Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo tin

Phiên bản Dịch · 2474 chữ

Dung ma ma đi theo Tô Oản Nhan cùng đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, có chút lo lắng hỏi: "Đại tiểu thư, ngài..."

Tô Oản Nhan cắt đứt lời Dung ma ma, "Ma ma, người không cần lo lắng, trong lòng ta có tính toán! Hai ngày trước khi ta xuất giá, dù cho ta có dùng một mồi lửa đốt Tô phủ này, phụ thân tốt của ta cũng không đành lòng trách móc nặng nề ta nửa phần, yên tâm đi."

Dù sao, so với những việc nhỏ ở hậu viện này, nào có quan trọng bằng việc nàng tìm được di chiếu để cho hắn lập công chứ?

Dung ma ma như có điều suy nghĩ gật gật đầu, không nhiều lời nữa.

Lại là đêm trăng cao gió lạnh.

Tô Oản Nhan lần nữa chuốc mê dược cho người gác đêm, mặc một thân hắc y nhảy ra cửa sổ, lần này mục tiêu của nàng không phải là đi dạo trong Tô phủ.

Nàng phải đi thăm dò thực hư Tiêu vương phủ trước, dù sao, còn hai ngày nữa nàng sẽ dọn qua đó, dù sao cũng phải tạo quan hệ tốt với người của Tiêu vương phủ không phải sao?

Quý Tiêu Hàn làm người thắng lớn cuối cùng trong tiểu thuyết, nàng sao có thể không ôm bắp đùi lớn này được.

Cho nên, đêm nay, nàng phải thăm dò Tiêu vương phủ.

Nhất cử nhất động của Tô Oản Nhan, sớm đã có người báo cáo trước mặt Quý Tiêu Hàn, khi Tô Oản Nhan một đường lén lút tránh đi người tuần đêm, đi tới cửa hông của Tiêu Vương phủ, Quý Tiêu Hàn đã biết.

Vốn tưởng rằng Tô Oản Nhan sẽ trèo tường mà vào, ai biết, nàng quan sát bốn phía một phen, sau đó, giơ tay, gõ cửa.

"Cốc cốc cốc" ba tiếng, tiếng gõ này suýt chút nữa làm cho ám vệ canh giữ trên cây rớt xuống.

Vị Tiêu vương phi này của bọn họ, sao vẫn luôn làm ra chuyện ngoài dự đoán của mọi người như vậy?

Nàng đêm khuya chạy tới Tiêu vương phủ, chẳng lẽ không phải vì chuyện tìm di chiếu mà Tô Hoành An đã giao phó sao?

Sao có thể gõ cửa lớn như vậy chứ?

Nhưng nếu nàng đã khách khí gõ cửa, bọn họ cũng không thể làm bộ không nghe thấy, lập tức có người chạy đi nói tin tức cho Vương gia.

Quý Tiêu Hàn chuyển động dao găm khảm hoa văn trong tay, trầm giọng hỏi: "Nàng không trèo tường mà lại gõ cửa sao?"

Tiêu Nhị khom người, "Vâng, Tô đại tiểu thư đứng ở cửa bên cạnh, chờ chúng ta mở cửa."

"Có chút thú vị." Quý Tiêu Hàn khẽ cười một tiếng, phân phó nói: "Để Hòa bá tự đi đối phó, mời Tô đại tiểu thư vào, xem đêm nay nàng tới đây có mục đích gì."

Tiêu Nhị nhận mệnh mà đi.

Chỉ chốc lát sau, Tô Oản Nhan đã bị Hòa bá mời vào trong đại sảnh dùng để chiêu đãi khách quý của Tiêu vương phủ, Hòa bá tự mình dâng trà cho Tô Oản Nhan, "Tô đại tiểu thư, mời ngài uống trà."

Hòa bá là một nam nhân trung niên da ngăm đen, nếu không nói hắn là quản gia của Tiêu vương phủ, cho dù là ai cũng sẽ cho rằng đây là vị quân đầu dũng mãnh thiện chiến nào trong quân doanh.

Tô Oản Nhan cảm giác sau này nàng sẽ cùng Tiêu vương phủ trói cùng một chỗ, muốn có được sự tín nhiệm của trên dưới Tiêu vương phủ, đầu tiên phải lấy ra chút thành ý, vì thế, nàng cười híp mắt nói: "Hòa bá không cần khách khí, đêm khuya ta đến đây, chỉ là muốn làm rõ trước với các ngươi, miễn cho qua hai ngày sau khi ta gả vào vương phủ, hành động nào đó sẽ khiến cho mọi người hiểu lầm."

Hòa bá sửng sốt, không nghĩ tới vị Tô đại tiểu thư này nói chuyện sảng khoái như vậy, lúc này khom người, "Tô đại tiểu thư mời nói."

Tô Oản Nhan cũng không quanh co lòng vòng, đem đối thoại cùng giao dịch giữa nàng cùng Tô Hoành An lúc ban ngày, một năm một mười mà nói, "... Mọi chuyện đại khái chính là như vậy, Hòa bá, hiện nay Tiêu vương hôn mê bất tỉnh, chuyện trong phủ này hẳn do ngươi xử lý đi?"

Cuộc đối thoại giữa Tô Oản Nhan và Tô Hoành An sáng hôm nay, Hòa bá đã sớm biết được từ chỗ Vương gia và ám vệ, nhưng hắn không nghĩ tới, vị Tô đại tiểu thư này sẽ tự mình chạy tới vào buổi tối, báo cho bọn họ biết mọi chuyện, thẳng thắn thành khẩn như thế, ngược lại khiến cho Hòa bá không khỏi coi trọng vị Tô đại tiểu thư này hơn.

Hòa bá thu hồi nụ cười khách sáo trên mặt, nghiêm mặt nói: "Tô đại tiểu thư, lão nô không nghĩ tới đêm nay ngài tới đây là vì chuyện này, sự tình liên quan đến di chiếu của tiên hoàng, lão nô không dám tùy tiện làm chủ. Kính xin Tô đại tiểu thư nói rõ, dụng ý của ngài lần này là... "

Tô Oản Nhan tươi cười, "Dụng ý của ta, đương nhiên là tới tìm các người cùng nhau hỗ trợ diễn trò a!"

Hòa Bá: "......"

Tô Oản Nhan uống một ngụm trà, nàng hạ giọng, hỏi: "Hòa bá, trong Tiêu vương phủ của các ngươi hẳn có không ít ám vệ đi?"

Hòa bá tự hào cam đoan, "Xin Tô đại tiểu thư yên tâm, người của Tiêu vương phủ tuyệt đối không có ai phản chủ."

Tô Oản Nhan lập tức liền yên tâm, "Vậy thì tốt rồi, đêm nay ta lại đây, là tới bàn một vụ làm ăn với các ngươi, ta đã động ý với phụ thân sẽ đi tìm di chiếu gì kia, lấy năm vạn lượng làm thù lao.."

Hòa Bá gật đầu, "Thù lao này quả thật rất cao."

Tô Oản Nhan cười gật đầu, "Đúng nha, cho nên, có nhiều tiền như vậy chờ chúng ta tới lấy, không lấy thì phí nha! Hòa bá người cảm thấy thế nào?"

Vừa rồi nàng cùng Hòa bá nói chuyện một phen, hai người đều đang thăm dò lẫn nhau, Hòa bá không phủ nhận trong tay Quý Tiêu Hàn có di chiếu của tiên vương, Tô Oản Nhan nói thẳng nàng là gian tế do Tô phủ cùng hoàng cung phái tới.

Vì cả hai bên đều có cùng một kẻ thù, không bằng nói chuyện hợp tác, đôi bên cùng có lợi.

Hòa Bá lau mồ hôi không tồn tại ở thái dương, vị Tô đại tiểu thư này, cùng Tô đại tiểu thư bọn họ điều tra được, khác nhau khá xa a.

"Tô đại tiểu thư, tiền này đã cho ngài, đương nhiên do ngài cầm, Tiêu vương phủ chúng ta bên này không dám tham ô, về phần ý định liên thủ hợp tác, lão nô mạng phép, làm chủ thay cho Vương gia, đồng ý."

Vương gia nếu có thể thả Tô đại tiểu thư vào cửa, nhất định cũng tin tưởng Tô đại tiểu thư, Vương gia tin tưởng, bọn họ làm nô tài, tất nhiên cũng tin tưởng.

Tô Oản Nhan thật cao hứng, "Hòa bá sảng khoái, vậy cứ quyết định như vậy, chờ qua hai ngày lúc ta vào cửa, bên cạnh nhất định sẽ có người do Tô phủ an bài đi theo, ta làm ra vẻ trộm đồ, các ngươi phối hợp giả làm người bắt trộm, hiểu không?"

Hòa Bá vội gật đầu, "Vâng."

Tô Oản Nhan được Tiêu vương phủ cho phép, vui vẻ rời khỏi cửa hông.

"Nếu không, lại đi hoàng cung dò đường?" Tô Oản Nhan đứng ở góc đường chỗ tối, nhìn nóc nhà hoàng cung sừng sững cách đó không xa, nhẹ giọng nỉ non.

Tô Oản Nhan thân là một đặc công trong tổ chức, giá trị vũ lực cũng có thể xếp hạng trung đẳng, chuyện kích thích như xông vào hoàng cung lúc ban đêm thế này, hẳn là không khó đi?

Vì thế, Tô Oản Nhan tự cảm giác tốt đẹp, dưới chân quẹo một cái, chạy như bay về hướng hoàng cung.

Hoàng cung cho dù có nhiều cao thủ tới đâu, nàng có ba kho vũ khí nóng trong không gian làm bùa hộ mệnh, chẳng lẽ còn không thể vào được sao?

Tuy nhiên, quyết định của nàng đã được chứng minh là đúng.

Ngự lâm quân tuần tra các nơi trong hoàng cùng này, thật đúng là không có bao nhiêu bản lĩnh, nàng cơ hồ một đường thuận lợi lẻn vào.

Tô Oản Nhan ỷ vào thần khí gian lận là không gian, nhanh chóng đi dạo một giờ ở bên trong, phát hiện, hoàng cung Đại Chu quốc này có kết cấu tương tự với Cố Cung ở hiện đại.

Thế này thì dễ hơn rồi, làm một đặc công hiện đại, nàng nhớ rất rõ lộ trình Cố Cung, trạm đầu tiên của đêm nay là thăm dò hoàng cung, đi xem mấy quốc khố của Cẩu Hoàng Đế trước đi.

Quốc khố bình thường đều chia làm rất nhiều loại, tỷ như kho lương, chuyên dùng để lưu trữ các loại vật tư như lương thực.

Kho gấm, sưu tầm vải vóc các nơi tiến cống.

Ngân khố Nội Vụ Phủ, chuyên lưu trữ nhưng kim ngọc châu báu, cái này có thể xem là tư khố của Cẩu Hoàng Đế

Ngân khố dự trữ vốn lưu động, còn lại là ngân khố Hộ bộ, nơi đó bình thường đều có trọng binh canh gác, không chuẩn bị vạn toàn, nàng cũng không thể dễ dàng xông bừa.

Ngược lại là kho lương, kho rèn và ngân khố Nội Vụ phủ, có thể đi dạo một vòng.

Dựa theo vị trí trong ký ức, Tô Oản Nhan tránh trái tránh phải, nhanh chóng mò tới kho lương.

Từ trong không gian lắc mình một cái, nàng ở dưới tình huống không kinh động thủ binh ngoài cửa, xuất hiện ở trong kho lương.

Hắc hắc! Không hổ là kho lương cả nước, bên trong chứa đầy đủ các loại vật tư cùng lương thực, có chút lương thực đều là gạo cũ, còn có mấy con mèo đang vất vả cần cù bắt chuột.

Tên cẩu hoàng đế này, rõ ràng lương thực trong quốc khố nhiều đến mức cho chuột ăn, thế mà lũ lụt phía nam, dân chúng đang chờ cứu tế, hắn lại không mở kho cứu tế nạn dân.

Nếu cẩu hoàng đế tình nguyện thả cho chuột ăn, cũng không chịu phát cho dân chúng đang gặp tai họa, vậy nàng liền giúp hắn tích đức đi.

Tô Oản Nhan vung tay lên, số lương thực chất đầy chỉ mất ba giây ngắn ngủi, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Hắc hắc, có nhiều lương thực trong tay như vậy, chờ nàng theo Quý Tiêu Hàn cùng nhau lưu đày, trên đường còn có thể trợ giúp những dân chúng chịu khổ chịu nạn kia, ai u, nàng thật đúng là người tốt!

Kho lương cùng kho gấm không phải mỗi ngày đều sẽ có người đến kiểm tra, Tô Oản Nhan không chút sợ bị người phát hiện.

Lại tránh đi một đội tuần đêm, Tô Oản Nhan dùng phương thức cũ dọn sạch kho gấm, thu hết vào không gian.

Cũng may trong không gian của nàng có rất nhiều sân trống, nếu không, thật đúng là không có chỗ cất giữ!

Nhoáng cái liền đến trước cửa ngân khố Nội Vụ Phủ, nàng nương theo núi giả che lấp, giấu toàn bộ bóng dáng của mình ở bên trong, có sáu người đứng ở cửa ra vào, thắt lưng mỗi người đeo trường kiếm, ánh mắt lợi hại, không có chút vẻ buồn ngủ.

Xem ra muốn lẻn vào thật đúng là có chút khó khăn!

Nhưng chỉ có vậy là có thể làm khó Tô Oản Nhan yêu tiền như mạng sao?

Nàng kiên nhẫn chờ ở nơi đó, chờ tới lúc nhóm hộ vệ thay ca, tinh thần nhân viên tương đối lỏng lẻo, lúc đó nàng lại thần không biết quỷ không hay lướt qua bên cạnh, chỉ cần nàng có thể kề vách tường, liền có thể lắc mình tiến vào.

Trời không phụ lòng người!

Nửa canh giờ sau, thời gian thay ca của các hộ vệ đã đến.

Tô Oản Nhan nương theo khe hở chỉ có một phút đồng hồ, thuận lợi đi vào.

Mới vừa tiến vào, liền thiếu chút nữa khiến cho Tô Oản Nhan kích động thét chói tai, thật không phải nàng không có kiến thức, tư khố của cẩu hoàng đế này tuyệt đối là kho chứa giàu có nhất nàng từng thấy cho tới bây giờ, những vàng thật bạc trắng kia thì không cần tỉ mỉ đếm, chất đầy hai gian phòng lớn, còn có những châu báu trang sức cùng kỳ trân dị bảo chuyên dùng để ban thưởng phi tần cùng các đại thần, còn có khế ước phòng ốc xếp thành rương, đều nhanh chóng xếp thành núi nhỏ trong không gian của Tô Oản Nhan.

Tô Oản Nhan hóa thân thành máy thu thập hình người, tay đều vung đến mỏi, trọn vẹn tiêu tốn nửa canh giờ, mới dọn sạch toàn bộ tất cả mọi thứ bên trong ngân khố Nội Vụ Phủ.

Đêm nay đến hoàng cung đi dạo, quả thực đại phát tài, về sau dù nàng không làm gì nữa, chỉ cần dựa vào những thứ này, đều đủ để nàng có thể hưởng thụ dàn mỹ nam cổ đại cả một đời.

Tô Oản Nhan lại kiên nhẫn đợi đến lúc thay ca, lắc mình rời khỏi ngân khố Nội Vụ Phủ.

Tiêu Nhị vẫn âm thầm đi theo bảo vệ, nhìn bóng dáng Tô đại tiểu thư vui vẻ rời đi, vẻ mặt nghi hoặc.

Tô đại tiểu thư đêm khuya đi vào hoàng cung một chuyến, cũng không thấy nàng lấy bao nhiêu thứ ra ngoài, chẳng lẽ xông vào hoàng cung chỉ để chơi?

Thân là một gã ám vệ, chuyện không nghĩ ra liền không nghĩ, hắn báo cáo chi tiết chuyện đã thấy với Vương gia, vẫn để cho Vương gia suy nghĩ đi.

Hết chương 5.

Bạn đang đọc Trước Khi Bị Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành của Thính Phong Đẳng 1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.