Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi Săn

Tiểu thuyết gốc · 1636 chữ

Chương 22: Đi Săn.

Hiện tại Trương Lực đang ở tầng 69 tòa HH3A thuộc khu chung cư cao cấp Linh Đàm.

Mỗi một tầng chỉ có tổng cộng hai mươi căn hộ nên việc khám xét của cậu cũng không tốn quá nhiều thời gian.

“Tất cả những gì có thể ăn được đều bị khoắng sạch.”

Trong phòng bếp, Trương Lực tìm tòi khắp các ngóc ngách nhưng chẳng còn sót lại thứ gì. Ngay cả vài hạt mì chính cũng không.

Tầng 68 cũng tương tự nên cậu đành phải chuyển hướng qua các tầng khác ở bên dưới. Nhóm mấy cô gái Nguyệt có được đồng hồ Hello Kitty chắc chắn đã đem đi toàn bộ lương thực thực phẩm ở hai tầng 69 68 và nhấn đầy mười ô không gian bên trong tất cả những gì mà bọn cô tìm được. Mà chỉ chừa lại cho cậu một ít ở phòng bếp.

Trương Lực hiểu được, tận thế mọi thứ thiếu thốn bọn họ còn phải di chuyển quoãng đường rất xa nên không thể đi kiếm thực phẩm cho cậu được. Trương Lực đành phải lựa chọn mấy thứ đồ mà bản thân cảm thấy hữu dụng rồi cho hết vào balo chuyển xuống dưới tầng 67, cậu muốn từ từ đi xuống các tầng thấp hơn, chứ ở tầng trên cùng quá cao không thuận tiện cho việc đi kiếm thức ăn cũng như đi săn, hơn hết ở tầng chót khiến cậu thấy không thoải mái do chứng sợ độ cao.

“Một túi gạo mười cân, tám gói mì Omachi sốt thịt bò hầm, hai hộp sữa ông thọ...”

Kiểm kê lại lượng thức ăn ít ỏi mà Nguyệt để lại, Trương Lực tính toán sẽ sử dụng tiết kiệm chúng trong vòng một tuần, nhưng nếu kiếm được thêm ở các căn hộ tầng dưới thì tất nhiên sẽ phải ăn no mới thôi. Đây cũng là muốn cho thương thế nhanh chóng phục hồi.

Để lại đồ đạc ở trong khoang cầu thang bộ, Trương Lực cầm Rìu Hỏa Thạch thận trọng bước đi trên hành lang vắng lặng của tầng 67, cậu tiến tới căn hộ gần nhất rồi gõ cửa gọi.

Cốc... Cốc...

“Bên trong có người thì hãy lên tiếng, nếu mười giây không trả lời tôi sẽ phá cửa vào.”

Nói xong thì Trương Lực bắt đầu đếm ngược: “10 8 6 5 4 3 2 1.”

Vẫn không có động tĩnh và tiếng người trả lời nên cậu liền nhấc Rìu Hỏa Thạch lên bổ vào ổ khóa trên cánh cửa gỗ.

Keng! Rầm!

Âm thanh lớn vang động khi lưỡi rìu va chạm vào ổ khóa sắt phát ra đã hấp dẫn sự chú ý của zombies ở bên trong căn hộ, Trương Lực lúc này mới nghe thấy được tiếng động bên trong, chúng đang gào rống đập cửa. Nếu là người khác có lẽ đã sợ vỡ mật sau đó quay đầu bỏ chạy, thế nhưng cậu thì hoàn toàn ngược lại, mục đính chính của cậu là đi săn bọn chúng.

Trương Lực hưng phấn ra sức bổ liên tiếp bảy tám rìu phá nát chiếc ổ khóa, sau đó tung một cước đạp cửa.

Két!... Uỳnh!

Con zombies đứng sau cánh cửa gỗ bị lực lượng mạnh mẽ hất ngược ra đằng sau, Trương Lực cũng thuận thế xông vào trong nhà, nhìn thoáng qua là có hai con zombie, một nam một nữ. Cậu nhắm rõ đầu con zombie nữ gần đó rồi bổ một rìu chí tử chính giữa trán nó.

*Tinh! Giết chết zombie +1 điểm kinh nghiệm.

Bồi thêm một cước nữa đá văng xác con zombie nữ kia ra, Trương Lực thu hồi Rìu Hỏa Thạch và thuận thế bổ rìu xuống tới con zombie còn lại đang nằm trong phòng khách.

*Tinh! Giết chết zombie +1 điểm kinh nghiệm.

Danh tính: Trương Văn Lực.

Đẳng cấp: 2 (3/30)

Chủng tộc: Nhân Loại.

Chức nghiệp: không.

Thể chất: 20 +10 (sức chịu đựng, kháng tính, khả năng phục hồi...)

Lực lượng: 15 +10 (lực công kích, khả năng bộc phát...)

Nhanh nhẹn: 7 (tốc độ di chuyển, ra đòn, né tránh, phản ứng...)

Tinh Thần: 5 (phản ứng thần kinh, trực giác…)

Năng lượng: (đạt 10 hoàn mở khóa)

Điểm chỉ số: 0.

Điểm kỹ năng: 0.

Kết thúc chiến đấu xong cậu mới có thời gian đánh giá chi tiết bên trong căn hộ.

“Chẳng lẽ là hai vợ chồng?”

Trương Lực nhìn phòng khách khắp nơi quần áo ném lung tung, nam hay nữ đều có, mà lại cậu thấy con zombie nữ kia mặc trên mình một bộ nội y ren màu đen hết sức gợi cảm, một bên khác thì trần như nhộng nam zombie.

Thông qua vết thương loang lổ ở phần hạ bộ tên kia thì cậu đã có thể mơ hồ mường tượng ra tình cảnh tai nạn của hai người này. Cặp vợ chồng trẻ này cũng quá là đen đủi đi, đang ăn kem thì bị biến thành zombies...

Nhìn đến đây, Trương Lực thở dài một tiếng, cũng vì họ mà may mắn. Ít nhất hai người cũng đồng thời trở thành zombies, nếu một người biến một người không thì đúng là bi kịch.

Ơ! Khoan đã, Trương Lực chợt nhìn thấy điểm bất thường, cậu nhìn khung ảnh cưới treo trên tường rồi lại nhìn lại xác hai con zombie.

“Ha ha... Thì ra là vậy, đôi cẩu nam cẩu nữ các ngươi chết cũng thật là đáng đời nha.”

Biết được chân tướng sự việc làm cho cậu không nhịn được mà cười một tiếng mỉa mai.

Cảm thán cũng đã cảm thán xong, chuyện của nhà người ta, Trương Lực tiếp tục quay trở lại với công việc. Cậu đem xác hai con zombie cuộn lại bên trong tấm thảm nhà rồi ném qua cửa sổ, tất cả những vật có dính máu trong nhà cũng cùng chung với số phận hai con zombie kia luôn.

Vận chuyển dọn dẹp đồ đạc trong phòng xong thì đã tới trưa, cậu quyết định đi nấu cơm, nghỉ ngơi cho tới chiều rồi tiếp tục.

Vì là chung cư cao cấp nên dĩ nhiên ở đây sẽ không có lắp hệ thống đường ống dẫn gas, các hộ dân chủ yếu sẽ sử dụng bếp điện hoặc là gọi đồ ăn sẵn. Trương Lực vào bên trong phòng bếp tìm tòi một cái nồi sắt lớn, đổ gạo với nước vào bên trong xong bắt chước mấy người nhóm Nguyệt dùng Rìu Hỏa Thạch thay thế bếp từ để nấu cháo.

Thực ra cũng Trương Lực cũng rất muốn nấu cơm ăn cho chắc dạ, nhưng thời gian nấu quá lâu mà Rìu Hỏa Thạch cũng không khống chế được nhiệt độ.

Cậu cầm một chiếc muôi sắt thỉnh thoảng gõ gõ mấy cái lên lưỡi Rìu Hỏa Thạch nhằm kích hoạt nội tại sinh nhiệt, một tay khác thì cầm đôi đũa khuấy đều nồi cháo lên cho đáy nồi không bị khê.

Mặc dù thân là đàn ông con trai nhưng số lần xuống bếp của cậu tính ra còn nhiều gấp đôi số lần của em gái và ba cậu cộng vào, lại nói thời gian trước từng làm phụ bếp trong quán ăn nên trù nghệ của cậu cũng “zất zì và lày lọ”, dăm ba cái nồi cháo sẽ gây được sóng gió gì?

Mười phút, thậm chí còn chưa đến, Trương Lực đã ăn xong nồi cháo và rửa sạch sẽ mọi thứ treo luôn trên giá cho ráo nước.

Cậu ngồi tại bàn ăn, liếc nhìn cái tủ lạnh chỉ có toàn là bia mà lắc đầu: “Đám thanh niên bây giờ đúng là.”

Đầu năm nay người ta rất hay mua gạo và đồ khô về nhà dự trữ do lo lắng cái dịch Coracola, nhưng chính phủ Lạc Quốc làm việc tốt quá nên dịch mới vừa mới chớm ba bốn ông mắc bệnh thì đã bị dập dúi dụi. Những người từ vùng dịch về chưa bước ra khỏi sân bay đã bị một lưới hốt gọn mang đi cách ly tập chung. Đại dịch không có bùng phát nên lương thực mua trữ mua về rồi không biết ăn bao giờ mới hết, ấy thế mà nhà này lại đi trữ bia? Đ' hiểu luôn.

Mà nhắc tới dịnh bệnh này với tận thế thật rất trùng hợp, không biết nó có liên quan gì đến nhau hay không?

Tuy nhiên Trương Lực cũng không rảnh mà đi điều tra làm gì cả, cậu ăn xong nồi cháo, nghỉ ngơi mươi mười lăm phút còn phải tiếp tục đi săn zombies nữa...

Cũng cùng lúc này tại một nơi sâu trong rừng núi cách thành phố S hơn ba trăm cây số về phía Tây Bắc.

“Thưa ngài tổng thống, toàn bộ lực lượng quân khu ba và hai đều đã được tập hợp bên trong căn cứ.”

“Ở đây không có người ngoài, cháu cứ gọi bác Quốc được rồi.”

Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế làm việc đang đọc tài liệu kia chính là Nguyễn Vệ Quốc, tổng thống Lạc Quốc. Bác ngồi nghe hết báo cáo của cậu lính trẻ xong trầm tư một hồi mới mở miệng nói tiếp.

“Cháu cho toàn bộ anh em đồng chí nghỉ ngơi chỉnh đốn thật tốt, ba mươi phút sau sẽ hành quân về thẳng thủ đô.”

“Đã rõ!”

Cậu lính chào theo chuẩn thức quân rồi vội vã chạy ra khỏi phòng làm việc, bỏ lại một mình Bác Quốc ngồi ngả người lên chiếc ghế không biết đang suy nghĩ điều gì...

Bạn đang đọc Trò Chơi Vạn Giới sáng tác bởi KuTaSiuTo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KuTaSiuTo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.