Đổi phòng
Tô Huệ Cẩn giơ tay lên, ngập ngừng nói: “Thật ra… chúng ta có lẽ không cần suy nghĩ phức tạp đến thế. Nếu Đại Tà Ma chỉ tấn công những căn phòng bị đánh dấu, vậy tất cả chúng ta chỉ cần chuyển sang ở những phòng chưa bị đánh dấu, chẳng phải sẽ an toàn sao?”
Thích Chí Dũng gật đầu đồng tình: “Nghe hợp lý! Vậy tối nay tôi sẽ đổi chỗ ở.”
Anh nhìn quanh các phòng còn lại. Đến lúc này, những căn phòng chưa bị phá hủy bởi Đại Tà Ma chỉ còn lại năm phòng.
Trong số đó, phòng 402 của Thích Chí Dũng và phòng 403 của Sử Tích đã bị đánh dấu. Như vậy, những phòng an toàn còn lại chỉ là phòng 406 của Ngô Hiến, phòng 401 của Văn Triều, và phòng 404 của chị em nhà họ Tô.
Chị em Tô Huệ Cẩn và Tô Huệ Lan nhìn Thích Chí Dũng với đôi mắt to tròn, long lanh, bọn họ đưa ra ý kiến này vốn là để dẫn dụ hắn ở cùng phòng với họ.
Tô Huệ Cẩn nhẹ nhàng nói: “Anh có thể ở cùng phòng với chúng tôi. Chúng tôi không lo anh làm điều gì không phải đâu.”
“Tối qua, lũ quỷ nhỏ tràn vào phòng. Nếu không có đàn ông giúp chúng tôi giữ bình tĩnh, chúng tôi có khi đã chết vì sợ hãi rồi.”
Cô ta vừa khẽ đỏ mặt, vừa nói với giọng điệu mềm mại nhưng mang theo hàm ý rõ ràng.
Nhưng Thích Chí Dũng từ chối không chút do dự: “Nam nữ thụ thụ bất thân, thôi khỏi.”
Hắn vốn không phải là chính nhân quân tử, nếu chị em họ Tô thuần khiết đúng như vẻ ngoài của họ, hắn chẳng ngại gì chuyện qua đêm chung phòng. Dù sao, họ không chỉ xinh đẹp, mà còn có thể là tấm lá chắn cho hắn trong tình huống nguy cấp.
Nhưng vấn đề là… Hai chị em này đúng là không đơn giản!
Ngay cả Hạ Quỳnh – người nghi là Phù nhân – cũng đã chết, vậy mà hai chị em họ lại bình an vô sự. Đêm qua, lũ quỷ trẻ con mò vào phòng, nhưng họ không có một vết bầm tím nào trên người?
Lòng dạ phụ nữ, đúng là như kim đáy biển…
Ánh mắt của Thích Chí Dũng chuyển sang phía Văn Triều.
Văn Triều lắc đầu, từ chối ngay lập tức: “Anh tốt nhất đừng ở chung với tôi...”
Phòng của Văn Triều đầy ắp những đồ vật linh tinh, chất đống đến mức không còn chỗ để đặt chân. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mà phòng của ông ta đã biến thành bãi chiến trường, trông thật kinh khủng.
Vậy là chỉ còn lại một lựa chọn: phòng của Ngô Hiến.
“Cậu nhường phòng cho tôi đi! Cậu có thể ở tạm phòng tôi, hoặc qua ở chung với hai chị em nhà họ Tô cho đỡ sợ, hay là qua phòng của Văn Triều hoặc Sử Tích cũng được.”
Câu nói nghe thì có vẻ như đang thương lượng, nhưng thực chất là mệnh lệnh.
Thích Chí Dũng sớm đã đắc tội với Ngô Hiến, nên chẳng đời nào chịu ở chung phòng với anh. Vì vậy, hắn cũng không chần chừ, giật lấy chìa khóa phòng của Ngô Hiến, rồi ném chìa khóa phòng mình lại cho anh.
Cảnh tượng này khiến những người xung quanh phải cau mày khó chịu.
Tuy nhiên, chẳng ai đứng ra giúp Ngô Hiến, vì mấy ngày nay, mọi người đã ngầm mặc định rằng Ngô Hiến là “kẻ chịu trận” của Thích Chí Dũng.
Mặc cho Ngô Hiến phản đối tới hai lần, Thích Chí Dũng vẫn phớt lờ.
Anh ta tức giận đến mức đôi mắt đỏ hoe, đôi môi mấp máy run rẩy như muốn quát lên điều gì đó, nhưng cuối cùng đành câm nín, thu xếp đồ đạc và bỏ đi.
Sử Tích nhìn Ngô Hiến đang lặng lẽ dọn đồ, thầm nghĩ trong lòng: “Tên này, diễn xuất đúng là đỉnh thật.”
Ngô Hiến ôm đồ đạc của mình, trước tiên rụt rè nhìn về phía hai chị em nhà họ Tô, nhưng chỉ nhận lại hai ánh mắt lạnh nhạt của bọn họ.
Văn Triều thì từ chối thẳng thừng.
Cuối cùng, Ngô Hiến đành tìm đến Sử Tích.
“Đừng nói nhiều, cậu cho tôi ở chung, tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Sử Tích siết chặt tay Ngô Hiến, rưng rưng nước mắt: “Đại ca, hoan nghênh anh!”
Sau lần hợp tác hôm qua, Sử Tích nhận ra Ngô Hiến không phải kẻ tầm thường.
Đúng lúc hắn ta có việc cần nhờ vả Ngô Hiến, mà Ngô Hiến rốt cuộc lại chủ động tới ở chung.
Câu chuyện đổi phòng xem như đã xong.
Mọi người nhanh chóng tản ra, bắt đầu tìm kiếm vật tư và tượng thần ở xung quanh.
Đến giờ, mọi nỗ lực che giấu của Thích Chí Dũng đều đã vô ích. Ngay cả Sử Tích cũng đã biết được tầm quan trọng của tượng thần, chưa kể đến Phó giáo sư Văn Triều hay những người đã sớm biết sự thật.
Thấy ai cũng rời đi, Sử Tích cũng vội vã muốn chạy ra ngoài.
Từ sau khi cúng bái tối qua, cơ thể hắn ta bắt đầu có dấu hiệu bất thường. Chỉ dựa vào việc lén phát tán thứ ô uế trong phòng, hắn ta mới miễn cưỡng giữ được mạng sống.
Tuy nhiên, vấn đề này nhất định phải được giải quyết trong hôm nay.
Nhưng Ngô Hiến giữ hắn ta lại.
“Khoan đã, trước tiên chúng ta chuyển nhà. Tối nay, chúng ta sẽ ở phòng 402 của Thích Chí Dũng.”
Sử Tích ngơ ngác: “Tại sao?”
Ngô Hiến cười khẩy: “Vì đêm nay, gian phòng bị tấn công sẽ là phòng của cậu.”
Sau đó, Ngô Hiến kể về việc chính mình đã xóa và vẽ lại dấu tay như thế nào. Nghe xong, Sử Tích há hốc mồm kinh ngạc, nhìn Ngô Hiến với ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
“Còn một việc nữa, tôi cần cậu giúp.”
“Chuyện gì?”
Ngô Hiến lấy ra hai sợi dây thép và một chiếc tua vít.
“Nhân lúc trên lầu không có ai, chúng ta đổi cửa phòng của cậu và tôi. Tôi muốn thử xem dấu tay ấy đánh dấu phòng hay chỉ đánh dấu cửa.”
Sử Tích há miệng, định nói gì đó, nhưng cuối cùng chẳng thốt nên lời.
Đăng bởi | ChiêuLạcHi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |