Bị gài bẫy rồi sao?
“Xem ra, mình đoán đúng rồi.” Ngô Hiến nhếch miệng.
Điều này chứng tỏ dấu tay mà Vu Anh Hoa để lại không phải để đánh dấu người, mà là đánh dấu phòng hoặc cửa. Vì vậy, chỉ cần rời khỏi phòng bị đánh dấu là sẽ an toàn.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của đám tiểu yêu lại mang đến một biến số mới.
Đại Tà Ma lần đầu tiên không giết được người, liền thả ra đám tiểu yêu này. Như vậy, lần thứ hai, thứ ba sẽ thế nào? Chẳng lẽ mỗi lần mọi người thoát hiểm, độ khó của nơi này lại càng tăng lên?
“Có lẽ là sẽ tăng.” Ngô Hiến lắc đầu: “Xem ra, mình vẫn phải ra tay trước để phá vỡ thế trận.”
Anh đảo mắt nhìn quanh, phát hiện trước cửa phòng Sử Tích có thêm những dấu tay bùn mới. Tuy nhiên, lần này anh chỉ nhìn, không hành động gì thêm.
…
Bình minh dần ló dạng, từng cửa phòng khẽ mở.
Những người sống sót trong nhà trọ vẫn là những gương mặt quen thuộc từ tối qua.
Ngô Hiến nhìn quanh, nhận ra chỉ có anh là người mang dấu vết của những bàn tay lạ. Trên gương mặt của những người khác hoàn toàn sạch sẽ, như thể anh là mục tiêu duy nhất bị đám tiểu yêu tấn công
Tuy nhiên, những quầng thâm dưới mắt của mọi người lại tiết lộ sự thật: không ai trong số họ có một giấc ngủ yên bình.
Đặc biệt là Thích Chí Dũng, hắn trông mệt mỏi hơn cả.
Đêm qua, hắn căng thẳng suốt cả đêm để đề phòng Đại Tà Ma, nhưng thứ mà hắn đối mặt lại chỉ là một đám tiểu yêu yếu ớt. Hiện tại, hắn không ngừng suy nghĩ lý do vì sao mục tiêu bị tấn công lại không phải là mình?
Thích Chí Dũng liên tục nhìn gương mặt của mọi người, cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng lại trên đôi quầng thâm sâu đậm của Ngô Hiến.
Bỗng dưng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Thích Chí Dũng, khiến hắn lạnh sống lưng.
Có phải… mình đã bị người khác gài bẫy?
Ngô Hiến, người ngay từ ngày đầu đã có dáng vẻ suy yếu như sắp chết, vậy mà vẫn sống sót đến hôm nay. Không chỉ vậy, hắn ta còn thường xuyên cung cấp những manh mối quan trọng.
Mà người từng bị Thích Chí Dũng đắc tội nặng nề nhất, chẳng phải chính là Ngô Hiến sao?
Tất cả thông tin về dấu tay và các cuộc tấn công cũng đều do Ngô Hiến cung cấp.
Càng nghĩ, Thích Chí Dũng càng cảm thấy Ngô Hiến đáng ngờ. Ánh mắt sắc bén của hắn khiến Ngô Hiến cũng cảm thấy bồn chồn, không khỏi cúi đầu né tránh.
“Aaa!!!”
Tiếng hét bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng và dòng suy nghĩ của Thích Chí Dũng.
Người hét lên là Tô Huệ Cẩn.
Cô ngồi bệt trước cửa phòng 405, hai tay bịt miệng, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Thích Chí Dũng tức giận hỏi: “Lại chuyện gì nữa đây?”
“Thi thể… thi thể biến mất rồi!”
Mọi người giật mình kinh hãi, lập tức chạy tới.
Phòng 405 vốn chứa hai thi thể: một là Lư Ngọc Châu đã bị biến thành tượng đá, và một là Phương Trực bị mất đầu.
Vì không muốn gây thêm phiền phức không cần thiết, cả nhóm quyết định để tạm hai thi thể trong phòng này thay vì xử lý ngay.
Nhưng bây giờ, cả hai thi thể đều đã biến mất.
Sàn nhà bê bết máu, lẫn lộn những mảnh vụn của quần áo. Tượng đá xi măng bị đập nát thành từng mảnh nhỏ. Thi thể của Lư Ngọc Châu chỉ sót lại vài mảnh xương vụn, thi thể của Phương Trực cũng rơi vào tình trạng tương tự.
Rõ ràng, cả hai thi thể đã bị ăn sạch.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt, ai nấy đều cảm thấy cổ họng khô khốc.
Đêm qua xuất hiện tiểu yêu đã gây náo loạn với những tiếng phá cửa gõ cửa, bây giờ lại có thêm một thứ chuyên ăn xác chết rình rập, liệu còn ai có thể cảm thấy an toàn?
Ngô Hiến khẽ nhếch môi, nói với giọng bất cần: “Nhìn theo hướng tích cực, ít ra chúng ta không cần lo hai cái xác này phân hủy rồi gây bệnh dịch nữa.”
Nhưng lời an ủi của anh chẳng giúp ích gì, mà chỉ khiến bầu không khí thêm u ám.
Người duy nhất giữ được sự bình tĩnh là Văn Triều.
Ông ta tiến đến cửa phòng của Nhạc Mai, bắt chước cách Ngô Hiến làm hôm qua, khôi phục lại trạng thái của cánh cửa.
“Đến đây mà xem, trên cửa có dấu tay bằng xi măng, nhưng đã bị lau đi. E rằng...”
Tô Huệ Lan lập tức tỉnh ngộ: “Là Nhạc Mai!”
“Tôi nhớ rồi! Sáng hôm qua tôi nghe thấy tiếng động bên ngoài. Nhạc Mai nhất định đã phát hiện mình bị đánh dấu, cho nên cố lau sạch. Nếu không, sao cô ta dám bỏ đi và không quay lại phòng tối qua?”
Nhờ lời nhắc nhở ấy, cả nhóm bỗng nghĩ đến những hành động bất thường của Nhạc Mai vào sáng hôm qua. Cô ta đúng là rất đáng nghi.
Thích Chí Dũng thoáng trầm ngâm.
“Nếu hôm qua người bị đánh dấu là cô ta, vậy thì dấu tay trên cửa phòng tôi...”
Ngô Hiến cảm thấy tim mình thắt lại.
Anh không thể để Thích Chí Dũng suy luận ra chuyện này, vội vàng chen ngang: “Mọi người còn nhớ buổi sáng ngày đầu tiên không?”
“Sáng đó, cửa phòng Lư Ngọc Châu có một dấu tay, và cửa phòng Phương Trực cũng có một dấu tay.”
Sử Tích tròn mắt, đập tay đánh chát: “Tôi hiểu rồi! Dấu tay có thể xuất hiện trên hai cánh cửa cùng lúc, và thứ tự tấn công của Đại Tà Ma là dựa theo thứ tự chúng đánh dấu!”
Biểu cảm của Thích Chí Dũng chỉ mới dịu đi được đôi chút, giờ đây lại đầy căng thẳng và lo âu.
Nếu đúng là vậy, thì tối nay người bị tấn công chắc chắn sẽ là hắn!
Đêm qua, Thích Chí Dũng đã căng mình cảnh giác suốt đêm, tràn đầy quyết tâm đối đầu với Đại Tà Ma. Nhưng giờ đây, sự can đảm và ý chí trong hắn dường như đã vơi đi một nửa.
Đăng bởi | ChiêuLạcHi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 9 |