Đưa tiền thì mới làm việc.
Tô Hoành An nghe vậy, nhìn Tô Dung Yên một cái, có chút chướng mắt với đứa con gái thứ hai bộ dáng hẹp hòi này, "Quy củ ăn không nói, uống không nói đều đã quên hết rồi sao?"
Tô Dung Yên nào còn dám nói cái gì, oán hận trừng mắt liếc Tô Oản Nhan, cúi đầu xới cơm trong bát mình. Một bữa cơm ăn xong, Tô Hoành An gọi Tô Oản Nhan đang lau miệng rồi muốn rời bàn, giọng điệu hết sức thân thiết : “ Nhan Nhan, ngươi theo cha đến thư phòng một chuyến, cha có việc muốn nói với ngươi."
"Được!" Tô Oản Nhan nhíu mày, là chuyện mà tối hôm qua nàng nghe được sao? Chỉ là không biết cụ thể là chuyện gì? Nàng cũng rất tò mò. Trong phòng ăn, Kỷ thị và Tô Dung Yên đều dùng ánh mắt oán độc nhìn Tô Oản Nhan rời đi.
Tô Dung Yên cũng sắp xé nát khăn tay, " Mẹ, lúc này cha gọi Tô Oản Nhan đi, nhất định là muốn trợ cấp tiền bạc cho nó."
Kỷ thị cũng nhìn không vừa mắt, nhưng, tối hôm qua Tô Hoành An đã nói, bảo nàng đối tốt với Tô Oản Nhan một chút, đừng quên Tiêu vương phủ biết Tô Oản Nhan ở Tô phủ như thế nào, bằng không với kiểu thích bao che khuyết điểm của Tiêu Vương phủ , chắc chắn sẽ tới gây chuyện.
"Được rồi, qua ba ngày nữa, nó sẽ thành thân, con ráng nhịn thêm vài hôm nữa thôi.”
Tuy nói như vậy, nhưng Tô Dung Yên vẫn nuốt không trôi cơn tức này, trong phòng ăn bị cướp đi chỗ ngồi
thuộc về nàng, đây cũng không phải
là chuyện chỉ một chỗ ngồi, đây còn liên quan đến địa vị của nàng ở Tô phủ.
Tô Dung Yên nghĩ thế nào cũng không thể nhịn nổi, chờ Kỷ thị trở về viện, nàng gọi lão ma ma của mình tới, ghé vào tai nàng nói thầm vài câu.
Lão ma ma là nãi ma của Tô Dung Yên khi còn bé, rất trung thành và tận tâm với nàng, nghe nhị tiểu thư
phân phó, lập tức gật đầu, "Vâng, lão
nô nhất định trút giận cho tiểu thư thật tốt."
Nói xong, liền mang theo hai tiểu nha hoàn, đi về hướng thư phòng lão gia.
Trong thư phòng. Tô Hoành An lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong ống tay áo, đưa tới trước mặt Tô Oản Nhan, "Đây là cha lén trợ cấp cho ngươi, không cần thêm vào danh sách đồ cưới của ngươi."
Có tiền mà không lấy là người ngu.
Tô Oản Nhan không chút khách khí, nhận lấy, liền đếm ngay trước mặt Tô Hoành An, "Cám ơn cha, cha đối với con thật tốt."
Coi như ngươi hào phóng như vậy, ta liền nói một câu dễ nghe với ngươi
Tô Hoành An nhìn bộ dáng thấy tiền sáng mắt này của Tô Oản Nhan, khóe miệng mơ hồ co quắp, đứa con gái này quả nhiên giống như Mạnh Cẩm Vi, đều thích những thứ dung tục này.
“ Còn nữa, ba ngày nữa chính là ngày ngươi xuất giá, phụ thân còn có mấy câu muốn dặn dò ngươi..."
Tô Oản Nhan đếm xong ngân phiếu, giơ tay ngăn lại ý định uyển chuyển đổi đề tài của Tô Hoành An, "Cha, người đối xử với con vẫn luôn chẳng quan tâm, giờ đột nhiên vừa cho tiền, lại vừa sắm vai người cha hiền từ, nói thẳng đi, muốn ta làm gì? Cầm tiền của người, chỉ cần không phải là chuyện phóng hỏa giết người, ta đều có thể suy xét."
Chú ý! Nàng nói là suy xét, cũng không phải nhất định sẽ đồng ý làm!
Tô Hoành An đầu tiên là nghẹn lời, lập tức lại rất hài lòng vì Tô Oản Nhan thức thời, hắn cũng không vòng vo nữa. Nói: "Ngươi cũng biết, ngươi được Hoàng Thượng tự mình chọn lựa và ban hôn, đây không chỉ là ân sủng đối với Tô phủ chúng ta, cũng là
sự tự tin để ngươi ngẩng cao đầu ở Tiêu vương phủ, nhưng ngươi cũng biết, thân thể Tiêu vương này... Nếu sau khi xung hỉ có thể giúp cho bệnh tình của Tiêu vương gia chuyển biến tốt đẹp, đó là không thể tốt hơn. Nhưng nếu như vẫn không khởi sắc, lỡ như một ngày nào đó hắn chết, cha cũng không đành lòng để ngươi cứ như vậy mà đi theo Tiêu vương. Cho nên, cha mới tự ý suy đoán ý nghĩ của Hoàng Thượng, tìm ra cho ngươi một con đường sống.”
Nói xong, Tô Hoành An nhìn ánh mắt Tô Oản Nhan, từ ái lại đau lòng, may mắn nàng không phải nguyên chủ, đối với màn diễn xuất cha già thương xót con gái của Tô Hoành An, không có chút cảm động nào.
Tô Oản Nhan gật gật đầu, ngữ điệu bình thản hỏi: "Ừ, sau đó thì sao?"
"Chờ ngươi vào Tiêu vương phủ, mau chóng lấy được lòng tin của người trong Tiêu vương phủ, nghĩ cách tìm được di chiếu tiên hoàng để lại trong tay Tiêu vương, đến lúc đó, cho dù thân thể Tiêu vương có bất cứ tình huống gì, cha cũng có thể bảo vệ ngươi." Tô Hoành An nhìn con gái vẫn ngu ngơ không hiểu như vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Đã hiểu chưa?"
Tô Oản Nhan nhíu mày, nghiêm túc suy tư vài giây, sau đó vươn tay về phía Tô Hoành An, lòng bàn tay hướng lên trên. Tô Hoành An nhìn động tác của Tô Oản Nhan, cũng không hiểu, "Ý ngươi là sao?"
Tô Oản Nhan thẳng thắng trả lời, "Kêu ta đi trộm di chiếu, đây là giá cả khác."
Tim Tô Hoành An siết chặt: "......"
Tô Oản Nhan đưa tay phía trước, "Cha, ta tuy là một cô nương yếu đuối, nhưng ta cũng biết loại chuyện như trộm di chiếu của tiên hoàng,
nếu bị phát hiện, chính là phải rớt
đầu, ngươi dùng ba ngàn lượng liền kêu ta làm việc này cho các ngươi, có cảm thấy thích hợp hay không?"
Tô Hoành An tức giận không chịu được: "Ngươi cần nhiều bạc như vậy làm gì? Hơn nữa, loại chuyện này thì có ích gì với ta? Đó chính là đường sống mà cha tìm cho ngươi.”
Tô Oản Nhan nghe xong thì khoát tay, "Ngươi có thể thôi đi hay không? Nếu ta không tìm thấy di chiếu còn có thể giữ mạng sống thêm vài ngày, nếu ta thật sự tìm được di chiếu, chỉ sợ cũng không cần đợi đến khi Tiêu vương tắt thở, ta cũng đã bị người khác diệt khẩu."
Thật sự coi nàng là đại tiểu thư chưa từng bước ra cửa Tô phủ nửa bước trước kia sao? Nguyên chủ nguyện ý nén giận là chuyện của nguyên chủ, còn ở chỗ nàng, làm việc thì phải trả tiền, lấy bao nhiêu tiền liền làm bấy nhiêu chuyện.
Lại nói, đồ mà hoàng đế đã nhiều năm như vậy cũng không tìm thấy, nếu để nàng tìm được, lấy tính đa nghi của cẩu hoàng đế kia tình, còn có thể giữ lại mạng cho nàng mới là chuyện lạ . Đến lúc đó, ngày nàng giao di chiếu ra, chính là ngày giỗ viếng mộ nàng hàng năm.
Mặc kệ Tô Hoành An khuyên như thế nào, Tô Oản Nhan một mực chắc chắn không trả tiền không làm việc,
tư thái con buôn dầu muối không ăn này của nàng làm Tô Hoành An thấy vô cùng bất lực.
Hắn sao có thể sinh ra một đứa con gái vừa thấy tiền liền sáng mắt như vậy chứ! Cuối cùng, Tô Hoành An không thể không đồng ý với cái giá năm vạn lượng mà Tô Oản Nhan ra, ứng trước hai vạn năm ngàn lượng, sau khi chuyện thành, lại đưa tiếp hai vạn năm ngàn lượng còn lại.
Tô Oản Nhan vân vê ngón tay đếm
Số ngân phiếu, rồi bỏ vào trong ống tay áo của mình, thật ra là lấy luôn cả ba ngàn lượng ngân phiếu kia, toàn bộ bỏ vào trong không gian, "Nhận tiền của người, tất nhiên phải làm việc cho người rồi , cha, xin các người yên tâm, ta nhất định sẽ mau chóng làm tốt công việc mà người giao. Thân là người đã xem qua nguyên tác, nàng biết rõ số tiền này chính là cho không, chờ nàng gả vào Tiêu vương phủ được ba ngày, nàng liền theo Quý Tiêu Hàn cùng nhau vui vẻ đi lưu đày, nào có thời gian tìm di chiếu gì chứ.”
Mà loại công việc này, lúc ở hiện đại nàng cũng đã làm rất nhiều lần , nên vẻ mặt vô cùng tự nhiên, lúc từ thư phòng đi ra, Tô Hoành An còn tự mình đưa nàng ra ngoài! Nhưng tâm tình tốt của Tô Oản Nhan, chỉ duy trì được năm phút đồng hồ.
Trên con đường nhỏ phía trước,
Dung ma ma cùng Thược Dược hai người đang sẵn sàng cùng ba hạ nhân đối diện chuẩn bị lao vào đánh nhau, tư thế kia, nếu không phải thời cơ không đúng, Tô Oản Nhan đều cảm thấy bọn họ đều muốn sống chết một trận rồi nói sau.
Ba hạ nhân kia, Tô Oản Nhan biết, là bà tử cùng nha hoàn bên cạnh Tô Dung Yên, đây là tự mình đưa tới cửa tìm đánh nha !!! Trong nháy mắt Tô Oản Nhan liền hiểu rõ, nở một nụ cười xấu xa, cố ý đi tới giữa mấy người bọn họ, hỏi: "Dung ma ma, có chuyện gì vậy.”
Nội tâm lại điên cuồng cười to: Đang lo không có cơ hội thay nguyên chủ dạy dỗ các ngươi một trận.”
Dung ma ma cùng Thược Dược thấy tiểu thư nhà mình đi tới, đều khẩn trương chạy về phía nàng, gắt gao bảo vệ nàng ở phía sau.
Dung ma ma lạnh mặt, nói: "Đại tiểu thư, ngài nên cẩn thận một chút,
những kẻ này không biết muốn chặn người ở chỗ này làm cái gì!"
Tình huống như vậy trước kia cũng đã xuất hiện nhiều lần, không cần đoán cũng có thể biết, khẳng định lại là nhị tiểu thư không tiện ra mặt làm khó đại tiểu thư, liền phái đám nô tài trong viện đến gây chuyện. Tất cả đều là đám nô tài gió chiều nào theo chiều nấy, bọn họ ỷ vào việc trắc phu nhân, nhị tiểu thư được lão gia cưng chiều,dù chọc giận đại tiểu thư cũng không sợ bị trách phạt, liền càng ngày càng không sợ hãi.
Đáng thương cho đại tiểu thư của các nàng, mấy năm kia vẫn luôn đắm chìm trong bi thương của việc phu nhân qua đời, căn bản không có tinh thần phản kháng, cũng sắp không còn chỗ đứng ở Tô phủ này nữa rồi. Dung ma ma đau lòng cho đại tiểu thư, vẫn luôn cùng Thược Dược toàn lực che chở nguyên chủ, rất nhiều lần
Tô Oản Nhan bị hạ nhân trêu cợt, có
mấy vết thương ngoài da, đều là hai người gánh chịu thay.
Nhưng hai người này chưa bao giờ oán hận nguyên chủ, bởi vì các nàng đều biết, đại tiểu thư của các nàng thật sự chỉ là vẫn chưa thể thoát ra khỏi bi thương của việc phu nhân qua đời.
Chỉ cần cho đại tiểu thư thêm chút thời gian, nàng nhất định có thể lấy lại địa vị của mình ở Tô phủ. Đáng tiếc, hai người trung thành này đã vĩnh viễn không nhìn thấy ngày đó
Bởi vì, đại tiểu thư Tô Oản Nhan của các nàng, vào ngày hôm qua đã bị một cái tát của Tô Hoành An mà ra đi mãi mãi. Cũng không biết nếu các nàng biết được sự thật phũ phàng này, có khổ sở hay không?
Hôm nay, nếu Tô Oản Nhan đã tiếp nhận thân thể của nguyên chủ, vậy cũng phải tiếp nhận tất cả mọi thứ thuộc về nguyên chủ, những cẩu nô tài kia còn muốn bắt nạt nàng, thì cũng phải nhìn xem bọn họ có bản lĩnh đó hay không đã : “ Ma ma, Thược Dược, các ngươi đều tránh ra, đỡ phải một hồi ta lại đánh trúng các ngươi, hôm nay ta ngược lại muốn nhìn xem, quy củ của Tô phủ dù tệ, còn có thể tệ tới mức nào?"
Mặc dù nhìn tướng mạo ba người trước cay nghiệt không dễ chọc, nhưng đặt trong mắt của Tô Oản Nhan, mỗi người nàng chỉ đạp một cước, cũng phải giảm lực lại nếu không lại lỡ chân đá chết người thì không hay.
Vừa vặn, nàng cũng thừa dịp cơ hội này, lập uy với tất cả mọi người Tô phủ, để cho bọn họ đều biết, đích nữ Tô phủ đến cùng có địa vị gì. Lão ma ma cùng hai nô tài vừa thấy nụ cười âm trầm của đại tiểu thư, không khỏi hoảng hốt, chuyện gì đang xảy ra? Đại tiểu thư sao lại cười đến rợn người như vậy?
Không cho bọn họ kịp suy nghĩ,Tô Oản Nhan liền ngoắc ngoắc ngón tay với bọn họ, "Nếu nô tài đã không hiểu quy củ của nô tài, vậy bổn tiểu thư cũng không cần khách khí với các ngươi, các ngươi cùng lên hay sao?"
Đây là khiêu khích trắng trợn, cũng là khí phách của một đích nữ. Chỉ là lời này nghe cứ quái dị như thế nào.
Cùng lên?
Một tiểu thư khuê các, lại nói chuyện đánh nhau thẳng thắn như vậy, thích hợp sao? Nhưng Tô Oản Nhan cũng mặc kệ có thích hợp hay không, nàng không nói hai lời, nhấc chân liền đạp về hướng ba người đang nhất thời ngây ngốc. Đánh người phải đánh thẳng mặt, Mắng người phải vạch trần khuyết điểm! Vết thương thì phải xát muối!
Ba tiếng "bốp bốp bốp", lão ma ma cùng hai điêu nô mà bà ta mang đến cùng bị một cước của Tô Oản Nhan đạp bay. Mặt trái của bọn họ đều đồng loạt sưng lên, tiếng rên rỉ "ai u ai u" không ngừng vang, có thể thấy được một cước này của Tô đại tiểu thư, lực lớn tới cỡ nào.
Dung ma ma cùng Thược Dược yên lặng giơ tay, nâng cằm đã sắp rơi xuống đất, "Đại tiểu thư uy vũ!"
Động tĩnh bên phía đám người Tô Oản Nhan, rất nhanh đã bị hạ nhân truyền tới trong lỗ tai lão gia cùng trắc phu nhân, chờ Kỷ thị mang theo hạ nhân vội vàng chạy tới, liền thấy lão ma ma cùng hai hạ nhân bên người Tô Dung Yên, cả khuôn mặt đều sưng thành đầu heo, nếu không phải nàng biết được ba người này là người bên cạnh Yên nhi, thấy bộ dáng này, ai còn có thể nhận ra?
Kỷ thị tức giận đến cả người phát run, ngón tay chỉ vào Tô Oản Nhan đều run lên, "Đại tiểu thư, ngươi thân là đích nữ Tô phủ, sao có thể công khai đánh phạt hạ nhân trong viện muội muội ngươi chứ?"
Đây đâu chỉ đơn giản là đánh ba hạ nhân như vậy, đây căn bản là đánh Yên Nhi, đánh mặt nàng ta a!
Tô Oản Nhan cười lạnh một tiếng, "A! Ta còn sợ không truyền ra được, ta ngược lại muốn nhìn xem, nô tài
này dĩ hạ phạm thượng, bất kính chủ tử, chẳng lẽ còn phải cung phụng điêu nô kia hay sao? Không nói đến thân phận của ta bây giờ là Tiêu vương phi tương lai sắp cùng Tiêu vương thành hôn, chỉ nói thân phận đại tiểu thư Tô phủ này, cũng không đến lượt một đám nô tài khi dễ như vậy. Như thế nào? Kỷ di nương, chẳng lẽ còn muốn bao che ba điêu nô này, trở mặt với ta?"
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Kỷ thị hận không thể đem Tô Oản Nhan thiên đao vạn quả đi. Lúc này Tô Hoành An đi tới, nhìn ba nô tài quỳ trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua Tô Oản Nhan đứng ở nơi đó, vẻ mặt chẳng ngán một ai, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, hắn lại nhìn về phía Kỷ thị, "Hạ nhân trong phủ không có quy củ, là do ngươi không đủ tư cách làm đương gia chủ mẫu, còn không mau mang người xuống?"
Tất cả lửa giận của Kỷ thị đều biến mất bởi bốn chữ "đương gia chủ mẫu của Tô Hoành An. Ngoài sáng thì đang trách mắng nàng ta, nhưng trong tối lại nâng thân phận của nàng ta, trắc thất làm sao có thể được gọi là "đương gia chủ mẫu"? Là lão gia đang âm thầm nói cho nàng ta biết, thân phận của nàng ta sắp được nâng lên!
Tô Oản Nhan mặc kệ tâm tư hai người này, thi lễ một cái, xoay người rời đi. Muốn thay thế Mạnh Cẩm Vi làm đương gia chủ mẫu của Tô phủ?
Hừ! Nàng ngược lại muốn nhìn xem, toàn bộ trên dưới phủ không lấy ra nổi mười lượng bạc, nàng ta còn làm đương gia chủ mẫu như thế nào!
"Đại tiểu thư, vừa rồi người thật sự là quá uy phong! chỉ đạp hai cước, liền đánh người thành như vậy! thật
lợi hại a!" Thược Dược cùng Tô Oản Nhan tuổi xấp xỉ nhau, nói chuyện càng lộ vẻ hoạt bát, trên đường trở về, líu ríu khen không ngừng.
Tô Oản Nhan lại rất hưởng thụ, "Chứ sao, tiểu thư nhà ngươi trước kia chỉ là không thèm để ý, những lần bọn họ khi dễ chúng ta, một chuyện ta cũng không quên đâu!"
Hết chương 4.
Đăng bởi | meimei079 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |