Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Năm Anh Em Fuho

Tiểu thuyết gốc · 1499 chữ

Từ nén nhang Trương Lực thắp lên không ngừng sinh ra nồng đậm sương khói, nó nhanh chóng lan tràn ra bốn phương tám hướng, xong lại lấy tốc độ mắt thường có thể quan sát được mà ngưng tụ lại thành những khối cầu.

Năm khối cầu cao hơn hai mét được hình thành từ khói của nén nhanh không ngừng xoay chuyển bất ổn, dường như bất cứ lúc nào nó cũng có thể vỡ tung như bong bóng xà phòng đồng dạng.

Không chỉ Trương Lực, những người sống sót vây xung quanh mà ngay cả Lão Hạc, một người lớn tuổi tới từ thế giới phép thuật cũng không thể nào biết được chuyện gì đang diễn ra. Trong hiểu biết của Lão Hạc về các phép thuật triệu hồi, lão chưa từng nghe nói tới phương pháp như thế này...

“Này chú nói xem thằng quản lý kia đốt hương muỗi gì mà nhiều khói thế?”

“Hỏi tao sao biết được!”

“Hừ... Hương muỗi cái cóc khô. Đó là một loại đạo cụ mà tên kia vừa mới lấy được bên trong hộp quà giống như hộp quà tân thủ mà tao trước kia nhận được”

“Woa! Thì ra là cao thủ đã vượt qua được nhiệm vụ tân thủ giết mười con zombies, thực sự ngưỡng mộ”

“Đại ca, anh có nhận đàn em không”

“Phải phải, nhận thêm mấy anh em cùng nhau đi luyện cấp thu thập vật tư”

“Bây giờ đã là tận thế, chỉ cần có sức mạnh cùng đồ ăn thì chúng ta muốn gì mà không được, kể cả phụ nữ”

“Ha ha ha.... Mấy đứa chúng mày rất hợp khẩu vị của tao. Chỉ cần nghe lời, đại ca nhất định không bạc đãi chúng mày”

Cười lớn một tiếng xong tên thanh niên xăm trổ dẫn theo đàn em vừa thu thập được rời khỏi, vừa đi chúng vừa cười cợt cùng nhau bàn về tương lai tươi sáng phía trước. Cuộc nói chuyện của bọn chúng cũng có rất nhiều người xung quanh nghe thấy được, mọi người xì xào bàn luận, có người đồng tình muốn làm theo, có người phản đối, cũng có người kêu gọi phải đoàn kết vì lợi ích chung. Dù thế, có nói thế nào thì bọn họ vẫn còn rất mông lung về tương lai phía trước...

Hiện tại đã bị cô lập tại nơi này, không biết bên ngoài như thế nào, đất nước chính quyền liệu có còn tồn tại?

Trương Lực cũng rất muốn biết, nhưng lúc này mọi tâm tư của cậu đang đổ dồn về năm khối cầu khói trông như sắp vỡ... Không, nó vỡ mất rồi!

Hãy tưởng tượng, fen thổi khói vào một cái bong bóng xà phòng rồi sau đó phá vỡ nó đi khiến cho khói bên trong thoát ra ngoài. Tràng cảnh trước mắt lúc này cũng tương tự, năm khối cầu đồng loạt vỡ tung, khói sương từ bên trong phả xuống nền đất và lan tràn ra tạo thành một tầng mỏng khiến cho những người đứng xung quanh cảm giác như đang đứng trên một đám mây vậy.

Tuy nhiên đó vẫn chưa phải là tất cả, dị biến lúc này mới thực sự đáng kinh ngạc.

Khi làn sương khói toàn bộ tan biến, từ vị trí ban đầu của năm khối cầu thình lình hiện ra năm thân ảnh của nhân loại đang nằm hôn mê trên nền đất.

Sự xuất hiện của năm kẻ lạ mặt khiến cho những người sống sót đang vây xem vội vàng cảnh giác lùi lại, nhưng Trương Lực là tác giả của sự việc này nên cậu không những không sợ hãi mà còn có chút mong chờ.

“Không biết đỉnh cấp Fuho là nghề nghiệp gì mà lại triệu hồi được tới cả năm người”

Trương Lực bước lên lại gần để nhìn kỹ hơn năm người kia.

Cậu nhận thấy bọn họ đều là nam giới, có hai người da trắng, một người da đen và hai người da vàng. Tuy khác biệt màu da nhưng tất cả đều có điểm chung là những thanh niên trẻ tuổi sở hữu cơ thể cao lớn rắn chắc.

Sau một hồi quan sát thì cũng có người dần tỉnh dậy, sau đó cả năm người bọn họ quỳ một gối xếp thành một hàng trước người Trương Lực đồng thanh hô lớn.

“Chúng thuộc hạ ra mắt đại nhân sdjfhgksj odshv shoa hg erigu igh h iuhwrihhi. Rugh rh sduhweih sa diuwerg ks ih aks dhs hh aure h kuhdrguer uig ỏ ô i righorih. Hgo oh ỏe h h oh rhr ư o. E wkj á g fbkjerhgoier”

Câu đầu tiên bọn họ nói, Trương Lực nghe rất rõ ràng nhưng một nửa sau thì hoàn toàn không nghe được, dường như có thứ gì đó cố tình che giấu đoạn thông tin này.

“Mấy anh nói lại đi, tôi nghe không rõ”

“khsdbho o ổ gh oasyfo uổi. Ioweru ouw wkergiue. Woiyw oufh. Oiwy eid eoiy f oiwh oa jrauhr g qeou gqre. Aoio qư k w4oi. 4w. Qư hwe. Wpih wruhlnasqjwef ư wpif. Asdhrf mnsl “

Năm người không tỏ thái độ gì, rành mạch rõ ràng lặp lại những lời ban nãy, thế nhưng Trương Lực vẫn không nghe được. Không chỉ mình cậu, toàn bộ những người đang vây xung quanh đều lắc đầu khi bị hỏi.

Rất tò mò muốn biết lời nói bọn họ nói phía sau, nhưng thử lại mấy lần đều không được khiến cho Trương Lực đành phải từ bỏ, cậu gọi năm NPC vừa triệu hồi ngồi xuống gần đống lửa và hỏi chuyện.

“Vậy mọi người có thể làm được gì?”

Năm người còn chưa kịp trả lời thì âm thanh trong trẻo của trẻ con chợt hô phá lên.

“Ah! Là anh da đen”

Thì ra là Xuân Mai, con bé nhận ra được thanh niên da đen kia từng cho hai anh em ăn pate chay, nhờ đó mà cứu về được một mạng. Về sau ba người bọn họ cùng nhau đồng hành, trải qua rất nhiều khó khăn nguy hiểm sinh tồn, cuối cùng đi tới khu an toàn Linh Đàm thì tách ra.

Xuân Mai nhìn thấy được ân nhân, người mà đối với nó không khác gì một người thân trong gia đình xuất hiện rất vui mừng chạy tới ôm chặt lấy thanh niên da đen nức nở khóc khiến cho anh ta rất khó xử, ánh mắt nhìn Trương Lực như đang xin phép.

Trương Lực trong đầu đã ngập tràn dấu hỏi, cậu gật đầu một cái đồng ý xong liền hỏi.

“Anh quen cô bé này sao?”

Thanh niên da đen đang xoa đầu an ủi Xuân Mai chợt dừng lại kính cẩn đáp.

“Đúng thưa ngài, thuộc hạ vô tình cứu được hai anh em vài ngày trước...”

“Khoan đã” nghe thanh niên đang nói, Trương Lực cắt ngang “Nói như vậy nghĩa là anh vốn ở thành phố này, còn bốn anh thì sao?

Cả bốn người thanh niên được hỏi lần lượt trả lời.

Thì ra tất cả năm người bọn họ vốn dĩ là những người đang sinh sống và làm việc tại thành phố S, tận thế xảy ra đột ngột và bằng cách nào đó từng người họ đều sống sót được tới khi có âm thanh hệ thống vang lên gửi cho họ một lời mời, cuối cùng thì chính là tình cảnh hiện tại.

Cẩn thận nghe kỹ những lời bọn họ nói, Trương Lực đã hiểu ra được.

Trầm ngâm một hồi xong cậu tiếp tục nói.

“Mọi người gọi tôi quản lý là được rồi, đừng xưng ngài samn kj i iuh owrhir iuger, tôi chỉ thấy khẩu hình mấy anh mấp máy còn lời phía sau không nghe thấy được”

Năm người không ý kiến liền chấp thuận.

“Vâng thưa quản lý”

“Ừm, rất tốt”

Trương Lực gật gù tỏ vẻ hài lòng, cậu biết họ đã trở thành NPC, suy nghĩ chốc lát xong bắt đầu đặt tên cho từng người để thuận tiện phân biệt.

“Anh gọi là Fuho Tý, anh thì là Fuho Sửu, anh là Fuho Dần, Fuho Mão và cuối cùng là Fuho Thìn”

“Từ bây giờ các anh chính thức trở thành năm anh em Fuho!”

“À mà phải rồi, Fuho là chức nghiệp gì vậy”

Trương Lực nhìn thanh niên da đen lúc này đã có cái tên Fuho Tý trên đầu hỏi.

“Thưa quản lý. Fuho còn được gọi thành phụ hồ, là chức nghiệp xây dựng. Chúng thuộc hạ có thể xây dựng tất cả các kiến trúc cho khu an toàn với tốc độ nhanh gấp mười lần so với người chơi tự xây dựng, và khi kiến trúc hoàn thành còn được hưởng thêm hiệu ứng đặc biệt...”

Trương lực:”...”

Bạn đang đọc Trò Chơi Vạn Giới sáng tác bởi KuTaSiuTo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KuTaSiuTo
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.