Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đỉnh Cấp Fuho

Tiểu thuyết gốc · 1499 chữ

Ở trên tầng cao, thông qua ô cửa sổ có thể thấy hết được toàn bộ khung cảnh bên ngoài khi màn đêm buông xuống. Vô số zombies không biết từ đâu xuất hiện lan tràn khắp cắc con đường ngõ phố, thậm trí còn thấy được những con có hình thể khổng lồ như một chiếc xe tải. Mạnh và cực kì khát máu, nếu để chúng phát hiện được người sống sót ở trong nhà, thế thì “Thần chết tới rồi”.

“Ban đêm ở bên ngoài cực kì nguy hiểm” câu nói được những người sống sót truyền tai nhau ngay từ những ngày đầu tận thế tới bây giờ. Vậy nên việc bị đẩy ra khỏi khu an toàn không khác gì đang gián tiếp giết chết những người sống sót tại khu an toàn Linh Đàm.

Đại đa số những người bị dịch chuyển ra là phụ nữ trẻ em và người già, hiển nhiên rồi, bọn họ không có năng lực đi săn giết zombies thì lấy đâu ra đồng xu vạn giới.

Những người đàn ông, người thân trong gia đình của họ không cách nào khác là phải giúp giao nộp 5 đồng xu vạn giới để đổi lấy 24 giờ tư cách cư dân tạm thời của khu an toàn Linh Đàm, nhưng tiền kiếm được cũng không thể đủ để chi trả cho toàn bộ các thành viên. Một bài toán phải lựa chọn ai, bỏ lại ai cực kì đau đầu.

“Ai cho tôi vay bốn đồng xu, ngày mai trả gấp đôi!”

Có vài người gấp tới độ đi vay tiền người khác, hắn ta hô hào một hồi, kết quả không người nào để ý tới.

Một là tất cả mọi người ở đây đều trải qua thời gian rất gian nan, người thừa đồng xu vạn giới cũng không nhiều. Quan trọng nhất là ai biết được ngày mai ngươi liệu có khả năng trả gấp đôi hay không? Hiện tại mà làm người tốt, đến ngày mai mà không kiếm đủ tiền qua đêm thì làm sao bây giờ.

Trương Lực muốn giúp đỡ? Cậu không thể, bởi vì bài học chia thức ăn làm ví dụ, nếu cứ tiếp tục như thế sẽ khiến bọn họ nghĩ rằng đây là điều hiển nhiên mà bản thân phải nhận được. Bọn họ sẽ sinh ra tính ỷ lại, trông chờ vào người khác...

Suy nghĩ một hồi cuối cùng cậu cũng nghĩ ra được đối sách.

Trương Lực đi tới người đàn ông đang hô hào vay tiền hỏi: “Có khối gỗ không?”

“Có có...” hắn ta cuống quýt đáp lại rồi lôi ra năm sáu khối gỗ đưa hết cho cậu “Đều đưa hết cho cậu, tôi chỉ cần 4 đồng xu là được”

Đưa 4 đồng xu xong Trương Lực mang theo sáu khối gỗ trở về, còn người đàn ông kia nhận lấy tiền lập tức chạy tới khu vực biên giới giao cho một người phụ nữ có lẽ là vợ, sau đó hai người cùng nhau đi vào khu an toàn.

Những người khác thấy thế lập tức đem khối gỗ tới chỗ của Trương Lực đổi lấy đồng xu để giúp cho người nhà của mình được đi vào bên trong khu an toàn.

Ai đến đổi Trương Lực đều không có từ chôi, dù sao nguồn tiền họ giao nộp ra đều chảy ngược trở về túi. Không những chẳng mất gì mà lại còn nhiều ra rất nhiều khối gỗ và cả đống trang bị cấp F. Có một ngày bội thu nên cậu rất hào phóng cung cấp thức ăn cho toàn bộ người sống sót trong khu an toàn Linh Đàm cũng như trả công cho nhóm người đi theo mình hồi sáng mỗi người hẳn 5 đồng xu vạn giới.

Kết thúc, không còn ai tới đổi vật phẩm nữa, Trương Lực ngồi ở bên đống lửa tính toán lại những vật phẩm thu được trong lúc chờ đợi Lão Hạc nấu bữa tối, Dương Quá và Tiểu Long Nữ cũng rất ngoan, hai đứa phụ giúp ông chúng xắp bát đũa chia thức ăn đồng thời cũng chăm sóc cho bé Xuân Mai mà cậu mới nhận nuôi.

Xuân Mai tuy nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện, từ khi ba mẹ và anh trai lần lượt qua đời, con bé chưa hề ngây chuyện gì ảnh hưởng tới người khác. Nó cũng rất thông minh, biết được Trương Lực là người đứng đầu của khu an toàn này nên nó đợi bằng được cậu dùng bữa trước thì mới ăn.

Lúc này thì nhóm mười ba người đàn ông mặc trang phục công nhân xây dựng đi đến trước mặt cậu, Phạm Nhật Vương tháo balo đeo vai xuống, ông chú ngồi đối diện cậu rồi trầm giọng nói.

“Đây là số lương thực trả lại cậu đã cho chúng tôi vay lúc trước”

Động tác của Trương Lực chậm lại một nhịp, cậu ngẩng đầu lên cười nói.

“Không có gì đâu chú, mọi người giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà”

Mấy người trò chuyện phiếm với nhau vài ba câu sau đó Phạm Nhật Vương liền dẫn người đi tới một chỗ đất trống đằng xa rồi bắt đầu tổ chức phân chia người nấu nướng.

Trương Lực ăn xong bữa tối thì đi dạo một vòng quanh khu an toàn Linh Đàm xem xét.

Cậu thấy những người sống sót sau khi nhận về mình khẩu phần ăn liền tách ra thành nhiều nhóm nhỏ tự phần mình sinh hoạt, không khí rất nặng nề, dường như bất cứ ai cũng đều đang lo nghĩ về tương lai.

Ngày hôm nay miễn cưỡng kiếm được đồng xu vạn giới để qua đêm, nhưng còn ngày mai thì sao? Bọn họ không biết, cũng chẳng muốn biết nữa...

Chứng kiến những việc này khiến cho Trương Lực thấy bản thân phải làm điều gì đó.

“Phải rồi, còn hộp quà mà khi tiếp nhận quản lý khu an toàn mình nhận được!”

Nghĩ tới liền làm, Trương Lực chạy về vị trí đống lửa mà bốn ông cháu Lão Hạc đang ngồi.

“Chuyện gì mà gấp gáp vậy Tiểu Lực?”

Lão cùng ba đứa nhóc khó hiểu nhìn Trương Lực đang lục lọi bới tung đống vật phẩm chứa trong ba lô.

Nhưng Trương Lực đang vội nên không trả lời mà tiếp tục đổ chiếc ba lô thứ hai ra tìm kiếm.

“Đây rồi!” Cầm trong tay một hộp giấy vuông nhỏ màu đỏ cậu hô lên một tiếng xong cũng không kịp chờ đợi nữa liền lấy tay bóc mở chiếc hộp ra.

*Tinh! Chúc mừng bạn mở được vật phẩm triệu hồi “Đỉnh Cấp Fuho”.

Đỉnh Cấp Fuho.

Mô tả: Ngẫu nhiên triệu hồi một Fuho.

“Móa! Mô tả mỗi vậy thôi à?” Trương Lực khó hiểu nhìn ngắm nén nhang dài trừng mười cm trong tay “Cái này chắc phải đốt lên a.”

Nén nhang trong tay được đưa tới đống lửa đối diện, nó nhanh chóng bén lửa và bốc cháy. Trương Lực lấy tay vẩy một cái cho lửa tắt xong cắm xuống nền đất, cậu chắp hai tay lại vái vái mấy cái lẩm bẩm niệm.

“Thiên linh linh, địa linh linh... Nhất định là triệu hồi được NPC năm sao...”

Làn khói mờ ảo mang theo mùi hương dễ chịu từ cây nhang phát ra chẳng mấy chốc đã lan ra khắp khu an toàn Linh Đàm, nhiều người sống sót vì sự hiếu kì đã tụ tập lại vây quanh Trương Lực nhìn ngó.

Đồng thời trong lúc cây nhang được thắp lên, trong một căn phòng nhỏ tồi tàn cách xa khu chung cư Linh Đàm khoảng mười phút đi bộ. Trên nền đất bẩn thủi có một nam thanh niên cao lớn đang ngấu nghiến chiếc bánh mì kẹp pate chay thì đột nhiên trong đầu vang lên một âm thanh.

“Người được chọn, ngươi là kẻ cực kỳ vinh dự nhận lời mời của sajasfd jshdgflsh vkjashfkjh asdhgshjf sdsadghjsadg iugfsahdbsdu sdh dsogsigf12bu2y4r. Segfw487 dhasibyq4urkjbwqy4t9 uryt9q438t sdh9q3p74t ishv bp93q4. Oasifhypq3. Oiye4t98y. Oiqyt-974s 84yt bo8w7rb9rgjdn oqweyt jkvnsauey 98qư. Ngươi có mười giây để trả lời cho lời mời này”

“10... 9... 8... 7... 6...”

Tên thanh niên nghe hết đoạn thông điệp xong chán nản đặt chiếc bánh mì xuống.

“Lời tiên tri vậy mà rút cuộc vẫn không thể tránh khỏi”

“Hi vọng ngài sẽ giúp cho vương quốc Wakadian được phục hưng”

Thở dài một tiếng rồi tên thanh niên lựa chọn chấp nhận lời mời, tức thì từ hư không sinh ra một làn sương khói bao phủ toàn bộ căn phòng và bọc lấy toàn bộ cơ thể hắn làn khói cực kì đậm đặc, hết mấy giây đồng hồ thì mọi thứ trở lại bình thường, sau đó...

Không còn sau đó nữa!

Bạn đang đọc Trò Chơi Vạn Giới sáng tác bởi KuTaSiuTo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KuTaSiuTo
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.