Bị Thương
Chương 18: Bị Thương.
Không biết qua bao lâu, Trương Lực dần tỉnh lại từ cơn mê man, cảm giác cơ thể vô cùng khó chịu, mệt mỏi đau ê ẩm khắp toàn thân, đặc biệt là ở trước ngực còn có một đống lớn băng gạc thấm đẫm máu.
Chật vật ngồi dậy, nhờ vào ánh sáng lập lèo của cây nến để quan sát xung quanh, cậu chợt nhận ra sắc trời đã tối mà bản nhân đang ở trong một căn phòng lạ hoắc.
Lúc này Trương Lực thấy mình đang ở trên một chiếc ghế sofa dài màu nâu đặt sát tường trong phòng khách, mũ bảo hiểm và đồ phòng hộ không biết ai đã tháo ra để ngay ngắn tại mặt bàn kính đối diện. Cậu cố gắng tập trung nhớ lại những thứ mình vừa mới trải qua, kí ức như đèn kéo quân nhanh chóng chợt ùa về khiến cậu không nhịn được mà lạnh cả sống lưng, vội vàng thầm hô gọi bảng trạng thái.
Danh tính: Trương Văn Lực.
Đẳng cấp: 2 (1/30)
Chủng Tộc: Nhân Loại.
Chức nghiệp: không.
Thể chất: 20 +10 (sức chịu đựng, kháng tính, khả năng phục hồi...)
Lực lượng: 15 +10 (lực công kích, khả năng bộc phát...)
Nhanh nhẹn: 7 (tốc độ di chuyển, ra đòn, né tránh, phản ứng...)
Tinh Thần: 5 (phản ứng thần kinh, trực giác…)
Năng lượng: (đạt 10 hoàn mở khóa)
Điểm chỉ số: 0.
Điểm kỹ năng: 0.
“Đây không phải là một cơn ác mộng, đây là thực tại...” Trương Lực nhìn màn hình giả lập trước người lẩm bẩm, cậu nhớ ra bản thân mình đang ở trong tận thế, nơi khắp mọi nơi đều là nguy hiểm tử vong. Cậu lần lượt điểm lại những thứ quan trọng nhất trong tận thế không thể không có... Đúng rồi, hành trang của mình!
“Nhẫn và đồng hồ vẫn còn.”
Trương Lực sờ tay vân vê chiếc nhẫn Xung Kích mà thở phào một hơi, nhưng còn chiếc rìu Hỏa Thạch nữa, nó đâu rồi? Cậu vội đứng dậy tìm kiếm, cử động mạnh lúc ấy đụng tới vết thương trên ngực khiến cho cậu đau nhíu mày rồi buộc phải ngồi xuống ghế sofa.
“Là mấy cái con khốn kia đã ăn trộm sao? Chó chết thật...”
Tức giận nắm chặt nắm đấm, Trương Lực không ngừng hỏi thăm mười tám đời tổ tông của mấy đứa thất đức đã hack mất vũ khí và balo của cậu. Thế nhưng mới hỏi thăm tới đời thứ năm thì từ ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân càng lúc càng gần, cậu còn thấp thoáng nghe được tiếng nói chuyện.
“Chị Nguyệt ơi, hay là tụi mình bỏ cái thằng mập kia lại rồi rời khỏi chỗ này đi.”
Tiểu Đường trưng ra một bộ mặt không vui nói, hai cô gái khác cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng, bọn họ không muốn dừng lại nơi này thêm chút nào nữa.
Nguyệt là chị cả đồng thời cũng là trưởng nhóm nên cô phải có trách nhiệm lo cho các em mình cũng như lắng nghe ý kiến của họ.
“Nếu mấy đứa đã quyết định vậy rồi thì sớm ngày mai chúng ta sẽ lên đường.”
“yeahhh... Chị Nguyệt là tuyệt nhất.”
Tiểu Đường vui sướng nhảy cẫng lên ôm chặt lấy tay chị cả lắc qua lắc lại, Nguyệt cười đánh yêu một cái xong rồi lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trương lực nghe thấy tiếng lạch cạch của cánh cửa liền nằm ngay ngắn trên ghế sofa giả vờ ngủ.
Nhóm bốn cô gái vào hết trong phòng, Nguyệt khóa cửa cẩn thận xong lần lượt phân công công việc cho mọi người.
“Tiểu Đường đi giúp chị nấu cơm, Vũ Dương em chịu khó thay băng cho anh béo kia nốt lần này thôi nhé.”
Cô gái tóc ngắn đeo gọng kính tròn dạ vâng một tiếng, lấy trong balo ra một hộp dụng cụ y tế đi tới chỗ Trương Lực đang nằm rồi bắt đầu lấy kéo cắt bỏ băng gạc cũ trên người cậu.
“Hóa ra mình hiểu nhầm mấy người này rồi...”
Trương Lực cảm thấy có chút xíu áy náy nhưng rất nhanh bị cậu ném ra khỏi đầu bởi vì cái cô gái tên là Vũ Dương kia đang hung bạo dùng kim móc khâu lại mấy vết thương bị đứt chỉ trên người của cậu.
“Ahhh! Nhẹ tay một chút...”
Cậu hét lên kêu đau làm cho Vũ Dương giật mình, luống cuống tay chân không biết phải làm sao thì đúng lúc này Nguyệt từ trong bếp chạy ra ngoài.
“Nhỏ tiếng lại, nơi này không an toàn đâu... A! anh đã tỉnh rồi à, vừa hay ngày mai chúng tôi sẽ rời khỏi đây. Nếu anh còn chưa có tỉnh lại tôi thật không biết phải xử lý như thế nào.”
“Các cô muốn đi đâu? Không phải nói sẽ cùng rời khỏi thành phố sao?”
Trương Lực nghe xong vội vàng hỏi lại nhưng Nguyệt cũng không giải thích thêm, bỏ lại một câu tự lo cho bản thân xong lại trở lại bếp nấu cơm tiếp. Vũ Dương chần chừ nhìn cậu một lúc xong mới nhỏ giọng nói: “Anh cố chịu đau một chút để tôi khâu lại vết thương.”
“Không có thuốc tê sao?”
Vũ Dương lắc đầu, đôi bàn tay nhỏ vẫn không ngừng đâm mũi kim móc vào cơ thể của cậu.
Đây chính là trải nghiệm tồi tệ nhất từ trước tới giờ của Trương Lực, lần đầu tiên cậu được người ta khâu lại vết thương trong khi bản thân vẫn còn tỉnh táo và không có một chút thuốc tê nào, điều duy nhất cậu có thể làm là cắn chặt hai hàm răng cố chịu đựng cơn đau mỗi lẫn mũi kim xuyên qua da thịt. Dường như thấy được sự thống khổ của cậu nên Vũ Dương cố gắng tăng tốc quá trình khâu lại vết thương, nhưng cô nào đâu có biết rằng điều đó lại càng gia tăng sự đau đớn cho cậu hơn.
Cũng may là mấy vết đứt chỉ do cậu cử động mạnh khi nãy không có nhiều lắm nên mất hơn một phút sau thì Vũ Dương đã hoàn thành khâu hết lại, sau đó cô cô lấy dung dịch cồn sát khuẩn ra lau lại hết một lượt trên ngực Trương Lực xong mới lấy bông gạc mới ra băng bó lại cho cậu.
Xử lý hoàn hảo vết thương xong Vũ Dương chậm rãi thu dọn đồ vật và cũng không quên dặn dò cậu không được cử động mạnh trong vài tháng tới trước khi vết thương hoàn toàn lành lại.
“Cảm ơn em rất nhiều...” Trương Lực cố nặn ra một nụ cười mà cậu cho là thân thiện nhất để cảm ơn Vũ Dương. Nhưng hình như hiệu quả ngược đã xảy ra, Vũ Dương vội cầm theo hòm thuốc chạy vội đi như vừa phải chứng kiến điều gì đó cực kì đáng sợ.
Trương Lực: “....”
Nhìn thấy phản ứng của cô làm cho Trương Lực cũng không biết nói gì cho phải, cuối cùng thì cũng đành mặc kệ, ngoan ngoãn nằm yên trên ghế sofa để dưỡng thương mới là lựa chọn đúng đắn lúc này. Cơ mà cậu đói, không biết bản thân bị hôn mê bao lâu trong dạ dày giường như bị móc rỗng hết sạch, lúc hôn mê không biết cái gì còn đỡ, tỉnh lại được một hồi thì bụng cậu cứ réo ầm lên biểu tình không ngừng.
Khịt… Khịt...
Một mùi hương đặc trưng của gạo chín truyền tới từ phòng bếp khiến cho Trương Lực nước miếng chảy dài xuống cằm. Cậu vội vàng lấy tay lau sạch, trong lòng tự nhủ không được tỏ ra thèm thuồng như thế người ta nhìn thấy người ta đánh giá.
Trương Lực cố gắng đứng dậy, cậu từ từ lê chân bước tới gần cánh cửa phòng bếp, não cậu lúc này không ngừng vận chuyển suy nghĩ ra cách để xin ăn... À không phải, là cách để bắt chuyện với mấy cô gái kia mới đúng.
Đứng trước cánh cửa gỗ, Trương Lực chợt nhớ tới một tình cảnh được các đời cha ông ghi lại trong cuốn bí kíp “Một ngàn lẻ một cách tán gái của dòng họ Trương” mà trước kia khi dọn nhà thờ họ cậu vô tình đọc được.
Nghĩ thông suốt đối sách xong cậu liền dơ tay lên gõ cửa.
Cốc... Cốc...
Tiếng gõ cửa vừa mới vang lên không lâu, rất nhanh liền đã có người ra mở cửa. Cạch một tiếng, vóc dáng nhỏ nhắn của Tiểu Đường xuất hiện, cô nàng nhìn Trương Lực không mấy thiện cảm, dường như ban nãy cậu đã đắc tội gì đó với cô gái đeo kính kia khiến cả nhóm bốn cô gái rất đề phòng.
Trương Lực quan tâm? Tất nhiên là không ạ, cậu giờ chỉ biết tới nồi cháo nóng đang phả ra hương thơm nức trong bếp kia thôi.
Tuy nhiên cũng rút kinh nghiệm vừa mới nãy nên cậu không có mỉm cười mỉm nhiếc gì mà thay bằng một bộ mặt nghiêm túc rồi trầm giọng nói.
“Xin chao, em an com chua?”
Đăng bởi | KuTaSiuTo |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 25 |