Nghỉ Trưa
Dù có thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi được điều gì, người chết cũng đã không còn, người sống vẫn phải tiếp tục sống. Sống không phải chỉ là cho bản thân, mà còn sống cho cả những người đã gửi gắm nguyện vọng cho bản thân.
“Mọi người trở về thôi.” Trương Lực hô một tiếng xong dẫn đầu mọi người trở về.
Bữa trưa hôm nay tương đối thịnh soạn, bia lon là món chính, kết hợp với đậu phộng, xúc xích và thịt bò đóng hộp. Ai nấy đều ăn uống đến vui vẻ, họ uống một hơi cạn lon bia, muốn mượn men say mà quên hết đi sự đời.
Thế nhưng không ai giám uống say cả, dù sao thì buổi chiều vẫn còn nửa ngày làm việc nữa mới nhận được tiền công. Bọn họ mặc dù rất thèm, cũng chỉ uống tới lon thứ hai là dừng lại, rồi chuyển sang ăn như hổ đói lấp đầy cái bụng bằng đủ các loại thịt hộp.
“Ngon quá, thật không ngờ một người như tôi lại có một ngày vét sạch thứ thịt đóng hộp rẻ tiền này.” Người đàn ông mặc trên mình bộ vest đắt tiền đã phủ đầy bùn đất dùng miếng bánh mì vét sạch nước sốt trong hộp thịt bỏ vào miệng mãn nguyện nói.
Người ngồi cùng bàn cũng cười đáp lại: “Ha ha... Ở đời đâu biết trước được ngày mai thế nào?”
“Đúng đúng, người anh em nói chuyện rất hợp ý tôi. Nào uống với tôi một lon.”
Người đàn ông mặc vest thấy có người hợp gu mình rất khoái chí lấy ra hai lon bia, còn chưa kịp mở thì bị người đối diện hai người cản lại: “Hai ông tướng đừng uống nữa, hai lon đủ rồi. Chiều còn có công việc nữa đấy.”
“Xin lỗi, tôi quên mất. Vậy thì lấy thịt hộp thay thay bia đi, nếu không có cái tận thế chết tiệt này thì cả đời cũng không gặp được hai người anh này.”
“Được.”
“Cạn hộp!”
“Cạn hộp! Ha ha...”
Trương Lực nhìn mọi người ăn uống trò chuyện rôm rả cũng thấy vui vẻ, mượn nhờ không khí ấy cậu đựng dậy phát biểu một câu xoát điểm thân thiện: “Mọi người cứ ăn thoải mái, buổi trưa được nghỉ tới hai giờ chiều rồi tiếp tục công việc.”
“Quản lý muôn năm!” Đám người đồng thanh đáp.
Trương Lực cười vẫy tay chào một cái rời đi. Cậu đi vào trong nhà kho, tùy ý lựa chọn một chỗ trống rồi nằm xuống bắt đầu suy nghĩ hướng đi tiếp theo.
Hiện tại khối gỗ đã sử dụng hết, mà gỗ bình thường lại không thể sử dụng để xây dựng công trình, đến cả dụng cụ cũng vậy. May mắn là ở đợt tấn công đầu tiên Trương Lực thu thập được đủ các loại dụng cụ từ người sống sót.
Đúng thật là rất đau đầu, lại còn cả đồng xu Vạn Giới nữa, trong tay cậu lúc này cũng chỉ còn đủ để trả công cho những người đã thuê hôm nay. Cho dù chờ bọn họ đóng phí qua đêm thu lại để quay vòng cũng không phải là phương pháp tốt, cái chỉ có giải quyết phần ngọn mà khồn trị được gốc.
“Cuối cùng cũng chỉ còn một cách.”
Trương Lực lẩm bẩm xong đứng bật dậy bắt đầu đi thu gom trang bị bên trong nhà kho.
Một đống típ sắt, mấy thanh dao và một cuộc dây thép. Cậu cầm theo những thứ này đi tìm Fuho Dần, người khéo tay nhất nhóm Fuho.
“Anh Dần, tới tới giúp tôi mấy thứ này.”
“Gì thế quản lý?” Fuho Dần cố nuốt nốt miếng thịt xong liền chạy tới.
“Đây là muốn chế tạo vũ khí.”
Nhìn số vật liệu trước mắt này Fuho Dần liền đoán được quản lý đang muốn làm cái gì.
Trương Lực thừa nhận gật đầu nói: “Tôi muốn làm ra một nhóm vũ khí, tạo tổ đội đi săn zombies kiếm vật liệu.”
“Đã hiểu, quản lý cứ yên tâm nghỉ trưa, ba mươi phút là xong.”
“Được, vậy thì giao hết cho anh.”
Trương Lực dứt lời rời đi, nhưng mà cậu cũng không có đi nghỉ, mà đi loanh quanh trong khu an toàn tìm kiếm vài vật dụng thích hợp làm lá chắn. Dù sao những người khác cũng không có kháng tính với virus zombies....
Thời gian trôi nhanh, lúc này đã tới hai giờ chiều. À mà vì sao nắm được thời gian ấy hả, tất nhiên là nhờ một vật phẩm cự kỳ đặc biệt.
Đồng Hồ Đeo Tay Sung Sung.
Phẩm chất: F.
Mô tả: Sản phẩm đồng hồ điện tử mới nhất của công ty Sung Sung. Hiển thị thời gian với sai số cực nhỏ. Pin năng lượng mặt trời siêu bền.
“Mọi người tập hợp nào!”
“Chiều nay chúng ta sẽ đi vào tòa nhà HH 1A chung cư Linh Đàm, mục tiêu hàng đầu là tìm kiếm người sống sót và thu thập vật tư. Nhưng vì đảm bảo an toàn nên mỗi người đều được nhận hai kiện trang bị phòng thân. Được rồi, từng người xếp hàng lên nhận đi.”
Bốn mươi người được cả Trương Lực và Fuho Tý thuê nhanh chân lên nhận lấy một tấm lá chắn bằng vung xoong và một cây giáo tự chế. Cả năm anh em Fuho cũng có phần, nhưng vũ khí của họ đều là vũ khi phẩm chất F thu được từ nhóm người sống sót trước đây.
Và khi toàn bọ mọi người trang bị hoàn tất, Trương Lực hô lớn “Xuất phát!”. Đoàn người bắt đầu cất bước rời khỏi khu an toàn, hướng thẳng tới tòa nhà HH 1A.
“Zombies lần trước không phải là đã xông hết ra ngoài rồi sao. Còn sợ cái gì? Cứ vậy mà lao thẳng vào.” Dừng lại ở sảnh chính chờ đợi, một người nhàm chán nói.
“Vậy thì chú xông vào trước đi. Nên nhớ tòa nhà này chưa có nhóm vào vào bên trong đâu.”
“Cháu nghe nói còn có cả zombie biến dị ẩn núp nữa đấy...”
RẦMMM!!!
Miệng quạ đen Nguyễn Phan Anh vừa mới dứt lời không lâu thì bên trong sảnh tầng một của tòa HH 1A truyền tới tiếng âm thanh va chạm cực lớn.
Từ bên trong loáng thoáng nhìn thấy năm sáu con zombies hình thể to lớn đang đuổi theo Trương Lực, Lão Hạc kinh hô: “Là zombie khổng lồ, mau vào tiếp viện cho Tiểu Lực.”
Năm anh Fuho kịp phản ứng, cùng với lão đồng thời chạy vào.
Lão Hạc đầu tiên là tung ra hai kỹ năng “Thanh tẩy” và “Chữa lành” cho Trương Lực xong liền sử dụng hỏa cầu liên tục bắn vào năm con biến dị zombies nhằm áp chế chúng tạo khoảng cách cho năm anh em Fuho cắt vào chiến đấu.
Hiển nhiên là có hiệu quả, Trương Lực bắt lấy cơ hội quay sang phản công.
Giáp Cốt!
“Ahhhh...!”
Trương Lực thi triển kỹ năng, cậu gầm lên một tiếng đau đớn vì xương từ cột sống lưng đâm toạc ra bên ngoài một cách cực kì thô bạo. Những chiếc gai xương như có sự sống, chúng ngoe nguẩy tựa xúc tu bạch tuộc bao phủ lấy toàn bộ nửa người trên của cậu.
Bộ giáp từ xương trắng chớp mắt cái đã hoàn thành, mọi cảm giác đau đớn của Trương Lực cũng biến mất vô tung. Lúc này cậu cảm giác giống như đang được khoác trên người bộ giáp của thần chết, một thứ cảm xúc vô hình không biến từ đâu sinh ra thôi thúc cậu lao lên chiến đấu điên cuồng hơn bao giờ hết.
Và rồi Trương Lực cầm chắc Rìu Hỏa Thạch trong tay lao lên quần ẩu với đám zombies biến dị như những tên côn đồ ẩu đả với nhau.
Một bàn tay khổng lồ trảo xuống hất bay Trương Lực ra xa ba bốn mét, nhưng cậu chẳng xi nhê gì, vừa ngã xong liền đứng dậy lao lên chém vào chân nó. Những phát chém đem theo đầy lực lượng đã chặt đứt được chân con zombie, nó ngã khụy xuống đất và hứng chịu vô số đòn tấn công như vũ bão của Trương Lực cùng năm anh em Fuho.
Đăng bởi | KuTaSiuTo |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |