Tà ma trẻ con
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua cửa sổ, rọi lên ba bóng dáng nhỏ bé đang đứng bên mép giường ngủ của Ngô Hiến.
Đó là ba đứa trẻ có thân hình non nớt nhưng gương mặt lại già nua, nhăn nheo đầy những nếp nhăn đáng sợ. Đôi mắt của chúng đen kịt không có tròng trắng, tràn đầy sự oán hận, khiến bất kỳ ai cũng phải lạnh sống lưng.
Ba tà ma trẻ con đẩy mạnh vào cơ thể Ngô Hiến. Mỗi cú va chạm của chúng, đều mang lại từng cơn đau thấu xương như lưỡi dao lạnh lẽo đâm thẳng vào tim anh.
Chúng hét lên, bằng giọng nói vừa non nớt vừa già nua kỳ dị: “Trả lại đây! Trả lại cho bọn ta!”
Cảnh tượng này thật sự quá khủng khiếp. Ngô Hiến vội chui tọt vào trong chăn.
Không phải vì sợ hãi, mà anh cần thời gian để nghĩ cách đối phó.
Nhưng khi vào trong chăn, anh lại thấy… hai khuôn mặt trắng bệch khác, với đôi mắt đen ngòm vô cảm nhìn chằm chằm vào mình.
“Chết tiệt!” Ngô Hiến chửi thề.
Hai tà ma này cũng bắt đầu hành động, chúng dùng bàn tay nhỏ bé nhưng lạnh giá, liên tục đập vào cơ thể Ngô Hiến, tạo ra vô số cơn đau buốt như hàng trăm mũi kim xuyên thẳng vào da thịt của anh.
Ai cũng biết…
Nếu mò mẫm lung tung trong chăn của người khác, rất dễ chạm phải những thứ không nên chạm.
Và đúng như vậy, hai tà ma trẻ con này chạm phải một vật dài, nóng rực khiến chúng lập tức giật mình.
Thanh kiếm Tiền Đồng!
Gặp tà ma sẽ nóng lên, có thể tiêu diệt yêu quái!
“Ha!!!”
Hai tiểu yêu phát ra tiếng hét chói tai, dù không có âm lượng nhưng lại như đâm thẳng vào tai người nghe.
Ngô Hiến lập tức chớp lấy cơ hội, tung chăn ra, vẻ mặt đầy sát khí, giơ cao thanh kiếm chuẩn bị chém xuống.
Dáng vẻ dữ tợn của anh khiến mấy tiểu yêu run rẩy toàn thân. Chúng co rúm trốn vào góc tường, bày ra biểu cảm vừa tội nghiệp vừa bất lực.
Ngô Hiến hơi khựng lại.
“Mình còn chưa kịp ra tay, bọn chúng sao đã sợ đến mức này?”
“Thế thì mình chẳng cần sợ chúng nữa!”
Anh nhếch môi cười lạnh, giơ thanh kiếm đồng lên, chuẩn bị xử lý từng con một.
Nhưng đúng lúc lưỡi kiếm chuẩn bị chạm vào một trong số chúng, anh đột nhiên dừng lại.
“Không đúng!”
“Những tiểu yêu này quá yếu.”
“Tà ma càng mạnh thì càng bị hạn chế, còn mấy thứ nhỏ bé như thế này chắc chắn do quá yếu nên mới lén lút chui được vào phòng! Bọn chúng, có khi còn kém cả Du Tà.”
“Nhưng những thứ yếu ớt như vậy, làm sao dám ngang nhiên tấn công mình?”
Ngô Hiến nhanh chóng nhận ra vấn đề mấu chốt.
Ngày hôm nay có một điểm khác biệt so với hôm qua: phòng bị đánh dấu không có người ở. Vì thế, Đại Tà Ma phá cửa đã “đi không công” một chuyến.
Có lẽ vì điều này mà nó thay đổi cách thức hành động, tự tay thả ra đám tiểu yêu để dò la xem phòng nào còn người sống!
Nếu đúng như vậy, thì câu hỏi đặt ra là: Đại Tà Ma có thể giao tiếp với những tiểu yêu này không?
Ngô Hiến đánh cược rằng nó không thể!
Có lẽ Đại Tà Ma chỉ dựa vào tình trạng sống chết của đám tiểu yêu để phán đoán xem phòng nào còn người.
Nghĩ vậy, anh thu hồi thanh kiếm Tiền Đồng, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
“Chúng ta chơi một trò nhé.”
Một tiểu yêu rụt rè hỏi: “Chơi… chơi gì?”
“Chơi Sudoku hoặc cờ Caro, các ngươi có hứng thú không?”
“Được! Chơi thôi!”
Ngô Hiến quyết định tạm tha cho bọn chúng, xem diễn biến tiếp theo sẽ thế nào.
….
Đêm dài nặng nề cuối cùng cũng sắp trôi qua. Chỉ còn nửa tiếng nữa là trời sáng. Đám tiểu yêu lơ mơ, rã rời, lần lượt rời khỏi phòng Ngô Hiến.
Anh đứng dậy, bước vào phòng tắm, nhìn vào gương, phát hiện cơ thể chính mình có hơn ba mươi vết bầm tím nhỏ xíu – tất cả đều là dấu tay của bọn tiểu yêu.
Những vết bầm này lạnh ngắt khi chạm vào, nhưng mỗi lần ấn xuống lại đau nhói, tựa như bị dao cắt. May mắn thay, ngoài cảm giác đau đớn, chúng không ảnh hưởng đến khả năng vận động của anh
Dựa vào kinh nghiệm từ ngày hôm qua, Ngô Hiến mở cửa bước ra hành lang một cách thuần thục.
Vừa ra khỏi phòng, anh lập tức nhìn về phía phòng 408.
Cửa phòng của Nhạc Mai bị đá tung, bên trong lộn xộn như vừa bị trộm ghé thăm. Mọi thứ đều bị phá hủy, không còn dấu vết nào của đạo cụ hoặc tượng thần.
Quỷ trẻ con: Trích từ "Di Kiên Chí"
Trong quyển mười ba của Di Kiên Đinh Chí, có kể câu chuyện về Lý Ngộ và cuộc chạm trán với quỷ.
Vào một lần, quan Vô Vi sai Lý Ngộ ra thành phía Tây để đón vị quan mới. Khi đi được hơn mười dặm, nghe tin quan còn xa mới đến, ông quay trở về nhà.
Trên đường, bất chợt có hơn trăm đứa trẻ từ bên đường xông ra, tất cả chỉ khoảng bốn, năm tuổi. Chúng hét lớn lao tới, bao vây ông và tấn công.
Lúc đầu, Lý Ngộ không hề sợ, ông chống trả lại. Mỗi cú đấm của ông đều khiến mười đứa ngã xuống đất. Nhưng bọn trẻ vừa ngã đã lập tức bật dậy, tản ra rồi lại hợp lực bao vây.
Cứ như vậy bốn lần, một số đứa còn nhảy lên vai ông, giật khăn, kéo tóc, khiến ông càng hoảng loạn. Lý Ngộ vừa đánh vừa cố chạy thoát nhưng không được.
Lúc đó, một ông lão mặc áo vải thô, đi dép cỏ từ đâu xuất hiện, lớn tiếng quát:
“Vị quan này thường đọc kinh Pháp Hoa, nếu các ngươi làm tổn hại ông ta, chẳng phải sẽ gây họa cho ta sao?”
Nghe vậy, lũ trẻ liền tan biến. Ông lão cũng biến mất ngay sau đó.
Lý Ngộ trở về nhà, chân tay bủn rủn không thể đi nổi, phải nhờ lính gác cửa dìu vào.
Khi các con trai của ông cởi áo xem xét, họ phát hiện toàn thân ông đầy vết bầm tím, lạnh ngắt.
Gia đình lập tức mời thầy cúng đến gọi hồn, tụng kinh suốt hơn nửa năm, ông mới dần hồi phục và có thể chống gậy ra ngoài.
Người ta nghi ngờ ông lão kia là thần thổ địa. Câu chuyện xảy ra vào năm Thiệu Hưng thứ 28.
Đăng bởi | ChiêuLạcHi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |