Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba bên chuẩn bị.

Tiểu thuyết gốc · 2631 chữ

Hệ thống Võ giả gồm có bốn cấp bậc lớn, thứ tự bắt đầu từ Võ Đồ, Võ Sư, Đại Võ Sư và cuối cùng là Tông Sư! Trong đó các cảnh giới sẽ được chia ra thành nhiều tầng nhỏ, mỗi tầng đó được gọi theo các số từ nhất đến cửu.

Ban đầu thiếu gia có tu vi là nhất trọng Đại Võ Sư, luyện ra được cho một mình một thức.

Tuy vậy việc ngài mất trí nhớ, tâm cảnh của ngài luyện ra trước kia đã phải tạm thời vô hiệu! Mà hệ thống võ giả mà chúng ta theo, quan trọng nhất là luyện tâm cảnh. Tâm cảnh tới tu vi tới, ngài mất đi cũng đồng nghĩa tinh hải sẽ đóng, căn cơ Võ Sư sẽ mất. Vì thế người không thể đạt lại chuẩn Đại Võ Sư. Mà chỉ có thể hơn người trưởng thành khi không tu võ ở khí lực, nội lực so cùng cấp vẫn bền bỉ hơn, thân thể cao hơn nhiều phần, cũng khi người ở cảnh giới cao khổ tâm rèn luyện ra lưu lại.

Kim lão gia chầm ngâm không nói, như đang cố gắng tiêu thụ loại thực tại này.

Loại bài toán này cực khó, song vào đó thời gian không cho phép hắn nữa.

Kim lão gia hi vọng tới thực lực Trường Thanh sẽ nhanh chóng hồi phục để thay lão giải quyết vấn đề, không vốn Trường Thanh bắt đầu tham gia đã phải mang trách nhiệm này rồi.

- Theo lộ trình trước kia, Thanh Vân thành chúng ta sẽ tới đó trong khoảng ba ngày nữa. Ba ngày này Trường thiếu liệu sẽ có được bao nhiêu tu vi so với ban đầu?

Thay cho thiếu gia, Tiểu Mai trả lời.

- Cao nhất là Đại Sư bát trọng!

Bốp! Bốp

Kim lão gia vỗ bàn khen hay câu đầu, cấu cuối lại cảm xúc khác!

- Nô tỳ cũng đã nói đến, Võ giả quan trọng là ở cái tâm cảnh. Ba ngày tới thiếu gia nhà ta có dấu hiệu hồi phục, tâm cảnh ắt cũng sẽ thăng lên.

Bốp!

Không giữ được bình tĩnh, lần nữa bàn tay đập mạnh vào bàn, chẳng thèm ngồi nữa. Đứng lên, bàn tay chỉ thẳng phía Trường Thanh, Kim lão gia quát từng chữ ra.

- Lừa lão phu à! Ai mà biết được tên công tử này mất bao lâu để khỏi chứ? Nhỡ tháng mới khỏi, đợi lúc đấy cả nhà ta xanh mộ rồi!

Trường Thanh cơ thể nhục nhích, như muốn đứng lên muốn đấm nhau, không chịu để thái độ này của lão già Kim này hơn chút nữa được. Nhưng mà bàn tay Tiêu Mai đúng lúc, hắn nhìn lại nàng, đầu nàng lắc lắc như ý bảo để nàng không cần tới hắn vậy.

Tiểu Mai kinh ngạc nhìn người trung niên béo kia, cảm phục đúng người đứng đầu một họ. Cảm xúc đồ khiển rất tốt. Che đi sự giận giữ vừa mới nãy vô tình bộc phát.

- Nô tỳ cũng biết cái trường hợp đó xảy ra rất khó, cho lên cũng đã có kế hoạch chuẩn bị rồi.

Kim lão gia không nói, hắn giả như không nghe quay đầu đánh giá căn phòng do chính hắn mua.

Tiểu Mai cũng không thể tỏ thái độ gì, nàng nói tiếp.

- Cao nhất có thể là Võ Sư Bát trọng, nhưng điều kiện cho thiếu gia là phục hồi một nửa phần trí nhớ. Cao cũng có thấp, nô tỳ mặt dày giải đáp một câu hỏi khác cho ngài. Đó chính là ba ngày tới thiếu gia ít nhất cũng sẽ đạt được lại cảnh giới Võ Sư nhất trọng! Mà cảnh giới đã tới, thì các tiền đề kia của thiếu gia nhà ta sẽ phát huy hoàn hảo, việc đánh vượt cấp sẽ xảy ra.

Lông mày Kim lão gia bớt nhíu, hắn chắc cũng đã chút thỏa mãn về việc này.

- Không thể là Võ Sư tứ, ngũ trọng sao?

- Có thể, nhưng vấn đề không tại ở thiếu gia nhà nô tỳ, mà ở người dạy là nô tỳ. Hiện tại ta chỉ có cửu cấp Võ Đồ, đang ngấp nghé đề thăng Hư Chất Tâm cảnh để thăng lên Võ Sư. Vậy ông chủ Kim người nghĩ nô tỳ có thể giúp thiếu gia khôi phục nhanh được à!?

- Ô ô ta tưởng ngươi chỉ có cùng cấp với ta?

Quay lại nhìn Tiểu Mai, Trường Thanh kinh ngạc nói.

Tiểu Mai mỉm cười lắc đầu đáp.

- Nô tỳ trước vẫn luôn bị ngài bỏ xa, ta luôn phải nỗ lực chạy theo muốn bắt kịp tốc độ của người. Nhưng bây giờ lại khác, thiếu gia ngài không có cố gắng thì vẫn luôn ở sau nô tỳ thôi, cứ vậy không có mặt mũi tý nào đâu.

- Ta sẽ cố gắng vượt qua ngươi cho mà xem!

Trường Thanh ý trí bùng cháy, theo hắn, để người luôn phía sau bỗng bị người đó vượt trước thì là một chuyện khó coi.

Một ngụm nước đi vào, những gì Tiểu Mai nói rất đúng, bản thân cảm thấy chẳng thể đòi hỏi nhiều thêm, quan trọng hơn là đến đây không phải là gây sự bắt ép tới vị thiếu gia nhỏ này. Kim lão gia thở dài, hắn đầu tiên mở lời xin lỗi.

- Lúc nãy thất lễ rồi, mong rằng Trường thiếu cậu không so đo với xác già này.

- Kim ông chủ không sao đâu, ta hiểu cho ông mà.

- Thật đúng là đều là những người trẻ tuổi, vì sao lại không mấy ai có tấm lòng rộng rãi như Trường thiếu đây chứ? Ông trời cứ phải cho người ta đức tính tốt như thế, làm gì có chuyện đau buồn gì xảy ra chứ.

Kim lão làm ra bộ mặt chán nản, trách nói trời cao.

- Ông Kim nói quá rồi, ta làm sao được như thế chứ.

Trường Thanh được khen, tỏ ra ngài ngùng, tâm lại vui sướng cảm thấy ông Kim cũng có chút đáng yêu.

Tiểu Mai hết nói nổi Trường Thanh, dễ vậy đã bị người ta mê hoặc rồi. Đúng là tâm lý trẻ con mà.

- Haz vận ta đen đủi, không gặp người giống như Trường thiếu đây, cơ đồ tổ tông để lại có phải vẫn còn được phát triển, ta cũng đâu phải mang cháu trai dẫn đi bán cho tên cầm thú kia chứ!?

Kim lão như nhớ lại chuyện gì, nói lại càng nức nở.

- Ấy, Kim lão sao lại nói vậy?

Trường Thanh xa chân vào tiết tấu mà Kim lão gia hắn bày ra.

Bước hai thành công! Ngoài mặt như vậy nhưng trong không giống như thế. Kim lão gia vui sướng diễn, tiến hành bước cuối cùng và quan trọng nhất!

...

Trò chuyện một lúc, đoàn đội cũng chuẩn bị phải di chuyển, Kim lão gia cũng vì thế mới rời khỏi xe ngựa của Trường Thanh.

Trường Thanh khi chào tạm biệt hắn, thái độ vô cùng nhiệt tình, không giống mấy người xa lạ ban đầu.

- Tiểu Mai ta thật sự có thể đột phá cảnh giới trong ba ngày này không?

Hồn nhiên trong mắt Trường Thanh đọng lại, tinh quang lóe lên. Đứng song song hỏi với cô thiếu nữ.

Tiểu Mai lời nói gạt được một người không am hiểu, tìm hiểu thế nào là võ giả. Còn hắn lại biết rõ!

Tâm cảnh không thể nói luyện là luyện giống nhục thân, mà nó chính là sự trải nghiệm, kiến thức, kinh nghiệm của một võ giả đối với chữ võ! Muốn sinh trưởng thì phải tích lũy, bồi dưỡng nó lớn mạnh. Còn phát triển, đột phá từ lượng thành chất cần bản thân ngộ triệt ra.

Hai điều nói dễ thế thôi cũng vây khốn ngàn người tu võ lâu năm. Nói chi tới người mất toàn bộ trí nhớ như hắn chứ?

- Thiếu gia nô tỳ tin người, người là thiên tài, người là niềm kiêu hãnh của Trường gia chúng ta! Sao lại không thể hoàn thành một việc cỏn con vậy chứ?

Tiểu Mai chạy trước hắn, nàng quay lại về phía hắn. Hai khỏe miệng vẽ ra, hai bên má hình thánh hai cái đồng tiền dễ thương.

- Đúng ta chính là thiên tài, chính là kiêu hãnh của gia tộc! Dù có khó, ta cũng phải vượt qua, vì cho mặt mũi gia tộc cũng là vì ước mơ của ta!

Khởi chào chuyến hành trình của ngày mới, là sự rung lắc không ngừng. Trường Thanh, Tiểu Mai lại chẳng mấy quan tâm, hai người chủ tớ nhà này lao vào luyện tập đối kháng nhau.

Thương thế do vừa rồi thất bại suất ra Đại Lực Ấn, không cản được bước tiến của Trường Thanh! Thời gian của hắn là ba ngày tiếp theo, nhưng địch bao giờ tấn công thì lúc nào cũng có thể. Do vậy hắn lời hứa đã phát, thì thật cố gắng để hoàn thành, cũng vì hắn và cả Kim lão mập!

- Lão gia, người có dặn dò gì cho thuộc hạ?

Từ trong xe ngựa phát ra tiếng nói.

- Ngươi trước tìm giấy bút viết lại sở học của mình rồi đưa cho Trường tiểu tử kia.

Kim Vũ Hùng mặt mày khó hiểu, Trường gia võ học dành cho nô bộc nhiều như thế mà không đi luyện, luyện của hắn méo gì? Ả nô tỳ này vấn đề rồi chăng?

Kim Vũ Hùng lầm tưởng người muốn học võ công của mình là Tiểu Mai, việc này không lạ. Vì hắn quan sát Tiểu Mai hành động lúc đầu giờ nghỉ, đoán được tu vi của nàng đã chuẩn bị đột phá Võ Sư rồi. Còn Trường Thanh, Kim Vũ Hùng không cảm nhận được điều gì từ trên người hắn, như vậy có hai khả năng một là người bình thường hai chính xác là cao hơn hắn nhiều cấp! Kim Vũ Hùng sẽ nghiêng về đoạn sau, dù sao đủ để thực hiện nhiệm vụ hộ tống của nhà họ Trường mà hắn tìm được, thông lệ ít Võ Sư bát cảnh. Một người có gia thế, song hơn mình ít cũng phải bốn cấp thì nhìn vào võ học của hắn làm gì?

- Có nghe ta nói không?

- Có, có! Nô tài sẽ làm ngay.

Tiếng ngựa đi xa, Kim lão gia cũng đứng lên khỏi ghế, xoay chiếc nhẫn lưu ly đeo trên ngón tay, một vòng nhất định.

Không gian bốn bức tường gỗ, chả khác xe ngừa bình thường là bao. Thì theo hành động của Kim béo, không gian vặn vẹo một hồi, trước mắt hắn đã là một căn phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, xong có tới bốn người bên trong, ba nữ một em trai nhỏ.

- Gia gia người người đi đâu vậy.

Em trai nhỏ tóc đen buộc sau, thân mang trang phục trắng, khuôn mặt hơi mũm mĩm có vẻ ăn cũng khá nhiều. Đang chơi cùng với hai nô tỳ, ông ngoại hắn xuất hiện hắn vui mừng chạy ra đón.

- Haha cháu ngoan sau chạy từ từ thôi đó, không may vấp té thì sao.

Kim lão gia hiền hậu cười, hai tay ôm cháu nhỏ bế lên nói.

- Cháu đương nhiên là phải đứng lên! Đã là nam tử hán ngã mà không đứng dậy, làm gì còn gọi là nam tử nữa.

Vân Phong hùng hồn đáp.

- Ay zo, cháu ta khí phách khí phách lắm nha...

Tại Thanh Vân thành điểm cuối của hành trình mà Trường Thanh hướng tới lúc này.

Trong căn phòng riêng của một người có quyền thế tại thành, nhìn ra bài trí bên trong cộng thêm bàn trang điểm có rất nhiều đồ trang điểm, có thấy đây là phòng cho nữ nhân.

- Bên đó hoàn thành hết chưa?

Tiếng nói cất lên từ đằng sau lớp màn che màu tím mỏng.

Có cái hắc y nam nhân cung kính đáp.

- Thưa phu nhân đã chuẩn bị xong hết mọi chuyện, tuy có ít thời gian chuẩn bị không được như trước. Nhưng mục tiêu đã giám chọn con đường nguy hiểm nhất để đi, thì chúng ta cũng có thể sử dụng phát huy ưu thế triệt để. Cho lên tới khi mục tiêu tiến vào, tin mừng sẽ tới tai người.

- Tốt, ngươi có thể đi được rồi.

- Vâng!

Hắc y nam nhân nhẹ nhàng rời khỏi, đóng cửa xong thoáng cái hắn đã biến mất.

Bước ra khỏi tấm màn che mỏng, mỹ phụ dáng người nồi lõm cuốn hút ánh nhìn nam nhân. Da nàng trắng nõn mịn màng, thời gian vẫn luôn là kẻ ác nghiệt của vẻ đẹp con gái, thì nó đối với nàng lại nhẹ nhàng không lỡ. Đôi mắt phượng sắc sảo cuốn hút, lại hiện lên sự buồn bã của nàng đối với phu quân của mình.

Mở cửa sổ, để gian phòng đón ánh nắng từ mặt trời.

Khung cảnh rực rỡ, càng tôn lên vẻ đẹp trang trọng của vị mỹ nhân này. Cặp mắt phương của nàng nhìn về phương xa, buồn vui biến mất, ghen tức hòa với sát ý tràn ngập ánh mắt!

- Haz Vân ca ca chàng bừa bãi quen rồi, hại ta hết lần này tới lần khác phải đi dọn nghiệp chủng ở khắp nơi thay cho chàng thôi.

...

Phù Sinh tỉnh, huyện Thọ Xuân nơi tổ tông Kim lão phát tích, khởi nghiệp.

Hôm nay ba nhà Thục, Chúc, Mai, đương kim gia chủ đều có mặt trong gian phòng nhìn không lớn, nhưng rất có khí khái văn thơ từ những quyển trục cách bày trí bên trong.

Mai gia chủ một vị tuổi trung niên, hắn người chút gầy, trên mình khoác áo trắng đen một tay vuốt râu tay kia gõ bàn.

Vị trí hắn ngồi ở chủ vị, vì phòng này là của hắn lên hai người Chúc, Thúc ngồi cạnh kế bên, đương nhiên không dị nghị.

Chúc, Thúc, Mai cả ba trà trên bàn không uống đều để nguội lạnh, bọn họ như đều đang chả có tâm trí gì với việc thưởng trà. Mà quan tâm vẫn là một vấn đề quan trọng hơn.

- Cộc, cộc,...

Ngoài cửa tiếng gõ vang lên, gần như cả ba đều suýt bật dậy, chỉ may mắn vẫn giữ được cảm xúc không làm việc quá lố.

Mai gia chủ chỉ ý, hầu nữ bên cạnh đi ra mở cửa.

Đi vào cũng là một cái nam nhân thân bận hắc y. Hắn khơi cúi tỏ lời chào, ba người kia cũng đồng thời đáp lại. Mặt của họ ý mong chờ rất cao khi nhìn nam nhân kia.

- Đã tìm ra được mục tiêu!

Tảng đá trong lòng cả ba người đồng thời rơi xuống. Niềm vui tràn ngập trong tâm trí ba người.

- Mai gia ta cuối cùng có thể tiến thêm một bước nữa rồi!

- Kim Phú Nhân! Con lợn nhà ngươi cuối cùng đã không thể áp chế Chúc gia ta nữa rồi.

- Một người tài nhưng không thể đấu lại được thiên mệnh, Kim lợn trắng Kim gia ngươi vì ngươi rực rỡ hơn, cũng vì người mà phải hủy diệt rồi!

...

Thúc gia chủ tuổi cập kề lão niên, tuy già những lại càng cay. Ông chuyển cảm xúc thoải mái trong lòng mình, ông ta bình tĩnh hỏi vị áo đen kia.

- Thứ hỏi huy đệ này, Kim Phú Nhân lão đã đổi sang con đường nào vậy?

Bạn đang đọc Trường Tam Ca sáng tác bởi LaoSon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaoSon
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.