NHIỆM VỤ MỚI
"Quả nhiên là một cao giai linh tài ."
Viên Minh trong mắt vui vẻ, đối với hỏa hồng độc giác càng thêm yêu thích, cẩn thận đem nó thu lại, tính toán sau khi trở về tông môn lại nghĩ biện pháp nghiên cứu xem đây là vật gì.
Bên trong dung nham nóng chảy của núi lửa Đáp lý lại ẩn chứa một cái sừng cỡ này, xem ra núi lửa chỗ này không đơn giản.
Bất quá hắn hiện tại không có năng lực thăm dò ngọn núi này, xoay người bắt lấy con chồn lửa, tiếp tục đi về phía xa xa, rất nhanh đã hoàn toàn rời xa khu vực, đang bị bao trùm bởi dung nham nóng chảy của núi lửa.
Viên Minh đứng trên một sườn dốc, nhìn mặt đất đầy vết tàn phá.
Xảy ra việc núi lửa phun trào quy mô lớn như vậy, hỏa cảnh ngọc phụ ở cận núi lửa đã bị dung nham nóng chảy bao phủ, hắn không có cách gì để tìm kiếm Hỏa Cảnh Ngọc, từ trong dung nham nóng chảy, nhiệm vụ lần này xem ra chỉ có thể dừng lại ở đây.
Kế tiếp hành động như thế nào, khiến hắn có một chút bối rối, không biết nên đi tìm kiếm những người khác, hay là tự mình trở về tông môn trước.
Nghĩ một chút, Viên Minh vẫn quyết định đi tìm những người khác, mang theo chồn lửa đi về một hướng.
Hiện tại nếu một mình bỏ mặt mọi người mà rời đi, thì có chút bạc tình, hơn nữa hắn chỉ đại khái nhớ rõ vị trí tông môn bích la động thôi, một mình trở về chỉ sợ có chút khó khăn.
Ngay lúc này, một trận thanh âm rất nhỏ từ phía sau truyền đến, giống như là tiếng bước chân.
Viên Minh vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy trên đường núi cách đó không xa có một bóng người, lại là Lặc cống.
“Viên sư đệ, ngươi còn sống, chồn lửa cũng bình an vô sự, thật sự là tạ ơn trời đất!” Lặc cống nhìn thấy Viên Minh cùng với chồn lửa bên cạnh, hưng phấn chạy tới.
Lặc cống giờ phút này thoạt nhìn phi thường chật vật, quần áo trên người bị thiêu hủy không ít, da cũng bị thiêu cháy mấy chỗ, cũng may đều không ở chỗ yếu hại.
Chồn lửa liếc Lặc cống một cái, dời tầm mắt không để ý nữa, tựa hồ rất không thích người này.
"Lặc cống sư huynh, ngươi không sao chứ." Trên mặt Viên Minh cũng vui vẻ.
Gặp gỡ những người quen thuộc vào thời điểm này, luôn luôn là một điều hạnh phúc.
“"Không có việc gì không có việc gì, một chút vết thương ngoài da, không đáng nhắc tới. Đúng rồi, Viên sư đệ, ngươi có thấy lam kha sư tỷ bọn họ không? Đương nhiên, còn có Mộc Ly bọn họ nữa.” Lặc cống khoát tay áo, hỏi.
"Tình huống vừa rồi nguy cấp quá, ta chỉ lo chạy thoát thân thôi, cũng không kịp chú ý tới người khác như thế nào." Viên Minh lắc đầu.
"Ai chà, cũng không biết nàng thế nào rồi." Lặc cống nghe vậy gãi ót, lộ vẻ lo lắng.
Viên Minh ánh mắt vừa động, Lặc cống cùng Mộc Ly, Xích Thuật, A cổ lạp đều là người mới quen, nhưng tự nhiên lại lo lắng cho Lam Kha, không biết giữa bọn họ có quan hệ gì đây.
"Chúng ta tìm kiếm chung quanh một chút đi, lấy thực lực của Lam Kha sư tỷ bọn họ, hẳn là không có việc gì đâu." Hắn cũng không hỏi gì nhiều, đề nghị nói.
Lặc cống gật đầu, hai người hướng một đường mà tìm kiếm.
Chồn lửa nhảy lên người Viên Minh, nửa nằm sấp trên vai, híp mắt nghỉ ngơi.
"Xem ra Hỏa Điêu rất thích Viên sư đệ a! Viên sư đệ sau khi hồi tông, không ngại tiếp nhận nhiệm vụ này thử xem." Lặc cống nhìn thấy bộ dáng chồn lửa ôn thuần, nửa hâm mộ nửa cảm thán đề nghị nói.
Viên Minh quả thật có ý nghĩ này, hỏi:
"Lặc cống sư huynh, có thể nói chi tiết với ta về nhiệm vụ của Tam động chủ không?”
"Viên sư đệ, người thật sự có hứng thú? Kỳ thật bản thân nhiệm vụ không có gì, yêu cầu của Tam động chủ rất đơn giản, chiếu cố chồn lửa cho tốt, mỗi ngày cho ăn mấy khối Hỏa Viêm Tinh, chớ để cho nó bị thương tổn là được.” Lặc cống nói nhanh.
"Nghe có vẻ cũng không khó." Viên Minh nói.
”Viên sư đệ ngươi còn không biết con chồn lửa này ngoan cố cỡ nào đâu." Lặc cống đỡ trán, thở dài nói.
Nhưng vào lúc này, con chồn lửa vốn híp mắt đột nhiên mở mắt ra, trong miệng bắt đầu hừ hừ kêu lên.
Lặc cống thấy thế, vội vàng lấy ra một khối tinh thể màu đỏ rực đưa đến bên miệng chồn lửa, thoạt nhìn chính là thứ mà Tam động chủ đút cho chồn lửa lúc trước.
Chồn lửa nhìn thấy tinh thể, lập tức ngẩng đầu, há mồm cắn vật này, từng ngụm từng ngụm cắn nát nuốt chửng.
"Thù lao của nhiệm vụ này như thế nào?" Viên Minh sờ sờ đầu chồn lửa, hỏi đến nội dung hắn quan tâm nhất.
"Thù lao tự nhiên phong phú, chỉ cần có thể dựa theo yêu cầu của người, quản lý chồn lửa cho tốt, mỗi tháng có thể nhận được thù lao là ba mươi giá trị cống hiến, hơn nữa còn có thể từ chỗ người học tập miễn phí một môn pháp thuật, đương nhiên phải là phạm trù Luyện Khí kỳ rồi." Lặc cống nói.
Viên Minh nghe nói vậy, càng động tâm.
Ba mươi điểm giá trị cống hiến tuyệt đối được coi là thù lao phong phú, làm việc ở Hỏa Phường, mỗi tháng giá trị cống hiến chỉ là mười điểm, chứ đừng nói là còn có thể miễn phí học tập một môn pháp thuật.
Hắn tiếp tục vuốt ve đầu chồn lửa, trong lòng thì âm thầm hạ quyết tâm.
"Viên sư đệ cũng không phải đệ tử Ngự Thú Đường, nếu muốn tiếp nhận nhiệm vụ này, vẫn phải bắt đầu từ hành chấp đường, chấp sự nơi đó cũng biết được nhiệm vụ tam động chủ này a." Lặc cống suy nghĩ một chút, lại nói thêm.
"Đa tạ đã nhắc nhở một chút." Viên Minh cảm ơn một tiếng.
Hai người tiếp tục tìm kiếm, tìm thật lâu, nhưng một chút manh mối cũng không phát hiện ra.
Viên Minh ngược lại còn tốt, nhưng mà Lặc cống lại càng ngày càng nôn nóng.
"Mù quáng tìm kiếm như vậy cũng không phải là biện pháp, không bằng đổi phương thức khác thử xem?" Viên Minh đề nghị.
“Hử, Viên sư đệ có biện pháp gì?” Ánh mắt Lặc cống sáng lên, hỏi.
"Nếu tìm không thấy Lam Kha sư tỷ bọn họ, không bằng để cho bọn họ tới tìm chúng ta." Viên Minh nói.
Lặc cống ngẩn ra, không rõ nguyên nhân.
"Đốt gỗ nổi khói." Viên Minh chỉ về phía không xa, nơi đó có một mảnh rừng cây nhỏ.
"Biện pháp này không tệ." Lặc cống chà xát tay, vui mừng nói.
Hai người cùng nhau động thủ, đem cây cối trong rừng chặt hết, dấy lên một đống lửa.
Khói đen cuồn cuộn rất nhanh bốc lên, bay lên trời cao, hình thành một cột khói.
Dung nham núi lửa đã dịu xuống, nên cũng không có nhiều khói bốc lên, nên cột khói đen này có chút nổi bật.
Một lát sau, có một tiếng hạc trong trẻo truyền đến, hai con bạch hạc xuất hiện trên bầu trời xa xa, rất nhanh bay tới.
Hai bóng người ngồi trên lưng Bạch Hạc, lại là Mộc Ly và Xích Thuật.
"Hai vị, các ngươi bình yên vô sự, thật tốt quá." Viên Minh phất tay chào hỏi.
Lặc cống trong lòng thất vọng, miễn cưỡng nặn ra vài phần tươi cười, hướng hai người hỏi tung tích Lam Kha.
Chợt một tiếng kêu xuyên qua mây từ bên kia truyền đến, một bóng xám rất nhanh tiếp cận, chính là kim tinh điêu kia, Lam Kha, A cổ lạp đều ở trên lưng con điêu.
"Lam Kha sư tỷ, các ngươi cũng không có việc gì, thật sự là tổ sư phù hộ." Lặc cống mừng rỡ, phất tay nói.
Viên Minh cũng lộ vẻ vui mừng, trong lòng càng có vài phần cảm khái.
Gặp phải thiên tai tới như vậy, mà đoàn sáu người bọn họ thế nhưng đều sống sót, không thể không nói vận khí thật sự không tệ.
Kim Tinh điêu hạ trên mặt đất, Lam Kha nhảy xuống, A cổ lạp thì lại không có nhúc nhích.
Nhưng thấy đầu gối chân phải của gã cháy đen một mảnh, da thịt bị thiêu rụi hơn phân nửa, hiển nhiên là do dung nham nóng chảy gây ra, những nơi khác trên thân thể gã cũng có nhiều chỗ bỏng, thoạt nhìn rất thê thảm.
Đám người Mộc Ly thấy vậy, sắc mặt đều khẽ biến, Viên Minh nhướng mày.
"A cổ lạp sư đệ, sao lại bị thương thành như vậy?" Mộc Ly với A cổ lạp cũng đã cùng nhau làm nhiệm vụ vài lần, quan hệ tương đối gần gũi, thân thiết hỏi.
A cổ lạp cười thảm một tiếng, không nói gì.
Chân phải bị thương thành như vậy, kinh mạch ở chân chỉ sợ cũng bị thương tổn, không biết có thể khôi phục hay không.
Lam Kha thở dài, đem sự việc A cổ lạp bị thương từ đầu đến cuối nói ra.
Khi dung nham ập tới, gã thả bạch hạc ý đồ bay lên trời mà chạy, nhưng bạch hạc kia sợ thiên tai từ núi lửa, lại vứt bỏ A cổ lạp không để ý, một mình mà bay lên chạy thoát.
A cổ lạp kinh hãi, đành phải tự mình chạy trốn, giữa đường lại gặp hỏa nham xà tập kích, chân phải của gã bị cắn trúng, sau đó lại bị dung nham nóng chảy bốc lên đuổi kịp, chân phải như vậy mà bị thiêu hóa, mắt thấy sắp bị chôn ở nơi này.
Trong tình huống khẩn cấp, Lam Kha từ phụ cận đi ngang qua, đã cứu A cổ lạp một mạng.
"Dù thế nào đi nữa, tất cả mọi người đều còn sống, may mắn trong bất hạnh. A cổ lạp sư đệ thương thế mặc dù nặng, nhưng cũng không phải là không có biện pháp khôi phục, bất quá phải trở về tông môn rồi mới biết được.” Lam Kha nói.
Mộc Ly là đệ tử Luyện Lô Đường, tinh thông mấy tay y thuật, lúc này bôi thuốc mỡ lên vết thương A cổ lạp, băng bó miệng vết thương lại.
"Đa tạ Mộc Ly sư huynh." A cổ lạp cảm ơn một tiếng.
Mấy người vội vàng chạy trối chết, giờ phút này đều có chút mệt mỏi, lập tức nghỉ ngơi xung quanh đống lửa.
"Thật sự là kỳ quái, vì sao đột nhiên xuất hiện núi lửa phun trào quy mô như vậy chứ." Mộc Ly nhìn về phía núi lửa cự phong.
"Thiên tai bận này, há phàm nhân chúng ta có thể dự liệu được." Lam Kha lắc đầu nói.
"Có thể là Đáp lý Viêm Ma ở dưới chân núi xoay người, ha ha..." Thấy Lam Kha bình an vô sự, Lặc cống khôi phục hoạt bát lúc trước, cười ha ha nói.
"Đáp lý Viêm Ma?" Viên Minh nhìn qua.
"Đây là một truyền thuyết về núi lửa Đáp lý, khu vực này vốn là một mảnh xanh ươm tươi tốt, một sơn mạch xanh biên biếc, ngọn núi lớn kia cũng là ngọn núi bình thường, về sau có tiên nhân đem một đầu Viêm Ma trấn áp ở dưới cự phong, Viêm Ma khống chế hỏa diễm đốt cháy dung nham, nơi này từ đó đã hóa thành núi lửa." Lặc cống mặt mày hớn hở nói, ánh mắt còn thỉnh thoảng liếc về phía Lam Kha.
Viên Minh trầm mặc không nói, hắn nhớ tới cây hỏa hồng độc giác vừa mới lấy được, không phải là cái gì đó kiểu như cái sừng của Viêm ma chứ?
Hắn lập tức lắc đầu cười, thầm mắng mình ngây thơ, thần thoại truyền thuyết bận này, làm sao có thể là thật.
"Đúng rồi, lời đồn còn nói, con Viêm Ma kia cứ năm trăm năm lại xoay người một lần, dẫn phát núi lửa phun trào thật lớn, ta ở môn quan có xem qua ghi chép về núi lửa Đáp lý, hình như mấy trăm năm trước, nơi này cũng phát sinh phun trào núi lửa quy mô lớn a, nói không chừng truyền thuyết kia là thật á." Lặc cống thấy những người khác đều nhìn qua, càng có hứng thú, hớn hở từng câu mà nói ra.
"Được rồi, đây đều là một ít thần thoại dân gian, ngươi may mắn là một người tu tiên, cư nhiên lại tin tưởng chuyện hoang đường bận này." Lam Kha nhíu mày, khẽ trách móc.
Lặc cống cười ngây ngô vài tiếng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Bất quá có Lặc cống ở nơi đây bịa chuyện, ngược lại làm cho không khí hiện trường thoải mái không ít.
Mọi người nghỉ ngơi một lát, hầu như đều đã khôi phục lại.
“Chư vị kế tiếp có tính toán gì?” Lam Kha hỏi.
"Xảy ra chuyện bận này, tiếp tục tìm kiếm Hỏa Cảnh Ngọc đã không có khả năng rồi, hay là trước hết trở về tông môn đi, A Cổ Lạp sư đệ bị thương cũng phải mau chóng tìm người chữa trị." Mộc Ly nói.
Những người khác cũng không dị nghị, đoàn người lập tức hướng tông môn mà quay về.
......
Hành chấp đường.
Những người khác cùng Viên Minh chấp hành nhiệm vụ trở về, nhao nhao giao hỏa cảnh ngọc đổi lấy thù lao, chỉ có Hỏa Cảnh Ngọc của hắn đều đã cho cho chồn lửa ăn hết rồi, nên không cách nào nhận được thù lao.
Bất quá Viên Minh cũng không thèm để ý, hắn đã suy nghĩ kỹ lương, muốn tiếp nhận nhiệm vụ chiếu cố "Hỏa Xàm Nhi", liền trực tiếp đi tìm quản lý chấp sự.
Sau khi làm tốt việc ghi chép bản đăng ký nhiệm vụ ở bên kia, Viên Minh cũng được biết, phàm là đệ tử không phải của ngự thú đường, mà nhận nhiệm vụ liên quan đến việc nuôi dưỡng linh thú, thì cần phải đi tới ngự thú đường học tập kiến thức liên quan, được công nhận thì mới được nhận nhiệm vụ.
Dù sao, chuyện liên quan đến linh thú yêu quý của tam động chủ, nếu xảy ra chuyện, thì không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này.
Đăng bởi | caominhthienkg90 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |