Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mảnh ghép của quá khứ (2)

Phiên bản Dịch · 1184 chữ

Nói đến đây, Thích Chí Dũng đột nhiên xen vào: “Nói mới nhớ, hôm nay tôi gặp một tà ma tự xưng là An Tín. Hắn bảo rằng mười năm trước, con gái hắn mất tích, còn vợ hắn vì thế mà phát điên. Hắn lo sau khi chết sẽ không ai chăm sóc vợ mình, nên cầu xin tôi giúp đỡ.”

Ngô Hiến nghe xong, liền trả lời với ánh mắt lập tức sáng rực lên: “Thế anh trả lời hắn thế nào?”

“Tôi không trả lời gì cả, cứ thế giết hắn luôn.”

Ngô Hiến nghẹn lời.

Manh mối vừa hé lộ đã bị cắt đứt ngay tại đây.

Hai chị em nhà họ Tô vẫn nghẹn ngào, chẳng cung cấp được thông tin nào đáng giá. Họ chỉ lặp đi lặp lại rằng cái chết của Hạ Quỳnh là lỗi của mình, rằng họ không muốn sống nữa. Những lời này chẳng mang lại chút ý nghĩa nào.

Buổi họp tối hôm đó kết thúc trong sự vội vã và lộn xộn như thế.

Ngô Hiến trở về phòng mình, vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi nằm dài trên giường, dán mắt lên trần nhà, cẩn thận sắp xếp lại toàn bộ thông tin mà mình đã thu thập được từ đầu đến giờ.

Trong căn phòng bí mật, anh còn tìm thấy một tờ báo.

Tờ báo này đăng một mẩu tin tức: Một người phụ nữ tên Triệu Duệ đã phát điên sau cái chết của chồng mình. Vì quá đau đớn và tuyệt vọng, bà đã chọn cách kết liễu cuộc đời trong chính căn phòng 406 của nhà trọ Bình An.

Đây cũng chính là căn phòng mà Ngô Hiến lần đầu chạm trán với một tà ma.

Mẩu tin này giống như một mảnh ghép, liên kết các manh mối trước đó và dần dần làm sáng tỏ câu chuyện đã xảy ra ở đây.

Cặp vợ chồng chủ nhà trọ, Vương Chí Vũ và Vu Anh Hoa, ông Vương ở khu chung cư Phúc Tân, và quỷ đói ở căng tin - cả bốn người này từng thuộc cùng một băng nhóm tội phạm.

Mười năm trước, bọn hắn gây ra nhiều vụ án lớn trong khu vực, mà nạn nhân bao gồm gia đình chủ nhà trọ cũ, chủ căng tin cộng đồng, và cả Triệu Duệ, người đã treo cổ tự sát.

Hai năm trước, băng nhóm này quyết định rửa tay gác kiếm. Cặp vợ chồng họ Vương tiếp quản nhà trọ Bình An, trong khi ông Vương của khu chung cư vướng vào mối quan hệ phức tạp với Triệu Duệ, và quỷ đói thì bị bắt cóc.

Nhưng bọn hắn càng cố gắng che giấu, mọi chuyện lại càng lộ rõ hơn…

Tuy nhiên, câu chuyện này, xét cho cùng, chỉ giống như một vụ án hình sự thông thường.

Vậy làm thế nào nó lại trở thành khởi nguồn của thảm họa tà ma tại thế giới này?

...

Ba giờ sáng.

Hành lang vắng lặng, chỉ còn vang lên tiếng bước chân nặng nề. Đúng giờ, Đại Tà Ma chuyên phá cửa xuất hiện.

Bịch... Bịch bịch!

Tiếng bước chân dừng lại. Một bóng hình khổng lồ đột ngột hiện ra trước cửa phòng 408.

“Dấu hiệu… ở đây có… người sống.”

Đại Tà Ma giơ chân to tướng lên và đạp mạnh vào cánh cửa.

Cánh cửa gỗ kiên cố chẳng khác gì tờ giấy, lập tức bị xé toạc.

Nó thò cái đầu to lớn và xấu xí vào trong phòng, nhưng không thấy gì cả.

“Không có ai… dám lừa ta!”

“Gào!!!”

Đại Tà Ma rống lên giận dữ.

Ngay giây tiếp theo, đèn hành lang phụt tắt. Khi đèn sáng trở lại, nó đã biến mất, chỉ để lại những vệt dấu chân nhỏ li ti trên nền đất.

Những dấu chân này hướng đến từng gian phòng của nhóm người Ngô Hiến.

….

Phòng 406.

Ngô Hiến nằm trên giường, hai chân kẹp chặt lấy chăn mền, ngáy o o.

Tiếng gõ cửa của Vu Anh Hoa hay tiếng phá cửa dữ dội của Đại Tà Ma cũng chỉ khiến anh mở mắt lờ mờ trong giây lát, rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Không phải vì anh thiếu cảnh giác, mà bởi anh đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra. Dù có thức thì anh cũng chẳng thể làm được gì, và nếu có bất ngờ gì xảy ra, anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho các tình huống khẩn cấp từ lâu.

“Hi hi, đến chơi nào, đến chơi nào.”

“Hi hi.”

Đang ngủ, Ngô Hiến bỗng nghe thấy tiếng gọi trẻ con, ngây thơ và kỳ lạ vang lên trong đầu.

Trong giấc mơ, thời gian bất chợt quay ngược về quá khứ.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống con phố cổ, những cành liễu nhẹ nhàng đung đưa trong gió. Một vài cụ già ngồi rải rác dưới nắng, trò chuyện rôm rả.

Ngô Hiến ngồi xổm trước cửa nhà trọ, bị bao quanh bởi mấy đứa trẻ con tầm tuổi.

Chúng đang chơi trò lật thẻ bài.

Đây là một trò chơi với các thẻ bài hình tròn, in hình các nhân vật từ trò chơi hoặc hoạt hình nổi tiếng. Trong đó, các tấm thẻ hiếm, đã không còn phát hành, luôn được săn đón với giá trị cao. Luật chơi đơn giản: người chơi luân phiên dùng thẻ đập lên thẻ của đối thủ, chỉ cần làm nó lật úp là có thể thu về.

Bọn trẻ đã chơi được hơn một tiếng đồng hồ.

Trước mặt Ngô Hiến là một túi nhựa đầy ắp thẻ bài, trong khi những đứa trẻ xung quanh chỉ còn vài tấm.

Chát!

Tấm thẻ cuối cùng cũng bị lật ngược.

Ngô Hiến chống nạnh, cười khoái chí, rồi đứng dậy cầm theo chiến lợi phẩm chuẩn bị rời đi. Trong giấc mơ, khuôn mặt anh hiện rõ niềm vui thỏa mãn. Đây là thứ hạnh phúc mà từ nhỏ anh luôn ao ước, nhưng chưa từng có cơ hội được trải nghiệm.

Đột nhiên, năm đứa trẻ xúm lại, túm lấy anh, bắt đầu cãi cọ và xô đẩy.

“Trả lại đây! Trả lại những thứ cậu lấy của bọn tôi!”

Lạ thật…

Trong giấc mơ, Ngô Hiến chợt nhận ra có điều gì đó không đúng. Tại sao chúng lại nói là “thứ cậu lấy đi” thay vì “thẻ bài cậu thắng được”?

“Nếu không trả lại… thì đi chết đi!”

Cùng lúc đó, giấc mơ dần biến thành cơn ác mộng. Giọng nói của bọn trẻ trở nên méo mó và hung tợn, không gian xung quanh bỗng tối sầm lại, những ngôi nhà cũng bị bóp méo và biến dạng, tất cả tạo thành một cảnh tượng kỳ quái và đáng sợ.

Rắc!

Ngô Hiến nghiến mạnh vào lưỡi mình.

Cơn đau nhói buốt khiến anh lập tức tỉnh lại.

Vừa mở mắt, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là… sáu con mắt.

Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Tà (Bản Dịch) của Huyễn Mộng Liệp Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChiêuLạcHi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.