôi chẳng dùng được, thôi cậu giữ mà dùng đi.”

Dứt lời, anh ta ôm lấy hai chị em nhà họ Tô, thảnh thơi lên lầu, dáng vẻ cực kỳ ung dung và phong độ.

Ngô Hiến nhặt lấy con dao mổ lợn, trong lòng dâng lên chút áy náy vì trước đó suýt chút nữa đã khiến Hạ Quỳnh bị tủ lạnh rơi trúng.

Người như Hạ Quỳnh, đúng là một người tốt thật đấy!

Sau khi Hạ Quỳnh rời đi, bầu không khí trở nên nặng nề.

Văn Triều thở dài một hơi, Phương Trực nhíu mày im lặng, Sử Tích và Nhạc Mai dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Mọi người không còn hứng thú thảo luận mà lần lượt tản ra, ai về phòng nấy.

Hành động hôm nay của Thích Chí Dũng đã khiến mọi người bắt đầu cảnh giác. Bề ngoài, họ vẫn coi hắn là người dẫn đầu, nhưng trong lòng ai nấy đều đã có những toan tính riêng.

Hôm nay hắn ta đối xử với Ngô Hiến như vậy, liệu ngày mai, sau khi Ngô Hiến chết, hắn ta có làm điều tương tự với họ không?

Thích Chí Dũng ngồi một mình dưới lầu, lặng lẽ thở dài.

“Xem ra ‘Kinh Kha’ nói không sai, mình vốn không thích hợp làm người lãnh đạo, thà làm một con sói đơn độc có lẽ còn tốt hơn.”

“Thôi thì cứ vậy đi.”

Thích Chí Dũng chưa bao giờ thực sự quan tâm đến quyền lãnh đạo, điều duy nhất hắn để tâm là giá trị.

Những người bước vào Phúc Địa, phần lớn đều phải chết. Dù tài giỏi đến đâu, họ cũng chỉ có khả năng tự cứu mình.

Nhưng Thích Chí Dũng nghĩ, nếu ai cũng phải chết, vậy tại sao không để những người có giá trị cao sống sót, còn kẻ vô dụng thì hi sinh?

Như kiểu người như Ngô Hiến, dù sống sót cũng chỉ là một kẻ may mắn sống qua ngày. Nhưng nếu Văn Triều toàn mạng, ông ta có thể truyền bá kiến thức của mình, từ đó khiến thế giới trở nên tốt đẹp hơn.

Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Tà (Bản Dịch) của Huyễn Mộng Liệp Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChiêuLạcHi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.