Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người thứ ba của Lục Phiến Môn

Phiên bản Dịch · 1617 chữ

Tên: Tần Nghị

Tư chất: Hạ đẳng

Căn cốt: Hạ đẳng

Sở học: Hỗn Nguyên Trang (tiểu thành, 3%); đao pháp cơ bản (đại thành, 99%)

Cảnh giới: Khí Huyết Cảnh (trung kỳ, 56%)

Đây chính là thành tích mà Tần Nghị đã nỗ lực đạt được trong một tháng qua.

Trong số đó, thứ sắp được luyện tập đến giới hạn chính là đao pháp cơ bản sắp đạt tới 100%.

Hiện tại trong Lục Phiến Môn, sau khi quen biết nhau, Tần Nghị đã biết hết tu vi của mọi người.

Trong Lục Phiến Môn, người có trình độ tu luyện cao nhất tất nhiên là Đổng Quảng Chí, hắn đã đạt tới Khí Huyết Cảnh đại thành, chỉ là khổ nỗi vẫn chưa có hô hấp pháp để tiến bộ thêm, nên vẫn bị mắc kẹt ở giai đoạn này nhiều năm.

Sau đó là tới sư huynh ngốc nghếch Phương Chính, có trình độ tu vi Khí Huyết Cảnh hậu kỳ, ngoài ra chỉ có một số ít người đạt đến Khí Huyết Cảnh trung kỳ, còn đâu những bộ khoái còn loại mặc dù đều có tu vi, nhưng về cơ bản vẫn ở giai đoạn Khí Huyết Cảnh sơ kỳ, những gì học được chỉ là một số kỹ năng quyền cước rất hời hợt.

Nói cách khác, tu vi của Tần Nghị hiện nay chỉ thấp hơn sư phụ Đổng Quảng Chí và sư huynh Phương Chính, nếu luận về mặt sức chiến đấu, hắn tự tin những người còn lại không thể là đối thủ của mình khi đao pháp cơ bản đã đạt tới cảnh giới đại thành như này.

Ngoại trừ khả năng phụ thêm là nhìn thấy bảng thuộc tính ra, toàn bộ Lục Phiến Môn chỉ có Đổng Quảng Chí đã tu luyện đao pháp cơ bản đến cảnh giới đại thành, ngay cả sư huynh của hắn cũng mới tiểu thành mà thôi, còn những người khác nhiều nhất là tinh thông.

Ngoại trừ Tần Nghị, không có người nào tích cực luyện tập như vậy, bởi vì những người được tuyển chọn làm bộ khoái ít nhiều đều có chút thiên phú, chỉ tiếc là vẫn chỉ nằm ở “có chút” mà thôi.

Đối với Tần Nghị mà nói, tu luyện có nghĩa là chỉ cần chăm chỉ thì sẽ có được kết quả. Tuy nhiên, đối với bọn họ thì phản hồi tích cực từ sự chăm chỉ là quá ít, không nhìn thấy nên không có động lực, cho nên đã khiến hầu hết mọi người bị mắc kẹt ở cảnh giới Khí Huyết Cảnh sơ kỳ cho đến trung kỳ. Có thể dành một giờ để luyện khí công mỗi ngày đã được coi là nỗ lực lắm rồi.

Chính vì điều đó mà sự siêng năng của Tần Nghị dường như khá lạc lõng giữa Lục Phiến Môn.

Đêm hôm ấy, Tần Nghị luyện võ và tuần tra trên đường xong rồi trở về nhà.

Lúc này, huynh trưởng Tần Phong của hắn vậy mà vẫn chưa đi ngủ.

Gần đây Tần Nghị vừa phải luyện võ, vừa xử lý nhiều việc trong Lục Phiến Môn, mỗi ngày về nhà cũng tương đối muộn nên huynh trưởng và tẩu tẩu thường đã đi ngủ trước.

Dù sao thì hắn cũng cơm nước ở Lục Miến Môn chứ không về nhà ăn.

- Huynh trưởng, khuya thế này rồi sao vẫn chưa ngủ?

Tần Nghị có chút kỳ quái hỏi.

- Tiểu Nghị à, ta cùng tẩu tẩu vừa mới bàn một chuyện, đang muốn hỏi đệ.

Tần Phong bắt đầu câu chuyện.

- Đệ xem, đệ bái sư trở thành đệ tử của Đổng bộ đầu được một thời gian rồi, thế mà chúng ta vẫn chưa tổ chức bái sư yến, có phải là có chút thất lễ hay không? Trong thời gian này, ta và tẩu tẩu đệ kiếm được thêm chút tiền, đủ để dọn một bàn ở Xuân Phong Lâu tốt nhất trong trấn, mời cả nhà sư phụ đệ ăn một bữa cơm, coi như là tỏ lòng cảm tạ, đệ nghĩ thế nào về việc này?

Nghe vậy, Tần Nghị thoáng giật mình, sau đó nhanh chóng nói:

- Đây là sơ suất của đệ, sao dám dùng tiền của huynh tẩu chứ? Tiền huynh tẩu đưa cho đệ lúc trước còn chưa dùng tới, mà lại đệ cũng mới nhận lương tháng này, tổng cộng được mười hai lượng bạc, ngày mai phiền huynh tẩu thu xếp giúp đệ một bàn ăn.

Ban đầu huynh tẩu của hắn cho mười lượng để tính chuyện hòa nhập với Lục Phiến Môn tốt hơn, có tiền mới đi xã giao rồi quen được nhiều người hơn.

Tuy nhiên, sau khi Tần Nghị vào Lục Phiến Môn mới nhận ra tình hình không phức tạp đến thế. Hắn vốn là được chính sư phụ Đổng Quảng Chí đưa tới, đâu có kẻ nào ngốc dám làm khó hắn, thêm vào có sư huynh Phương Chính bảo kê, hắn không khác gì cá gặp nước.

Nói xong, Tần Nghị lấy hết tiền trong túi ra đưa cho Tần Phong.

- Số tiền này về sau đệ còn cần dùng tới.

Tần Phong vội vàng nói.

- Ca, ta hiện tại là bộ khoái, đang luyện võ rồi, sau này sẽ không thiếu tiền, ta hiện giờ ăn ở Lục Phiến Môn, sau đó lại về nhà, tiền bạc không có chỗ tiêu, giữ lại cũng vô dụng.

Tần Nghị đáp.

Điều hắn nói là sự thật, mặc dù nhìn bộ khoái Lục Phiến Môn chỉ là một chức cơ bản trong triều đình, nhưng chỉ cần mặc quan phục tức là có địa vị, nếu muốn kiếm thêm là chuyện rất dễ dàng.

Chưa kể sau này nếu leo lên được vị trí đứng đầu như Đổng Quảng Chí, một hơi lấy ra mấy trăm lượng cũng chẳng là gì.

Chỉ cần hiện tại hắn từng bước nâng cao thực lực, sau này chắc chắn sẽ không thiếu tiền.

- Thôi được rồi.

Tần Phong gật đầu.

- Nhưng sau này nếu thiếu tiền, đệ phải nói với ta, dù ta và tẩu tẩu không có năng lực gì vẫn đập nồi bán sắt đi mượn về cho đệ.

Tần Phong đặt hy vọng vực dậy Tần gia vào đệ đệ Tần Nghị. Hắn là một người đàn ông vừa truyền thống lại trung thực, khi đã nhận định sự việc thì chín con trâu cũng không kéo lại được.

Sau khi nhìn theo huynh trưởng quay về phòng, Tần Nghị mới nằm trên giường gỗ, suy nghĩ một chút thấy mình cũng quá sơ suất.

Chủ yếu là vì một tháng qua hắn quá chuyên tâm vào chăm chỉ luyện tập võ thuật.

Hắn dường như hiểu một chút ý nghĩa của cái gọi là trong núi tu hành không năm tháng, cảm giác chỉ cần chăm chỉ là được khen thưởng thật sự quá đã.

Mà trong khoảng thời gian này sư phụ Đổng Quảng Chí cũng đang bận rộn tìm thời cơ gây rắc rối với Sa Hà Bang.

Phía trên của Sa Hà Bang là Thiết Kỵ Hội, thế lực này quá mạnh. Ngay cả người có địa vị như Đổng Quảng Chí cũng phải dè chừng.

Nhưng Sa Hà Bang chỉ là một bang phái thuộc Thiết Kỵ Hội mà thôi, vẫn là một bang phái địa phương ở Hắc Thủy trấn và thuộc quản hạt của Đổng Quảng Chí.

Dưới sự cố tình làm khó có chủ đích của Đổng Quảng Chí, bang phái Sa Hà Bang năm lần bảy lượt xôi hỏng bỏng không mấy phi vụ làm ăn lớn và tổn thất nặng nề.

Hiện tại được huynh trưởng và tẩu tẩu nhắc nhở, Tần Nghị mới ý thức được mình quả thực nên tổ chức buổi bái sư yến cho tươm tất.

Dù gì đây chính là người đã dẫn dắt hắn đến với con đường tu hành.

Càng ở thế giới này lâu, hắn càng cảm nhận được khoảng cách giai cấp giữa võ giả và dân thường.

Trong một gia đình phổ thông như nhà họ Tần, phu phụ Tần Phong mỗi tháng không kiếm nổi một lượng bạc, nhưng khi hắn làm bộ khoái đã có thể dễ dàng kiếm được hai lượng. Nếu hắn có ý kiếm thêm thì năm sáu lượng một tháng cũng không thành vấn đề.

Chưa cần tính đến đại phú đại quý, ít nhất cũng đã đạt đến trình độ trung lưu.

Ngay cả những võ giả trong những bang phái kia thu nhập cũng không ít.

Toàn bộ tầng lớp võ giả đều thuộc giai tầng vượt trội hơn những người bình thường, dù biết là thế nhưng không phải ai cũng có thể đột phá lên giai tầng này.

Với những suy nghĩ ấy trong đầu, Tần Nghị nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày tháng dần trôi hắn đã quen với một thế giới như vậy, tuy không có điện thoại di động, không có Internet, không có video ngắn giải trí, thậm chí đồ ăn cũng tầm thường nhưng những ngày chỉ ăn, tập võ và ngủ dường như cũng không đến nỗi tệ.

Tâm vô tạp niệm, tu vi cũng tự nhiên thăng tiến nhảy vọt.

Sáng sớm hôm sau, Tần Nghị đến trú điểm Lục Phiến Môn từ rất sớm, tìm gặp sư phụ Đổng Quảng Chí.

- Sư phụ, huynh tẩu của ta hôm nay tổ chức một bàn bái sư yến ở Xuân Phong Lâu, mong sư phụ dành thời gian tới thưởng thức.

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca

Bạn đang đọc Trường Sinh Khởi Đầu Từ Lục Phiến Môn (bản dịch) của Phó Khiếu Trần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khang_a_ca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.