Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khách Không Mời Mà Đến

Phiên bản Dịch · 1615 chữ

- Tiểu tử nhà ngươi khách khí như vậy làm gì?

Đổng Quảng Chí nói.

- Ta nhớ nhà ngươi điều kiện không tốt, cho nên mấy kiểu bái sư yến cũng không quan trọng lắm.

Hắn thực lòng không nghĩ nhiều đến vậy, mới đầu thu nhận Tần Nghị vì hắn đã cứu nữ nhi mình. Gần đây lại bận nhắm vào Sa Hà Bang và không hề nghĩ đến các chuyện khác.

Tuy nhiên, Tần Nghị vẫn kiên trì, cho nên cuối cùng Đổng Quảng Chí cũng đồng ý và thậm chí còn nói sẽ mang theo gia đình đi cùng.

Sau đó Tần Nghị lại tìm đến sư huynh Phương Chính của mình.

- Sư huynh, tối nay ta sẽ tổ chức một bàn bái sư yến ở Xuân Phong Lâu, ngoại trừ gia đình sư phụ, tiểu đệ cũng hy vọng sư huynh cũng bớt chút thời gian tới thưởng thức.

Tần Nghị nói.

- Ha ha ha ha ha, không có vấn đề gì, đến lúc đó ta nhất định sẽ có mặt.

Phương Chính cười ha hả nói.

Sau khi mời đủ người, Tần Nghị bắt đầu một ngày luyện võ, sau đó tuần tra trên đường phố.

Khi mặt trời lặn và trăng lên cao, chạng vạng tối trong Xuân Phong Lâu xa hoa bậc nhất thị trấn.

Tần Nghị cùng huynh trưởng và tẩu tẩu đã đến sớm đợi khách, không lâu sau, Phương Chính đến trước theo sau là Đổng Quảng Chí mặc một thân thường phục đi cùng một thiếu nữ.

Thiếu nữ có khuôn mặt trắng nõn, nhìn khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc một chiếc váy dài màu xanh lá cây, nhìn có mấy phần ra dáng tiểu gia bích ngọc.

Đó là Đổng Tiểu Thanh, nữ nhi của Đổng Quảng Chí.

- Sư phụ, Tiểu Thanh tỷ, sao không thấy sư nương?

Tần Nghị tiến lên hỏi.

- Hôm nay sư nương sức khỏe không tốt nên không tới.

Đổng Quảng Trí xua tay đáp.

Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống an vị, đồ ăn thức uống lần lượt được bưng ra, Tần Phong đứng dậy nâng ly lên nói:

- Đổng bổ đầu, đa tạ ngài đã nguyện ý thu nhận đệ đệ ta làm đệ tử, ta không biết phải cảm ơn ngài như thế nào, ta cạn ly này trước thể hiện sự kính trọng!

Nói rồi, Tần Phong uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

Đổng Quảng Chí vội nói:

- Nói đến đây, ta cũng muốn đa tạ Nghị Ca Nhi đã cứu Tiểu Thanh nhà chúng ta, nếu không hậu quả sẽ khó mà lường được.

Lúc này Đổng Tiểu Thanh cũng kịp thời đứng dậy, nâng ly rượu mời Tần Nghị.

Tần Nghị bồi một chén, có điều khi ánh mắt lại quét qua Đổng Tiểu Thanh cùng sư huynh Phương Chính, hai người này rõ ràng có gì đó không ổn.

Đổng Tiểu Thanh dường như rất ít uống rượu, ly rượu vừa rồi suýt chút nữa khiến nàng bị nghẹn, trong khi Phương Chính lại lộ ra vẻ lo lắng quan tâm.

Thấy vậy, trong bụng Tần Nghị mẩm đoán giữa hai người chắc hẳn là có chuyện gì đó.

Hắn chỉ nhìn có vẻ còn nhỏ thôi chứ nào phải là tiểu hài không hiểu chuyện.

Bây giờ hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao sư huynh Phương Chính lại có thái độ tốt với hắn như vậy, lại còn chăm sóc hắn rất chu đáo.

Hóa ra không chỉ vì sự quan tâm giữa tình sư huynh đệ mà còn vì Tần Nghị đã cứu được người trong lòng hắn.

Lại nhìn nét mặt của Đổng Quảng Chí, rõ ràng trong lòng ngầm hiểu, chứ không phải hoàn toàn không biết.

Tần Nghị không nói toạc ra, chỉ chăm chú vào ăn uống, đã lâu rồi hắn chưa được ăn một bữa tử tế nào từ khi xuyên không tới đây, mặc dù cơm nước ở Lục Phiến Môn có ngon lành hơn ở nhà một chút, nhưng không thể so sánh với tay nghề cao cấp ở Xuân Phong Lâu.

Dù sao cái bàn tiệc này cũng tiêu tốn của hắn mười hai lạng bạc, mấy tháng lương của hắn đổi lấy đủ loại cao lương mỹ vị, không thể lãng phí được.

Nhất định phải ăn để hồi vốn.

Sau vài ly rượu, không khí trên bàn trở nên sôi nổi hơn.

Đột nhiên, nương theo tiếng bước chân, cánh cửa bỗng bị đẩy ra, một nhóm người đàn ông vạm vỡ xuất hiện ở cửa. Cầm đầu là một người trung niên, trên mặt có một vết sẹo, bộ dáng trông khá hung dữ.

- Đổng bổ đầu, Sa mỗ không mời mà đến, cũng không có quấy rầy các vị chứ.

- Sa Bằng Phi, ngươi muốn làm gì?

Phương Chính lập tức đứng dậy nói.

“Sa Bằng Phi?”

Trong đầu Tần Nghị lập tức nhớ đến cái tên này.

Sa Bằng Phi chính là bang chủ của Sa Hà Bang.

Chỉ vừa xuất hiện, Tần Nghị có thể rõ ràng cảm nhận được Sa Bằng Phi không phải là người tốt. Xét về thực lực, hắn có lẽ không hề thua kém sư phụ Đổng Quảng Chí.

- Sa bang chủ đại giá quang lâm, chẳng hay là có chuyện gì?

Đổng Quảng Chí nhướng mắt nhìn Sa Bằng Phi.

- Vậy để ta nói thẳng cho ngươi biết. Mặc dù trước đó Sa Hà Bang chúng ta có chút hiểu lầm với Đổng bổ đầu ngươi, nhưng đó là do người dưới không hiểu chuyện. Mà Đổng bổ đầu cũng đã phá hỏng mấy thương vụ lớn của Sa Hà Bang chúng ta, thiết nghĩ cũng nên nguôi giận rồi chứ?

Sa Bằng Phi nhìn Đổng Quảng Chí nói.

- Ta nghĩ, hôm nay nhất tiếu mẫn ân cừu thế nào?

Đổng Quảng Chí giễu cợt nhìn Sa Bằng Phi nói:

- Ta không hiểu ngươi đang nói gì, mời đi cho.

Tần Nghị nghe vậy đã nắm chặt thanh đao bên hông, tựa hồ chỉ cần thêm một câu không hợp liền động thủ.

- Đổng Quảng Chí, ngươi thật không biết đối nhân xử thế!

Sa Bằng Phi trầm giọng nói.

Đổng Quảng Chí cười lạnh đáp:

- Sao vậy, Sa bang chủ chẳng nhẽ lại muốn tập kích quan sai triều đình ở đây sao?

Sa Bằng Phi lạnh lùng liếc nhìn Đổng Quảng Chí, nhưng cuối cùng hắn cũng không dám trực tiếp ra tay, nói:

- Đi thôi.

Ngay sau đó Sa Bằng Phi rời đi cùng với nhóm người của Sa Hà Bang.

- Nếu là trước đây, bọn chúng sao dám làm càn như vậy trước mặt chúng ta?

Phương Chính chưa nguôi cơn giận, nói.

Đổng Quảng Chí nghe vậy, sắc mặt trầm như nước, nhưng không nói thêm lời nào.

Nghĩ lại thời kỳ hưng thịnh của Đại Chu ngày trước, không thể có chỗ cho những con chuột phách lối này kiêu ngạo.

“Tông môn loạn lạc, gia tộc không theo quy tắc”.

Câu nói này lại hiện lên trong đầu Tần Nghị. Khi một triều đại bắt đầu suy thoái, các loại ngưu quỷ xà thần đều sẽ xuất hiện và ở triều đại nào cũng xuất hiện thôi.

Trong khoảng thời gian này, hắn cũng nghe được không ít lời cảm khái của các đồng liêu trong Lục Phiến Môn.

Vào thời kỳ đỉnh cao, triều đình trấn áp thiên hạ, dù là tông phái hay gia môn quý tộc, ai cũng thuộc quyền của triều đình, không dám phản kháng, càng không có chỗ cho một thế lực như Sa Hà Bang tồn tại.

Là rồng phải cuộn, là hổ phải nằm.

Tuy nhiên, kể từ khi thế tổ bình định thiên hạ năm trăm năm trước, các thế lực tông môn và các gia đình quý tộc đã bắt đầu tăng cao không thể kiểm soát.

Lúc này đã gần đến thời loạn, nếu thực sự lâm vào loạn thế, uy nghiêm triều đình hoàn toàn không còn, vậy thì Sa Bằng Phi thực sự dám làm những việc như tấn công và giết chết các quan lại, đến lúc ấy sẽ không ai có thể quản lý được hắn.

Mà Tần Nghị cảm thấy, thời đại như vậy sẽ không còn xa nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác cấp bách. Trước khi thời loạn thế kéo đến, hắn phải nâng cao sức mạnh của mình càng nhiều càng tốt để có thể tự bảo vệ bản thân trong thời điểm khó khăn.

Trong loạn thế, không thể dựa vào ai ngoài thực lực của chính mình.

Sa Bằng Phi dẫn đám người đi xuống Xuân Phong Lâu.

Khi tất cả thực khách nhìn thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

- Bang chủ, tên Đổng Quảng Chí đó thật qua đáng, chúng ta cho thể diện mà cũng không cần.

Một thành viên trong bang nói.

Trong màn đêm, ánh mắt Sa Bằng Phi hiện lên vẻ nguy hiểm.

Vốn dĩ hắn muốn hòa giải với Đổng Quảng Chí, bởi vì không có chỉ thị của hắn mà thủ hạ lại đi bắt Đổng Tiểu Thanh, hắn chỉ hạ lệnh cho người của mình chiêu đãi thật tốt vị công tử kia, nào ngờ hắn lại yêu cầu như thế, kết quả là suýt chút nữa bắt Đổng Tiểu Thanh đi.

Nhưng dù sao cũng đã xúc phạm rồi, đối phương rõ ràng không có ý buông tha nên hắn cũng hết cách.

Hoặc không làm hoặc phải làm cho dứt khoát!

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca

Bạn đang đọc Trường Sinh Khởi Đầu Từ Lục Phiến Môn (bản dịch) của Phó Khiếu Trần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khang_a_ca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.