Zombie Biến Dị 2
Chương 17: Zombie Biến Dị 2.
Ầm một tiếng, lưỡi rìu bổ ngập hai phần ba vào đầu con zombie, đồng thời nội tại tạo lửa của Rìu Hỏa Thạch cũng phát huy rất đúng chỗ, không ngừng sản sinh nhiệt độ cao đốt cháy não của nó. Thế nhưng như vậy còn chưa có giết chết được con zombies biến bị này? nó hất văng nắp xoong sắt trên tay Trương Lực ra, vung tay cào một đường trên ngực cậu rồi sau đó...
Không còn sau đó nữa, con zombie làm là phản ứng cuối cùng xong liền chết đi.
*Tinh! Giết chết zombie biến dị +5 điểm kinh nghiệm.
*Tinh! Bạn đã thăng cấp.
Trương Lực ban đầu đã có được 16 điểm kinh nghiệm nên ngay khi giết chết con zombie biến dị thì liền thăng cấp, những tưởng như trong game sau khi mỗi lên nhân vật thăng cấp thì sẽ hồi phục đầy máu đầy trạng thái, nhưng không! Đây là đời thực ạ, cho dù có lên trăm cấp thì vết thương cũng sẽ không được chữa lành một cách thần kì như trong game được.
Lưng đeo balo nên đã may mắn không bị thương tới da thịt nhưng trước ngực cậu thì không, mấy lớp áo dầy cùng vài cuốn tạp chí không đủ để ngăn cản móng vuốt sắc bén của con zombie biến dị kia. Cậu ngã khụy xuống đất ôm chặt ngực ngăn cho máu không chảy ra, đáng tiếc mọi cố gắng đều vô dụng, bốn đạo vết thương rất dài và sâu tới mức mơ hồ còn nhìn thấy cả xương trắng.
Cảm giác đầu óc lúc này đã rất mơ hồ, nhưng cậu vẫn cố gắng gượng gọi ra bảng trạng thái.
Danh tính: Trương Văn Lực.
Đẳng cấp: 2 (1/30)
Chức nghiệp: không.
Thể chất: 15 +10 (sức chịu đựng, kháng tính, khả năng phục hồi...)
Lực lượng: 15 +10 (lực công kích, khả năng bộc phát...)
Nhanh nhẹn: 7 (tốc độ di chuyển, ra đòn, né tránh, phản ứng...)
Tinh Thần: 5 (phản ứng thần kinh, trực giác…)
Năng lượng: (đạt 10 hoàn mở khóa)
Điểm chỉ số: 5.
Điểm kỹ năng: 0.
Sau khi nỗ lực đem hết cộng hết điểm chỉ số vào thể chất thì Trương Lực đã hoàn toàn mất đi ý thức, ngất đi...
........
......
....
..
Bức tường thành bằng đá cao ngất, trải dài bao phủ một diện tích khổng lồ của thành phố S, bên trên hiện hữu thân ảnh của hai người đàn ông mặc chiến giáp.
Một người trọc đầu tuổi tác khoảng bốn mươi, ông ta có một thân hình cao lớn vạm vỡ, phủ lên mình một bộ trọng giáp màu đen tuyền được tạo thành từ vô số những mảnh nhỏ như vảy cá. Người còn lại thì rất trẻ tuổi và có phần nhỏ con hơn, cậu ta mặc một bộ chiến giáp màu bạc, hay gọi nó là một bộ quần áo da thú thì sẽ đúng hơn.
Cả hai người lúc này đều hướng mắt về phía phương xa nơi có một mảng đen kịt khói bụi đang kéo tới mà trầm tư.
Cũng không biết bao lâu sau, cậu thiếu niên bên cạnh chợt mở miệng nói.
“Toàn bộ dân thường đều rút lui xong. Chúng ta cũng rời đi thôi Trương Lực.”
Người đàn ông được gọi là Trương Lực kia lắc đầu đáp.
“Chúng ta vừa đi thì thú tộc sẽ bắt kịp, cần có người ở lại đoạn hậu.”
“Vậy chú hãy đi trước đi, người dân cần chú hơn anh.”
“Ha ha ha....” Cười lớn một tiếng xong ông ta đáp: “Tất cả đều biết nơi đây đều là một tay anh quản lý, em chỉ là người bảo vệ của nơi này mà thôi, nếu em ngã xuống thì lập tức sẽ có người khác đứng lên tiếp tục chiến đấu, nhưng anh thì khác. Anh là người lãnh đạo, là tương lai hy vọng của toàn thể nhân loại.”
Cậu thiếu niên định phản bác thì bị người đàn ông chặn lại, ông ta tháo xuống chiếc nhẫn đeo đang đeo trên tay ra đưa cho cậu thiếu niên dặn dò.
“Bên trong có “Kiến Quốc Lệnh” cùng toàn bộ vật phẩm em tích lũy được.”
“Cái gì! Kiến quốc lệnh, nhân loại có hy vọng quật khởi rồi ha ha....”
Cậu thiếu niên bật thốt lên sau đó cười khoái chí nắm chặt chiếc nhẫn trong tay.
“Cái này là hai mươi năm trước số liệu hóa mở được.” Người đàn ông trung niên gãi đầu ngượng đáp.
Cậu thiếu niên liếc mắt lườm ông ta không nói gì, bởi vì có nói cũng muộn rồi.
“Thời gian cũng không còn nhiều, bồi em uống chút rượu đi.”
“Đừng nói mấy lời vớ vẩn đó, có “Kiến Quốc Lệnh” trong tay, chúng ta vẫn có thể làm lại được.”
“Cạn ly đi, anh nói nhiều hệt như mẹ em vậy.”
Nói tới đây bỗng khóe mắt ông cay cay, suốt mười mấy năm ròng rã đi khắp nơi tìm kiếm người nhà nhưng không thu được kết quả, có lẽ họ đã chết nhưng ông không chấp nhận thực tại đó, vẫn luôn ôm một tia hy vọng nhỏ bé mà sống tới tận bây giờ. Đây là nuối nuối tiếc cả đời mà có lẽ đến lúc này rồi cũng chẳng có cơ hội thực hiện.
Ông ta nhìn thấy cậu thiếu niên uống cạn xong ly rượu xong liền ngất xỉu thì mới yên lòng, hướng về phía hằng sa số thú tộc đang nhanh chóng tiếp cận tường thành, trong đôi mắt ông dường như ánh lên một sự giải thoát.
“Triệu Tập Mười Hai Cậu Vàng.”
Hét lớn một tiếng sau, từ bốn phương tám hướng thình lình xuất hiện mười hai con chó lông vàng khổng lồ, chúng quỳ phục trước người người đàn ông trung niên sẵn sàng tiếp nhận mọi nhiệm vụ.
“Các ngươi hộ tống lãnh đạo Tân rút lui đi.”
Nhóm chó dường như hiểu được ý định của ông nên liên tục sủa loạn lên không chịu thực hiện nhiện vụ.
“Đây yêu cầu cuối cùng của ta! Thực hiện xong các ngươi sẽ được tự do.”
Giải thích mấy câu nhưng chúng vẫn không chịu nghe khiến ông bực mình quát lên: “Đi Mau Đi!”
“Gâu gâu...”
Thấy được sự dứt khoát của ông, chúng biết sẽ chẳng thay đổi được gì, chỉ có thể sủa lên mấy tiếng rồi mang theo cậu thiếu niên nhảy xuống tường thành một mạch chạy về hướng xa. Người đàn ông trung niên lúc này nước mắt đã chảy dài nhưng ông không hề quay đầu nhìn lại, cũng không hối hận về quyết định của bản thân...
Cậu thiếu niên bị nhóm cho mang đi được một đoạn đường thì dần tỉnh lại, cậu ta biết chuyện gì đã xảy ra, vội vàng thoát khỏi nhóm chó chạy ngược lại quay về phía tường thành nhưng đã muộn, người đàn ông trung niên đã hoàn thành thiêu đốt sinh mệnh để tung ra đại sát chiêu cấp độ hủy diệt.
Từ phương hướng ấy cậu thấy được đầy trời mây đen cấp tốc ngưng tụ, ngắn ngủi mấy giây sau thì một trận mưa sấm sét điên cuồng oanh tạc xuống mặt đất. Từng tia từng tia sấm sét màu đen thô to như những con hắc long khổng lồ liên miên không ngừng từ trên bầu trời bay xuống càn quét đội quân thú tộc.
“Trương Lực! Không....!”
Tân Ca giật mình bật dậy khỏi ác mộng, anh ta nhìn thấy nữ thư ký lo lắng đứng bên cạnh liền phất tay biểu thị mình không có vấn đề gì, ngay lúc đứng dậy rời đi thì thư ký vội đuổi theo nói: “Vừa nãy Trương Lực đã đi cùng với bốn cô gái rời khỏi khu Hướng Dương.”
“Không phải trước kia là đi xe máy sao? Xem ra ảnh hưởng của hiệu hứng hồ điệp. Tương lai từ giờ khắc này trở đi sẽ thú vị lắm đây...”
Tân Ca lẩm bẩm một tiếng rồi rời khỏi phòng làm việc.
Đăng bởi | KuTaSiuTo |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 18 |